Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 513 - Q3 - Chương 083: Hạ Hoàn Thuần. (1)

Q3 - Chương 083: Hạ Hoàn Thuần. (1)

Người của Trịnh Chi Long tựa hồ không muốn dừng chân ở đảo Thiên Đường quá lâu, sau khi bàn giao hàng hóa và nhân thủ, ngay cả bữa tiệc mà Hàn Tú Phân chuẩn bị cũng không ăn đã vội vàng bổ xung nước ngọt rồi nhổ neo lên đường.

“ Những kẻ này ý đồ không tốt lành gì, trên đường đi liên tục dụ dỗ bọn ta làm nội gián, bọn ta vì thế đánh nhau với chúng mấy lượt, chúng mới thôi. Ý đồ bị bại lộ rồi, làm sao dám ở lại chứ?”

Hỗn Giang Long cắm mặt ăn uống, một hắc y nhân trẻ tuổi có vẻ là người phát ngôn của hắn lên tiếng giải thích hành vi khác thường của đám người Trịnh Chi Long:” Yên tâm, ta gài ngược lại người vào bọn chúng rồi.”

Đây là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, Hàn Tú Phân chẳng bận tâm, nàng càng để ý người trẻ tuổi có hàm răng rất trắng kia hơn, ngửi ra mùi vị quen thuộc trên người hắn:” Người thư viện Ngọc Sơn à?”

Khác lúc nói chuyện với Lưu Minh Lượng, Hàn Tú Phân vừa hỏi, người trẻ tuổi vội chắp tay:” Bùi Ngọc Lâm bái kiến sư tỷ.”

“ Không còn ở thư viện nữa, s au này gọi ta là thuyền trưởng, hoặc Hàn lão đại.” Hàn Tú Phân thoải mái phất tay: “ Ngươi ở bộ phận nào, bí thư giám sao?”

“ Mật điệp ti ạ, đệ vừa mới tố nghiệp xong liền được phân phối tới chỗ sư tỷ, mong được sư tỷ chiếu cố nhiều hơn.” Bùi Ngọc Lâm hết sức lễ phép:” Khi sự tích của sư tỷ lan truyền khắp thư viện, đệ rất là ngưỡng mộ, liền chủ động xin huyện tôn phái tới chỗ sư tỷ để giúp sư tỷ hoàn thiện cơ cấu chỉ huy.”

Hàn Tú Phân gật gù:” Thế còn được.”

Bùi Ngọc Lâm cười thật thà, chắp tay với Hàn Tú Phân, sau đó cũng tham gia vào đại nghiệp ăn uống tưng bừng.

Hàn Tú Phân nhìn hắn ăn như chết đói chết khát thì rất hài lòng, đó là biểu hiện của khỏe mạnh tính tình sảng khoái, liếc mắt ném cho Lưu Minh Lượng và Trương Truyền Lễ ánh mắt, các ngươi nhìn mà học, những người ăn uống thô bạo dễ làm người ta tin tưởng hơn mấy tên ăn như mèo.

Nàng vỗ vai Bùi Ngọc Lâm: “ Ăn cho no đi, ta có nhiệm vụ đầu tiên cho ngươi đấy.”

Bùi Ngọc Lâm vừa nhai nuốt vừa nói:” Sư tỷ cứ giao phó.”

“ Tống tiền đổng sự Phùng Khoa Ân của công ty Đông Ấn Hà Lan, con tìn là nữ nhi của ông ta.”

………….. ………. ………..

Bất kể là quyền lực gì cũng cần phải giám sát, dù là Hàn Tú Phân ở biển khơi xa xôi hay Cao Kiệt đang một mình trên thảo nguyên, thậm chí chính bản thân ông ta.

Quyền lực vô hạn chế rất dễ tha hóa một con người.

Đó là yêu cầu của Giải Trại với Vân Chiêu, bên cạnh ông ta có hai thư lại là do Vân Chiêu phái tới, giúp ông ta xử lý chuyện công văn, cùng với một số việc cá nhân, có thể nói là nửa công nửa tư.

Cho dù là như thế, cứ mỗi một tháng ông ta đều nghiêm túc viết lại suy nghĩ của mình, báo lên bí thư giám.

Vân Chiêu có xem hay không ông ta chẳng quản, cứ làm theo ý mình, làm Vân Chiêu rất bất lực.

Quy củ, quy củ, đó là thứ Giải Trại liên tục nhấn mạnh và theo đuổi, ông ta nói Đại Minh hỏng ở chỗ không ai coi quy củ ra gì nữa, đều tự tung tự tác, nên ông ta hi vọng toàn bộ quan viên huyện Lam Điền phải làm việc theo quy củ, mặc dù làm thế sẽ khiến tốc độ hành chính huyện Lam Điền sụt giảm, song thế thì sự nghiệp của họ mới vững vàng chắc chắn.

Chỉ là quan viên huyện Lam Điền tuyệt đại đa số là người trẻ tuổi, bản tính là đột phá trói buộc, lấy bản thân làm trung tâm, lập nên cách làm việc mà mình chấp nhận.

Vì thế Giải Trại ngay từ đầu đã cực kỳ nặng tay với những quan viên trẻ tự cho mình là đúng này.

Mâu thuẫn nhanh chóng phát sinh, hơn nữa còn thuộc loại không cách nào điều hòa nổi, vì thế cuối cùng đưa lên cho Vân Chiêu quyết định.

Nhưng mà Vân Chiêu làm được gì đây?

