Ngô Trường Bá cúi đầu nhìn thập trưởng mặt mày thương tích be bét, vỗ vỗ vai hắn, tự tin tuyên bố: “ Các ngươi cứ canh phòng cho tốt, nói không chừng có cơ hội nhặt ít đầu Nô tặc.”
Không đợi thập trưởng nói thêm, Ngô Trường Bá thúc ngựa rời đi, dẫn theo 200 gia đinh dưới trướng đuổi về phía tây.
Mùa đông giữa núi trắng nước đen là thiên hạ của Nô tặc, đám dã nhân lạnh không chết đó cứ khi vào mùa đông là hoạt động tích cực.
Từ khi Nô tù Nỗ Nhĩ Cáp Xích tháng bảy vì vết thương do đại pháo bắn ở Ninh Viễn phát tác chết bệnh ở Liêu Đông, giữa Nô tặc liền phát sinh nội chiến.
Trong mắt Ngô Trường Bá, trước khi Nô tặc chưa hoàn toàn xác lập sói đầu đàn, phòng tuyến một dải từ Sơn Hải Quan tới sông Đại Lăng hẳn là vững vàng.
Nay phòng tuyến sông Đại Lăng đột nhiên xuất hiện thám tử Nô tặc, đây không phải là dấu hiệu tốt, đối phương tính dò đường sao? Vì sao lại là thời điểm này, bọn chúng đã đánh hơi được điều gì rồi sao?
Chiến mã phóng nhanh, gió lạnh rát mặt, Ngô Trường Bá đột nhiên nhớ tới trận nổ lớn vô duyên vô cớ ở kinh sư năm nay.
Thân là con cháu thế gia, hắn biết nhiều hơn biết rõ hơn người bình thường, vẻn vẹn từ thư tín của Lưu Nhược Ngu thái giám Ti lễ giám gửi cho phụ thân hắn là có thể nhìn ra vụ nổ đó quỷ dị thế nào.
Lưu Nhược Ngu tự mình trải qua sự kiện đó, lại là đại thái giám của Ti lễ giám, lời ông ta nói hẳn là gần với sự thật nhất.
" Giờ Thìn mùng 6 tháng 3 năm Thiên Khải thứ sáu, đột nhiên có tiếng chấn động mạnh, hơn hai mươi cây đại thụ bị nhổ khỏi đất, rễ chổng lên trời, ngọn chĩa xuống đất, có hố sâu mấy trượng, khói bốc tận mây, cuồn cuộn bay về đông bắc.
Dải Tây An Môn có mảnh vụn vương vãi, từ phía tây Tuyên Vũ Môn, phía nam Hình Bộ Nhai, gần nghìn phòng ốc, đột nhiên sụp đổ, đất cát bay lên, gạch ngói rơi xuống.
Người có danh tính chết mấy nghìn, mà hộ bị vùi lấp chết cùng không biết danh tính, chẳng biết mấy nghìn.
Phàm phòng ốc sụp đổ, lửa trong bếp đều tắt, Trương Tứ Gia bán rượu nhà gỗ trúc đều cháy hết, còn lại không bị cháy. Phàm là người chết thi thể không toàn vẹn, bất kể nam nữ đều trần truồng, người chưa chết đều cởi quần áo bốc khói."
“ Vụ nổ này chắc là trời phạt? “ Vừa mới nói ra khỏi miệng đã bị gió lạnh nhét trở vào, Ngô Trường Bá ho khù khụ, quát lệnh tiền quân tăng tốc, hắn rất muốn bắt đám Nô tặc, để biết phía Nô tặc rốt cuộc xảy ra chuyện gì:
Chẳng mấy chốc tới được bên sông Đại Lăng, nước sông đen ngòm chảy chầm chậm, tuyết bên bờ sông không có lấy một dấu chân. Lúc này tuyết đã ngưng, trời đất cô tịch âm u, khu rừng rậm bên nam xanh thăm thẳm như tường như lũy, tầng tầng lớp lớp, trong hoàn cảnh bốn phương ngập tuyết thế này, nếu không cẩn thận sẽ lạc đường như chơi.
Ngô Trường Bá không phân tán nhân thủ đi thăm dò tung tích Nô tặc, hắn chỉ huy chỉ 200 người, nếu như chia quân, cho dù chia làm đôi, đám nô tặc to gan dám tấn công đội ngũ trăm người.
Từ sau khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích xưng đế vào năm Vạn Lịch 44, Đại Minh đầu tư lượng lớn tiền lương vào Liêu Đông, xây dựng hết thành lũy này tới thành lũy khác, đáng tiếc, những thành lũy này tới nay đại bộ phận bị Nô tặc chiếm giữ, chỉ còn lại Ninh Viễn và Sơn Hải Quan nữa thôi.
Quân đội Đại Minh rất am hiểu sông Đại Lăng, mà Ngô Trường Bá càng thuộc từng cái cây ngọn cỏ ở nơi này.
Tương đồng, Nô tặc cũng hiểu nơi này, bất kể là Nỗ Nhĩ Cáp Xích hay Hoàng Thái Cực, hoặc là các đại tướng Nô tặc, bọn chúng đều am tường nơi này.
Nô tặc không giống những tộc dã nhân xâm nhập Trung Nguyên, bọn chúng giảo hoạt hơn, hung ác hơn và có kế hoạch hơn.
