Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 501 - Q3 - Chương 071: Viên Minh Châu Bị Trời Hủy Hoại. (1)

Q3 - Chương 071: Viên Minh Châu bị trời hủy hoại. (1)

“ Không giết, không giết, ta nói rồi, trừ những kẻ có ý đối đầu với chúng ta, còn lại đâu tới mức phải giết sạch phiên vương thiên hạ, nhưng phải thông qua cải tạo đưa bọn họ thành người thường, chuyện này thông qua vài đời nỗ lực mới được, bây giờ bàn việc Phúc vương còn sớm lắm.” Thời cuộc tiếp tục phát triển thế này tất nhiên ngày càng có lợi cho Vân Chiêu, quân bài trong tay đám vương gia ngày càng ít, y chẳng có gì phải vội vàng:” Về phần Vương Vạn Tài thì đã tới Đồng Quan, ông ta không cần về nữa, giao cho Mật điệp ti, thông qua bọn họ thì ngươi lấy được tiền mới là tiền sạch sẽ, đó là các bước làm việc thông thường. Sau này chớ phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy, ngươi là tướng cầm quân, đây không phải chuyện do ngươi quản.”

“ Sau này thì chỉ cần quản lý quân của ngươi cho tốt, đừng tự cho mình thông minh, làm những việc mình không hiểu.”

Vân Dương gật đầu như gà mổ thóc, từ khi biết Vân Chiêu phải đóng cửa đại thư phòng mà không ngăn được Giải Trại là hắn ý thức được mình đã gây rắc rối lớn rồi.

Thấy tên này không hề bị đả kích tinh thần, Vân Chiêu yên lòng cáo từ về nhà, trước khi đi liếc ni cô kia một cái, nàng run rẩy đứng trong góc phòng, không phát hiện có gì không ổn. Nay Tào Hóa Thuần bị huyện Lam Điền công khai phát truy sát lệnh phải trốn trong hoàng cung, tin rằng trong số cung nữ có gian tế cũng không dám làm gì nữa rồi.

Nếu không chỉ cần có dấu hiệu bất thường, y sẽ giết ngay.

Ngày hôm sau mở hội nghị đại thư phòng, Vân Chiêu tỏ thái độ rất ác liệt với Giải Trại, lời nói đầy tính hăm dọa, còn Giải Trại thì luôn giữ nụ cười thần bí, tựa hồ mọi thứ nắm trong tầm tay. Những quan viên quân vụ bộ cũng không để ý tới lời chửi mắng của Vân Chiêu, ai nấy ngồi thẳng lưng, mỉm cười giống thượng quan của mình.

Bọn họ cho rằng huyện tôn thẹn quá hóa giận, vì chuyện của Vân Dương mà huyện tôn phải ký rất nhiều hiệp ước bất bình đẳng, huyện tôn càng giận tức là thua thiệt càng lớn, chiến thắng của luật pháp càng vang dội.

Vì thế người đi họp thay cho các binh đoàn trưởng của mình mau chóng dùng văn kiện thông báo cho trưởng quan, vạn vạn lần đừng làm bừa làm bậy, ngàn vạn lần đừng để bọn vương bát đản của quân pháp bộ tóm được sơ hở, nếu không không chết cũng bị lột một tầng da.

Năm ngày sau Lý Định Quốc khi nhận được thư thì bĩu mỗi khinh thường: “ Thế mà ta tưởng lần này huyện tôn của chúng ta phải đại nghĩa diệt thân chứ, ai dè sấm sét to mưa nhỏ.”

Trương Quốc Phượng thông cảm:” Đao cắt lên người mình thế nào chẳng phải do dự một chút.”

“ Ngươi nói xem, nếu ta phạm vào sai lầm tương tự, huyện tôn có gánh cho ta không?”

“ Nhất định rồi, huyện Lam Điền có bốn quân đoàn, bốn quân đoàn này là tứ chi của huyện tôn, cầm đao chém Vân Dương làm huyện tôn đau đớn, cầm đao chém ngươi cũng khiến huyện tôn đau đớn. Chỉ cần chúng ta không phạm vào sai lầm mang tính căn bản không thể tha thứ, huyện tôn là chỗ dựa của chúng ta.”

Lý Định Quốc nghe vậy gật gù, thế thì hắn yên tâm rồi, vì việc hắn phải làm ở đây phức tạp gấp nhiều lần ở huyện Lam Điền, nhiều việc cần quyết đoán tại chỗ.

Năm xưa Nguyên Mông chiếm giữ mảnh đất tây bắc này, người sắc mục cao cao tại thượng đã thành kẻ thống trị, cho nên cũng theo đó mà sinh ra Hồi giáo.

Giáo sĩ các chùa miếu cho tới nay đều là một số người sắc mục, cho dù Nguyên Mông đã diệt vong từ lâu, bọn họ vẫn sống thoải mái ung dung ở mảnh đất này, chính quyền không còn thì vẫn còn giáo quyền.

Cho dù là hảo hán tạo phản như Lão Hồi Hột, khi đối diện với những người này cũng khó mà xuống tay được, thậm chí là còn phải khuất phục bọn họ, điều này cho thấy bọn họ cường đại tới mức nào.

Vân Chiêu khi ở huyện Thanh Thủy gặp phải Bạch Liên giáo còn có ý muốn đồ thành, vì với ý, đám người tà ác này còn khó đối phó hơn Kiến Nô, bọn chúng như cỏ hoang, mãi mãi không nhổ hết được.

Nay huyện Thanh Thủy vẫn chưa thể yên ổn phát triển dân sinh, vì trừ họa tà giáo, đó là nơi cá biệt trong huyện Lam Điền không lấy dân sinh là mục tiêu ưu tiên hàng đầu.

Hiển nhiên Ninh Hạ cũng là nơi như thế.

Đại quân của Lý Định Quốc đi tới đâu đám đạo phỉ biến mất tới đó, tất cả đều biến thành bách tính lương thiện, bọn họ vác đất lót đường, vẩy nước rửa phố, ra cửa hoan nghênh.

Chỉ là Lý Định Quốc không vì thế mà tỏ ra thân thiện hơn, tới chỗ nào, xua đuổi giáo sĩ thành nhiệm vụ hàng đầu.

Hắn muốn những kẻ mà nhìn một cái là biết không phải người Đại Minh hãy quay về cố hương của mình, thậm chí hắn còn chuyên môn phái binh mã hộ tống họ rời đi, về với cố hương xa xôi ...

Quá trình trục xuất những người này không phải khó, đám giáo sĩ ngoại hình khác người Đại Minh bị đuổi đi rồi, lập tức có các a hoanh mang bộ dạng người Đại Minh cầm kinh thư vào các chùa miếu.

Không giống các giáo sĩ người sắc mục, các a hoanh mới này không những dẫn dắt các tín chúng tụng kinh, một số a hoanh bác học thậm chí còn dạy cho đám trẻ con tri thức văn tự.

Càng có những a hoanh đem những câu huyện thú vị của Hán gia kể cho bách tính, ví như ở Quan Trung xa xôi, có một mảnh đất đầy hoàng kim, gọi là huyện Lam Điền.

Ở nơi đó không có ai bị đói, không có ai bị rét, chỉ cần là người làm việc thiện sẽ được Chúa che chở.

Bọn họ thậm chí không ngại gian khổ đi qua đường lớn ngõ nhỏ, quyên góp từng đồng tiền của tín chúng, bọn họ tin rằng, chỉ cần có đủ tiền đồng, bọn họ có thể xây ngôi chùa hùng vĩ nhất ở nơi gần với Thiên Quốc nhất, mỗi tín chúng đều có thể nghe thanh âm như sấm của chúa, nơi đó là đỉnh núi quang minh ... Ngọc Sơn.

Nhìn tiến trình công tác hiện giờ thì không tệ, ít nhất đại quân của Lý Định Quốc đã tới được mục tiêu của hắn ... Trấn Lỗ Bảo.

Ở nơi này những bảo lũy giống như Trấn Lỗ Bảo nhiều lắm, tên cũng na ná nhau, như Bình Lỗ Bảo, Sát Lỗ Bảo, Tĩnh Viễn Bảo ...v...v..v...

Cách Trấn Lỗ Bảo chưa tới 300 dặm chính là trấn Ninh Hạ.

Nơi này xưa kia cũng là trọng địa của cửu biên, chỉ tiếc rằng từ khi Kiến Nô trỗi dậy, triều đình chỉ chú trọng Kế Châu, Liêu Đông, Tuyên Phủ, Đại Đồng còn vùng phía tây gần như đã vứt bỏ, nhất là khi toàn bộ đám cự khấu Lý Hồng Cơ đều dính líu tới nơi này, thêm vào trấn Ninh Hạ bao năm qua hao binh tổn tướng không ngừng vì tiễu phỉ, nơi này đã thành mảnh đất bị lãng quên.

Càng chẳng nói tới Cáp Mật vệ phồn vinh thủa nào.

Khi Đại Minh cường thịnh nhiều lần đánh nhau giằng co với Cáp Mật vệ, từ những năm Thành Hóa tới tận năm Hoằng Trì, nhưng do bình nguyên Hà Sáo bị Ngõa Lạt chiếm cứ, binh mã tiếp tế không thông suốt, khiến Đại Minh đánh mất Cáp Mật vệ.

Từ đó trở đi Đại Minh lấy Gia Dục quan làm biên giới, không còn binh tốt nào xuất quan nữa.

Đoàn Quốc Nhân ngồi bên đống lửa, hai tay cầm cái huân thổi ca khúc du dương mà thê lương, loại nhạc khí này phát ra âm thanh biến ảo xa xăm, người nghe rất dễ bị âm thanh của nó đưa lên chín tầng trời.

Thổi xong một khúc, Đoàn Quốc Nhân bỏ huân xuống, chắp tay với Lý Định Quốc:” Tướng quân từ xa tới, Quốc Nhân chẳng có mỹ tửu hoan nghênh, đành thổi một khúc Dương Quan Tam Điệp tẩy trần cho tướng quân.”

Lý Định Quốc lấy túi rượu của mình ném cho Đoàn Quốc Nhân:” Cứ thống khoái uống đi, hôm nay có ta và Quốc Phượng gác đêm cho ngươi, ngươi có thể thoải mái uống say một trận.”

Đoàn Quốc Nhân nhận lấy túi rượu, hít sâu một hơi, gương mặt ngây ngất, đóng nút lại trả túi rượu, chỉ cái tai bị thiếu của mình:” Ta sinh ra thính lực đã không tốt, cho nên không dám để các giác quan khác bị cùn đi.”

Trương Quốc Phượng xoay xâu thịt cừu nướng trên đống lửa, nói:” Ở thư viện có nghe tin đồn về ngươi, nói rằng tuy thính lực ngươi không tốt, nhưng là người diễn tấu nhạc khí giỏi nhất, ngươi diễn tấu khúc Bách Điểu Triều Phượng oanh động cả thư viện, cả Từ tiên sinh cũng khen ngươi có cái tài của Đồng Đại, Lý Quy, chỉ là sinh không gặp thời.”

….. …..

Hồi xưa mình nghe guitar không lời thư giãn, giờ mình nghe piano với huân nhiều hơn.

Tiếng huân nghe một lần cũng có thể say đấy, mình luôn tưởng tượng ngồi ở tòa thành đổ nát, ngắm hoàng hôn lặn dưới sa mạc phương xa, bên tai nghe tiếng huân, đáng tiếc chưa có cơ hội.

https://www.youtube.com/watch?v=4c36P2oOFi4

Bình Luận (0)
Comment