Bên nào cũng có cái lý của mình, cách làm mỗi bên đều có thiếu sót ở mức độ khác nhau, vì vậy Vân Chiêu bây giờ đặt nhiều thời gian vào tổ chức kết cấu nhân sự hơn là phát triển, y không phân định chính xác ai đúng ai sai, mà đề xuất ra bộ khung cơ bản, sau đó giao cho phía dưới hoàn thiện nốt.

Chuyện phiền toái ngày một nhiều, đội ngũ cố vấn của Vân Chiêu cũng ngày một mở rộng.

Xuất hiện sớm nhất chính là bí thư giám, sau đó mới tới chính vụ ti, rồi sau đó là quân vụ ti, mật điệp ti.

Pháp vụ ti là cơ cấu thành lập muộn nhất, hơn nữa có vai trò giám sát các cơ cấu còn lại, nên quan hệ với các cơ cấu khác chẳng hài hòa.

Có gì lạ đâu, từ cổ chí kim các đơn vị pháp chế đều chẳng thể nào làm người ta thích được.

Nay huyện Lam Điền đã có sức ảnh hưởng không nhỏ tới thiên hạ, vì thế nhất cử nhất động của Vân Chiêu được coi là đại biểu cho động tĩnh của huyện Lam Điền sẽ khiến rất nhiều người chú ý, vì tránh truyền đi những tin tức làm người khác hoảng sợ, Vân Chiêu đành ở lại trong huyện trông con.

Từ tiên sinh mang theo ba đồng môn, 16 đệ tử, 500 tùy tùng, ngồi xe ngựa rầm rộ xuống Giang Nam, rất có khí phái của Khổng Tử nam tuần.

Đây cũng là một lần xuất chinh, chỉ có điều là cuộc chinh phạt về văn hóa, Từ tiên sinh đã chuẩn bị khẩu chiến với sĩ tử Giang Nam, nếu không thể đem học thuyết thư viện giao vào lòng người Giang Nam, ông thề không quay về.

Vân Chiêu cũng chuẩn bị rất nhiều cho cuộc chiến văn hóa này, còn định tự mình đi một chuyến, nhưng con còn nhỏ, y mà đi, Tiền Đa Đa sẽ từ mặt y, mà đám người còn lại cũng không chịu để y mạo hiểm.

Thư viện giành cho sĩ tử Giang Nam 500 suất học miễn phí, còn cho họ 20 hạn ngạch quan sát chính vụ huyện Lam Điền, cấp cho Từ tiên sinh 10 vạn đồng bạc làm kinh phí hoạt động.

Chuyến này Từ tiên sinh đúng là lưng đeo mười vạn quan tiền cưỡi hạc xuống miền Dương Châu rồi

Vân Chiêu hâm mộ lắm, y rất muốn đi một chuyến, ngắm phong tình Giang Nam, ghé thăm phong tình các danh kỹ Tần Hoài, đến hẻm Ô Y thâm trầm cảm thụ lịch sử sâu dày ở đó ...

Bây giờ không thể rồi chỉ có thể ngồi đợi đọc báo cáo thôi.

Có điều y chẳng có thời gian để y hâm mộ hay nuối tiếc, mỗi ngày vẫn có vô số văn thư nhấn chìm y, đặc biệt là ba ngày sau Lương Tam tới Giang Nam bắt cóc trẻ con khốn đốn trở về.

Vân Chiêu nhìn hắn đeo một tay trước cổ, ngạc nhiên hỏi:” Gặp phải cường địch à?”

Lương Tam lắc đầu, sau đó lại thống khổ gật đầu, chẳng biết là có ý gì.

“ Thế có bắt được Hạ Hoàn Thuần về không?”

Lương Tam thở dài:” Có ạ, nhưng tổn thất ba nha tử, cùng với một cánh tay của thuộc hạ.”

Đối với tổn thất thì Vân Chiêu tất nhiên là không quá để ý, chỉ là Lương Tam không thể vì tổn thất nhỏ mà tinh thần sa sút như thế, hắn là lão tặc trải qua vô vàn sinh tử rồi, còn đưa Đa Đa của y vượt qua gian nan an toàn trở về. Vì thế một ý nghĩ hoang đường chợt nảy ra trong đầu y:

- Đừng nói với ta là vết thương của ngươi do Hạ Hoàn Thuần gây ra đấy.

Lương Tam mặt đỏ bừng, gật đầu hết sức gian nan.

Vân Chiêu kinh ngạc:” Chẳng lẽ tình báo sai sót, Hạ Hoàn Thuần chỉ là một đứa bé mười tuổi thôi mà.”

Lương Tam cắn răng nói:” Một đứa bé có thể sánh ngang với huyện tôn thì không thể gọi là đứa bé được nữa, nó dám đóng đinh trúc vào huyệt thái dương nha tử say rượu, giả vờ sợ hãi dụ dỗ thuộc hạ vào bẫy của thợ săn, bất kể thế nào cũng không thể coi nó là một đứa bé.”

Vân Chiêu nghe vậy thì hưng phấn lắm:” Giờ đứa bé này ở đâu?”

Lương Tam rời khỏi đại thư phòng, không lâu sau đi vào, tay xách cổ một đứa bé đẩy tới trước mặt Vân Chiêu:” Thuộc hạ giao lệnh.” Nói xong là đi ngay, chẳng quay đầu dù chỉ một cái.

Nhìn đứa bé mười tuổi, tướng mạo hết sức đáng yêu, mặt mũi đoan chính, trán rộng mũi cao, mắt sáng như sao lanh lợi có thần, Vân Chiêu vừa nhìn một cái đã thích:” Ngươi là Hạ Hoàn Thuần à?”

Đứa bé cũng nhìn Vân Chiêu không chớp, không chịu thua kém:” Ngươi là Vân Chiêu à?”

…..

Bình Luận (0)
Comment