Chân núi đóng tuyết rất dày, hành quân trong thời tiết này rất dễ mất sức, bọn họ đi chậm vừa cảnh giác vừa tìm chỗ nghỉ mệt, khu rừng im phăng phắc không một tiếng động, chỉ có tiếng chân ngựa nhẹ nhàng giẫm trên tuyết loạt xoạt. Thi thoảng một cơn gió nhẹ thổi qua khiến tuyết đọng trên những cành cây thi nhau rơi xuống, hoa tuyết bay lượn trên đầu mọi người, có thỏ hoang từ trong đống tuyết nhảy ra, ngẫu nhiên cũng có gà rừng đông cứng ngã trên mặt tuyết, Ngô Trường Bá chẳng hứng thú gì với những thứ đó, ánh mắt một mực nhìn về phía rừng thông thâm đen.
Trên thông tuyết không có chim chóc bay loạn xạ, đôi lúc từ trong rừng lai ra vài con thú nhỏ, nơi đó im ắng tựa vùng đất chết.
Mặt trời vẽ một đường cong trên bầu trời, cuối cùng lười nhác treo giữa không trung, yếu ớt chiếu rọi thế giới.
Ngô Trường Bá dừng chiến mã, hắn muốn đi lên trên cùng xem một chút, bị phó tướng Ngô Đồng giữ chặt lấy, còn quát lệnh các thân binh khác bao kín xung quanh Ngô Trường Bá.
“ Thiếu tướng quân, Tặc nô kéo cành cây sau ngựa để xóa dấu vết trên tuyết, có điều, vẫn có manh mối truy ra.” Tiền quân truyền tin:
Con ngươi Ngô Đồng đảo như đèn kéo quân, tỉ mỉ kiểm tra hoàn cảnh bốn phía sau đó nhỏ giọng nói với Ngô Trường Bá:” Đất này một mặt dựa vào núi, một mặt là đồng tuyết không có gì che chắn, rất có lợi với Tặc nô giỏi cung tên, không thể mạo hiệm, nên từ từ lui là hơn.”
Ngô Trường Bá lắc đầu:” Không vào hang hổ sao bắt được hổ con, lúc này mà lui, chúng ta sẽ để vuột mất chúng, không được, truyền tướng lệnh của ta, dựng thuẫn tiến lên.”
Ngô Đồng thấy Ngô Trường Bá không nghe mình khuyên can, hết cách hét lớn với tiền quân:” Khoảng cách một ngựa, nâng thuẫn, phía phòng hộ hướng rừng thông, tiến lên.
Đội kỵ vốn đang chặt chẽ, dưới chỉ huy của phó tướng, đội hình nhanh chóng trở nên thưa thớt, Ngô Đồng cũng lập tức rời khỏi Ngô Trường Bá, tới thẳng đầu đội ngũ.”
Hắn là một tướng lĩnh rất có kinh nghiệm, cũng là một mãnh tướng trải qua vô số trận chém giết, lúc này bảo vệ Ngô Trường Bá không phải chuyện quan trọng nhất, mà là đảm bảo quân đội không bị người ta quét sạch một mẻ.
Thân binh cũng lần lượt tản ra, giáo trụ trên người Ngô Trường Bá cũng không khác gì họ, để che mắt địch, hắn còn là người đầu tiên rời khỏi đám đông, trên chiến trường, càng nổi bật chết càng nhanh.
Rừng thông đen xì xì vẫn không có động tĩnh, nhưng lại như một con mãnh thú đang rình mò bọn họ, Ngô Trường Bá cảm giác tóc gáy của mình dựng hết cả lên.
Vượt qua được sườn núi, chỉ trong thời gian ngắn Ngô Trường Bá quên đi cái lạnh, quên đi mệt mỏi, điều động toàn bộ thần kinh chuẩn bị nghênh đón nguy cơ sắp tới.
“ Không được lơi lỏng. “ Giọng như lệnh vỡ của Ngô Đồng lần nữa từ trên cùng đội ngũ truyền tới:
Ngô Trường Bá rùng mình, khóe mắt đột nhiên xuất hiện ánh sao xẹt.
“ Địch tập kích. “ Ngô Đồng phát hiện kẻ địch sớm hơn Ngô Trường Bá một tích tắc, quát lớn cảnh báo, thúc chiến mã phóng thẳng tới mảnh đất cao dưới chân núi:
Mục tiêu ánh sao kia không phải Ngô Trường Bá, mà là đại hán râu ria bờm xờm trông rất uy vũ, đại hán cũng kinh nghiệm cơ cảnh, phát hiện ra tên bắn, người lập tức co lại giấu sau lá chắn. Phập một tiếng, mũi tên bị thuẫn chắn lại, nhưng đại hán lại kêu thảm lảo đảo từ trên mình ngã ngã xuống, không biết từ khi nào đùi đá trúng một mũi tên đen xì.
Đại hán vừa xuống chiến mã, thân thể hắn liền không nhúc nhích được nữa, vì một mũi tên đen đã xuyên qua huyệt thái dương hắn.
“ A mỗ tạp cữu cổn tạp! ( Tới hay lắm)”
Mặt tuyết vốn bằng phẳng độ nhiên bốc lên, mang theo bông tuyết mù trời, một tên Tặc nô mặc ngược áo lông cừu từ dưới đất nhảy lên, không đợi quân Minh ở đối diện kịp phản ứng, một thanh lang nha bổng đơn giản nặng nề đập vào ngực chiến mã.
Lồng ngực chiến mã vỡ nát kéo kỵ sĩ ngã ầm xuống đất, tên Tặc nô kia tựa hồ có chuẩn bị từ trước, lang nha bổng lại lần nữa đập vào mũ trụ kỵ sĩ, mũ trụ đen bắn đi thật xa, còn đầu kỵ sĩ biến thành đống máu thịt be bét.