Hoàng Tông Hi giảng bài xong, kẹp bài giảng vào nách, thong thả rời lớp trong những tiếng bàn tán kích động của đám học tử, rõ ràng bài học hôm nay gây xôn xao không nhỏ trong lớp.
Cố Viêm Vũ ngồi dưới bãi cỏ xanh dưới cây bách cổ thụ, nhàn nhã pha trà uống, thấy Hoàng Tông Hi từ trong lớp đi ra, vẫy tay gọi hắn tới cùng uống trà.
Một bếp lò xách tay, vài quả thông khô, túi trà, băng tuyết tinh khiết quanh năm trên núi, từ hồi tới thư viện Ngọc Sơn, Cố Viêm Vũ chẳng đi đâu thiếu những thứ này, khiến đám học tử lén gọi sau lưng là Trà tiên sinh, hắn biết nhưng chẳng để ý: “ Nói hay lắm, ta có nghe huynh giảng giải một đoạn, có điều huynh nói thẳng quá, quy củ người ta vất vả kiến lập, huynh không sợ Vân Chiêu hận à?”
Hoàng Tông Hi hôm nay giảng bài nói hơi hăng một chút, quên cả uống nước, lúc này uống liền ba chén trà cho bớt khô họng mới trả lời:” Người ta còn sợ mọi người không biết ấy chứ, bách tính biết thì càng tốt, sợ là chẳng có mấy bách tính quan tâm. Còn đám phú hộ dù biết thì làm thế nào? Chẳng lẽ là rời huyện Lam Điền đi nơi khác, có nơi nào dễ sống hơn, kiếm tiền dễ dàng hơn huyện Lam Điền nữa? Đám người không có lợi không dậy sớm đó, sao chịu bỏ đi lợi ích béo bở này, nên biết cũng đành chịu.”
“ Dù sao ta thấy huynh cũng không nên bóc trần ý đồ của người ta như vậy, kẻ thống trị, tâm tư khó dò, ai mà biết y nghĩ gì trong lòng chứ.” Cố Viêm Vũ rót thêm trà cho Hòng Tông Hi: “ Năm sau là năm đại thí, ta muốn về thử xem sao.”
Hoàng Tông Hi nhíu mày: “ Vì sao đột nhiên lại muốn nhập sĩ đồ?”
Cố Viêm Vũ thở dài:” Đám khốn kiếp toàn thiên hạ đều bắt nạt hoàng đế, ta trông chướng mắt lắm, chuẩn bị về giúp hắn một tay.”
Hoàng Tông Hi kinh ngạc nhìn Cố Viêm Vũ, không biết phải bình luận câu này của hắn thế nào, từ bao giờ hoàng đế thành kẻ yếu cần bênh vực chứ? Kẻ thống trị thành kẻ yếu, vậy còn bền vững được sao, thật bi ai.
Cố Viêm Vũ nhìn đăm đăm phương xa:” Lý Hồng Cơ đã công chiếm Tương Dương, Trương Bỉnh Trung thì vào Thục, bọn chúng tựa hồ đều có ý kiếm địa bàn để tự lập, mà Vân Chiêu có vẻ muốn thấy chuyện đó xảy ra, không hề có ý học Tào Tháo thay thiên tử dẹp chư hầu.”
“ Sao, giờ đệ lại muốn Vân Chiêu làm ra chuyện khống chế thiên tử lệnh chư hầu à? “ Hoàng Tông Hi không nhịn được cười:
Cố Viêm Vũ hậm hực: “ Chính vì thế ta mới muốn nhập sĩ.”
“ Thiên hạ hiện nay, mạnh nhất vẫn là hoàng đế, trong tay hoàng đế còn có gần 200 vạn binh mã, đệ bằng vào cái gì cho rằng hoàng đế là người yếu nhất? “ Hoàng Tông Hi bỏ dở câu nói của mình, xua tay: “ Thôi, thôi, nếu đệ đã nghĩ thế thì đừng về Dương Châu nữa, tới thẳng kinh sư kiếm chỗ yên tĩnh ở, yên tâm chuẩn bị khảo thí, vậy chẳng phải tốt hơn sao?”
Cố Viêm Vũ cười nhạt: “ Huynh cho rằng ta không thi nổi?”
“ Với tài học của đệ, vẻn vẹn một cái tiến sĩ là cái gì, nhưng mà ta sợ đệ tới kinh sư chưa kịp báo danh, đã bị chém đầu.”
“ Sao có thể thế được?”
“ Từ khi thanh danh của đệ ở Sơn Tây truyền khắp nơi, e trong mắt hoàng đế, đệ đã thành nghịch tặc, thành bại hoại của sĩ tử Giang Nam rồi. “ Hoàng Tông Hi cho tay vào lòng, lấy ra một tờ giấy gấp kỹ: “ Đệ ít xuống núi nên không biết thôi, hôm qua ta từ Tây An về, cái này đã dán khắp nơi rồi, ta thấy thú vị tới nha môn xin một bản.”
Cố Viêm Vũ nhìn văn thư hải bộ của Đại Minh cứ ngây ra đó hồi lâu không nói lên lời.
Trên văn thư, Cố Viêm Vũ râu ria xồm xoàm, thiếu một cái mắt, mặt mày bặm trợn đeo miếng che mắt bằng da lợn, nhìn một cái đã biết không phải loại lương thiện gì.
Hình vẽ tất nhiên là chẳng có nửa điểm giống Cố Viêm Vũ, nhưng văn tự phía dưới đủ khiến hắn phát cuồng.
