Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 509 - Q3 - Chương 079: Dũng Sĩ Cuối Cùng Của Tộc Đa Lạp Nhĩ. (3)

Q3 - Chương 079: Dũng sĩ cuối cùng của tộc Đa Lạp Nhĩ. (3)

Văn Ngọc Sơn lo lắng nhìn thị tập phồn vinh, hàng hóa của hắn đã không còn là bao nữa, tới lúc này mà hắn vẫn chưa thấy Hàn Lăng Sơn đâu, nếu thêm ba ngày nữa mà không gặp được, hắn về trong quan, báo cáo tin tức Hàn Lăng Sơn biến mất.

Bầu trời lất phất tuyết rơi, lông mi Văn Ngọc Sơn phủ trắng sương lạnh, mũ da chó kéo thật thấp, buộc chặt hai tai, toàn thân vẫn lạnh cóng, trong lòng hắn lại đang bốc hỏa, sốt ruột hết sức.

Khi Hàn Lăng Sơn thân choàng áo da gấu, đội lệch mũ lông gấu, chân đi giày cao tới bắp chân bằng da hươu, đai lưng da trâu to bản, khệnh khạng xuất hiện trong tầm mắt, Văn Ngọc Sơn thiếu chút nữa không nhận ra, đến khi Hàn Lăng Sơn làm kỳ hiệu quen thuộc của thư viện, hắn kém cỏi rơi nước mắt.

Hai người đi sát qua vai nhau, một cuộn giấy đút vào lòng Vân Ngọc Sơn, đồng thời giọng nói truyền vào tai hắn: “ Rời khỏi Bạch Thành Tử ngay lập tức, không nấn ná, không chậm trễ.”

Văn Ngọc Sơn còn chưa kịp lau khô nước mắt đã ra lệnh cho đám hỏa kế: “ Thu thập hàng hóa, chúng ta đi thôi, tuyết bắt đầu rơi rồi, nếu không đi thì khó về lắm.”

Đám hỏa kế theo Văn Ngọc Sơn tới Liêu Đông không thắc mắc gì hết, mau mắn dọn dẹp, với bọn họ mà nói sớm rời khỏi chỗ quỷ quái này thì tất nhiên ai chẳng muốn, vì thế trước buổi trưa thương đội của bọn họ đã rời Bạch Thành Tử.

Cho tới khi quay đầu lại nhìn thị tập bao phủ hoàn toàn trong tuyết trắng, ngồi trên xe ngựa rồi Văn Ngọc Sơn mới mở cuộn giấy ra, mở đầu là tiêu đề ( Thiển luận làm sao khơi lên đầu tranh giai cấp ở Liêu Đông), phía dưới là tiêu đề phụ, đả kích thương cổ người Hán từ đó đạt mục đích tước giảm thực lực Mãn Châu.

Càng xem máu trên người hắn càng đông cứng, vì hắn biết Hàn Lăng Sơn định làm gì rồi, tên khốn máu lạnh đó một khi ra tay chỉ có mục tiêu phía trước chứ không quan tâm tới thứ khác, Văn Ngọc Sơn hét to một tiếng:” Đi nhanh lên, phải nhập quan trước thương đội khác, chúng ta tranh thủ kiếm một khoản tiền, mau mau.”

Tuyết mỗi lúc một lớn, giao dịch diễn ra càng thêm khẩn trương, tuyết nơi này một khi đã rơi là liên miên không ngừng, không nhanh nhanh hoàn thành giao dịch sẽ có vấn đề lớn.

Ở một góc kín gió, có gần trăm người lại đang đợi tuyết càng lớn hơn nữa.

“ Đao chuẩn bị chưa?”

“ Có cả rồi!”

“ Đuốc?”

“ Đầy đủ hết.”

“ Túi thì sao?”

“ Mỗi người hai cái.”

“ Chúng ta cứ giết từ bên này sang biên kia rồi giết ngược lại đến khi đầy hàng rồi về.”

“ Nói vớ nói vẩn, không thể giết xuyên qua chợ được, thương đội ở đây đều có hộ vệ cả, một khi để bọn chúng bám lấy, kế hoạch sẽ thất bại, cứ nghe Tô Hợp Thái nói sao đã.”

Tên Kiến Châu thông minh nhất hừ một tiếng, khung cảnh hỗn loạn liền lắng hẳn xuống, tất cả nhìn Hàn Lăng Sơn.

Hàn Lăng Sơn đá tên định giết từ đầu này tới đầu kia chợ:” Cướp nấm với quả thông thì được mấy đồng, tốn thời gian của chúng ta, ta dẫn các huynh đệ đi làm việc này là để ăn sung mặc sướng, chứ không phải đưa các ngươi vào chỗ chết.”

“ Đúng đúng, Tô Hợp Thái nói có lý lắm, các ngươi nghe vào.” Tên bị ăn đòn trở giọng rất nhanh:

“ Chúng ta chưa tới 100 người, thế nên không thể phân tán được, đồng thời phải nhắm vào thương đội giàu nhất, như thế mới có thể nhanh chóng kiếm được nhiều tiền nhất trong thời gian ngắn nhất.” Hàn Lăng Sơn nhìn đám người đang đớp từng lời của mình như gà mổ thóc:” Mã Sở Khoa, Tất Nhị Đại, Ba Ngạn, Bạch Sở Khoa, các ngươi giỏi bắn cung nhất, tìm chỗ cao đứng bắn chi viện cho các huynh đệ. A Lâm A, Bỗ Lỗ Khảm, Đạt Cáp Tô thêm vào ta phụ trách xung phong .... Đa Long, Đạt Sơn dẫn mười người cướp ngựa của thương cổ, càng nhiều càng tốt, số còn lại phụ trách hậu lộ ...”

“ Đừng có bạ cái gì cũng lấy bừa bãi, có vàng thì đừng lấy bạc, có bạc thì đừng lấy đồng, nhân sâm và lụa là thứ đáng giá, đừng bỏ phí, không tham những thứ to nặng, cướp một vụ này đủ cho chúng ta khoái hoạt một năm. Mẹ nó chứ, tên ngu xuẩn Đỗ Phú hại chúng ta mất hết tất cả, chúng ta phải tự đoạt lại những thứ thuộc về mình, không thể chờ người khác ban cho.”

Cả đám bị Hàn Lăng Sơn nói đúng chỗ đau, tức thì mặt đỏ như say rượu, chửi bới Đỗ Phú, miệng thở hồng hộc, hận không thể ngay lập tức ra tay giành lại những gì đã mất.

Mấy tên thông minh nhanh nhẹn nhất được cử đi do thám về báo tin, Hàn Lăng Sơn lệnh cả bọn dùng khăn che mặt, xách đao lên:” Cướp thôi, ăn sung mặc sướng cả năm hay là chết đói chính là lúc này đây.” Nói xong là người đầu tiên rời khỏi chỗ ẩn nấp, tiếp đó đám Kiến Nô nối nhau đi theo.

Một đám người bị mặt đằng đằng sát khi xông vào thị tập, chẳng gây ra ảnh hưởng nào tới thị tập, đây là chỗ kỳ chủ Tương Hồng Kỳ kiếm tiền, phàm là người ngang nhiên cầm đao đi giữa đường thì đều là người Mãn, còn về phần đám a cáp khi không dùng làm tốt thí trên chiến trường thì không cấp vũ khí.

Thương đội Đạt Thịnh Xương là của nhà Tổ Đại Thọ, viên tướng Đại Minh từng bị Kiến Nô bắt sống sau khi đầu hàng về tới Cẩm Châu, vào thành một cái là ông ta phản lại ngay. Nhưng không biết vì sao, Hoàng Thai Cát vô cùng khoan dung với ông ta, thậm chí không tới Cẩm Châu kiếm chuyện với ông ta, lại cho phép thương đội của nhà Tổ Đại Thọ giao dịch ở Liêu Đông.

Còn chủ của Huệ Nguyên Hiệu là Ngô thị, người biết điều này không nhiều, nhưng sao qua mắt được Văn Ngọc Sơn.

Vì thế bất kể vì mục đích gì, Hàn Lăng Sơn đều đem mục tiêu đánh giết xác định là hai thương đội người Hán này.

Mắt thấy mặt trời đã ngả về phía tây, chưởng quầy Ngô Viễn của Huệ Nguyên Hành vừa mới cười tươi tiễn sâm khách Liêu Đông ra khỏi cửa hiệu, vặn mình mấy cái, vừa rồi là vụ thương thảo hao tổn tinh thần nhất mấy năm qua, song ông ta vô cùng hài lòng về vụ làm ăn mà mình vừa mới thực hiện.

Nhân sâm trăm năm, chắc chắn chỉ có thể gặp chẳng thể cầu.

Một đám người Mãn cầm đao hùng hổ xô đẩy đám đông đi tới, mục tiêu tựa hồ là thương đội của ông ta, Ngô Viễn căm ghét nhìn mày.

Cho dù rất ghét những kẻ này, Ngô Viễn vẫn lấy ra nắm bạc vụn, từ xa đã tươi cười chào đón, thân thiết kéo tay Hàn Lăng Sơn đặt nắm bạc vụn vào tay hắn.

Hàn Lăng Sơn thuận tay nhét bạc vào lòng, tay kia vẫn xiên mũi đao vào bụng Ngô Viễn không chút do dự, gần đây hắn càng ngày càng thuần thục chiêu này, đối phương không kịp kêu tiếng nào ... Chỉ là hắn không hiểu, mình rõ ràng biểu hiện ra rõ ràng, ta là kẻ ác, làm sao mà tên này còn tươi cười lên đón, cho rằng ít bạc vụn là xong chuyện?

Đúng là ngu xuẩn không chịu nổi.

Hắn ghét những kẻ ngu xuẩn, trên mùi chúng bốc ra cái mùi ghê tởm, vì thế xoáy lưỡi đao, ngoáy nát nội tạng của Ngô Viễn, Ngô Viễn chỉ biết khụy dần xuống, mắt mở to như muốn hỏi " vì sao?"

Hàn Lăng Sơn vung đao chặt đầu Ngô Viễn, cái đầu vừa bay lên bị hắn tóm lấy, nói với đám hỏa kế kinh hoàng không nói lên lời:” Giao toàn bộ vàng bạc cho bọn ta.”

Hỏa kế cuống cuồng bỏ chạy về phía sau, đám tráng hán đi theo Hàn Lăng Sơn kéo ùa tới, vung đao chém bừa bãi không cần biết ai vào ai, máu tươi rưới đầy cửa hiệu. Ấy vậy mà người đi đường không có mấy phản ứng, đến khi nhìn thấy cái xác thê thảm của Ngô Viễn mới kinh hoàng la hét bỏ chạy.

Cùng lúc ấy chưởng quầy Đạt Thịnh Xương cũng đầu một nơi thân một nẻo, chẳng cần Hàn Lăng Sơn phải an bài, người Kiến Châu tiến hành cướp bóc chém giết rất có trình tự, lòng thầm tán thưởng, quả nhiên là bản năng ăn vào máu rồi, ở mặt này người Hán không cách nào so sánh được.

Bình Luận (0)
Comment