"Án phạm Cố Viêm Vũ, tự Trung Thanh, phỉ hiệu Cố Đại Vương, mất một mắt, mặt mày xấu xí, năm Sùng Trinh thứ 11 Sơn Tây nạn châu chấu, tụ tập lưu manh địa phương, phá nhà cướp cửa, giết người phóng hỏa, gian dâm phụ nhân, treo thưởng 2000 lượng bạc để bắt về quy án.
Cố Viêm Vũ đọc xong văn thư hải bộ của mình, mặt mày tím tái hét lên: “ Đây không phải ta.”
Hoàng Tông Hi thủng thẳng vừa ngắm nhìn trời xanh mây trắng vừa pha trà, hiện giờ thời tiết chưa quá lạnh, ngồi trên đỉnh núi nhìn mây lãng đãng, nghe gió vi vu, tay cầm chén trà nóng, không thể thích hợp hơn:” Đương nhiên không phải đệ, đệ là Cố Giáng, Cố Viêm Vũ chỉ là cái tên hành cước thiên hạ, có thể vứt đi bất kỳ lúc nào, nhưng mà hai chữ Trung Thanh là do bá mẫu đặt, e không dễ bỏ.”
“ Huynh ung dung quá nhỉ, chẳng lẽ huynh không bị truy nã?”
“ Có chứ.”
Cố Viêm Vũ nhận lấy văn thư hải bộ khác từ Hoàng Tông Hi: “ Sao phỉ hiệu của huynh lại là Cổn Địa Long, hay hơn phỉ hiệu của ta.”
Hoàng Tông Hi khe khẽ lắc đầu trách: “ Đệ thật là, sắp thành sơn đại vương thì tất nhiên phải mai danh ẩn tính rồi, ai bảo đệ lại đi dùng tên họ của mình?”
Cố Viêm Vũ ngớ ra một lúc cười khổ: “ Nếu ta nói khi đó thực sự có ý định làm sơn đại vương thì huynh có tin không?”
“ Tin chứ, thế giờ còn định tới kinh sư tham gia đại thí nữa thôi.” Tình cảnh Sơn Tây khi đó thực sự quá thảm, bách tính bất lực nhìn thành quả lao động vào miệng châu chấu, chỉ biết chờ chết, quan viên đem hết lương thực bỏ chạy, là người điềm tĩnh như Hoàng Tông Hi cũng muốn nổi lửa thiêu trụi thiên hạ:
Cố Viêm Vũ phất tay yếu ớt nói:” Thôi quên chuyện này đi.”
...................... .......................
Tiền Đa Đa trong lòng bế Vân Hiền, lưng cõng Vân Chương, đi qua đi lại, trông có vẻ bận rộn lắm.
Hai đứa bé đều không thoải mái, đua nhau khóc váng nhà, nàng đặt Vân Hiển lên giường, trước tiên cởi tã Vân Chương kiểm tra xem có phải là đái ướt rồi hay không.
Vân Nương nhìn cảnh đó cười như hoa nở, Tiền Đa Đa chú ý Vân Chương trước con đẻ của mình, chứng tỏ biết đại thể, không phụ sự tín nhiệm của Phùng Anh.
Nhìn Tiền Đa Đa cho cả hai đứa bé bú, Vân Nương càng cười tít mắt, cực kỳ hài lòng cảnh này.
Đợi Tiền Đa Đa dùng chăn gấm bọc hai đứa bé lại, tiếp tục bế một đứa cõng một đứa đi qua đi lại lung tung khắp nơi, miệng ê a dỗ dành, Vân Nương thỏa mãn về phòng mình.
Vân Nương vừa mới rời khỏi tiểu viện, xương sống của Tiền Đa Đa chẳng khác nào bị rút mất, ngã lăn ra giường, mặc đám nha hoàn bề hai đứa bé đi, nàng thống khổ lăn lộn trên giường, chỉ muốn khóc thật to.
Chăm một đứa bé đã làm nàng đêm không ngủ nổi, chăm hai đứa thì ... Thực sự không còn đường sống nữa ... Làm nàng muốn suy sụp nhất là Vân thị không có thói quen mời vú nương, Vân Nương nói, con mình thì mình phải cho bú, giờ mỗi ngày nàng phải cho hai đứa bé bú, nàng cảm giác mình sắp thành bò sữa, may mà nàng nhiều sữa, đủ nuôi chúng.
Nhưng mà điều ấy làm nàng đói suốt, một ngày ăn năm sáu bữa, nàng thấy mình sắp thành lợn rồi, vừa ăn vừa rơi lệ.
“ Ài, nàng muốn sống thoải mái chút thì đừng đóng giả hiền thê lương mẫu làm gì, trong nhà nhiều nha hoàn như thế, ai cũng chăm trẻ con giỏi hơn nàng.” Vân Chiêu trở về thấy Tiền Đa Đa đang gặm đùi gà, trên đĩa đã có hai cái xương đùi hoàn chỉnh rồi, nhìn nàng mặt tròn xoe, tóc hơi rối, vừa thương lại vừa buồn cười:
Tiền Đa Đa vẫn ăn không ngừng, như đang trút giận vào đó:” Thiếp đang tích góp vốn liếng để sau này đánh Vân Chương, nó bú sữa của thiếp, thiếp là mẹ nó, sau này mà dám ức hiếp Hiển Nhi, thiếp thẳng tay xử lý, ai bảo nó nợ thiếp.”
“ Nàng đúng là số một rồi.” Vân Chiêu cúi đầu nhìn hai nhi tử bụ bẩm, Vân Hiển tuy nhỏ hơn, nhưng há cái mồm không răng ra cười với y, Vân Chương thì trở mình chổng mông vào y: