Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 524 - Q3 - Chương 094: Thục Bích. (2)

Q3 - Chương 094: Thục Bích. (2)

Phùng Anh không nghe tiếp được nữa, quay trở lại tường thành, nhìn xác chết bập bềnh trên sông, hai tay bóp chặt.

Không biết bao lâu Bành Thọ đi tới bên cạnh nói nhỏ:” Thời là thế, mệnh là thế, đừng thương tâm, cũng đừng trách phu quân tiểu thư khoanh tay ngồi nhìn, y dù binh nhiều lương đủ, cũng chẳng thế chiếu cố được cả thiên hạ.”

“ Cháu biết chàng cũng lực bất tòng tâm, nay trọng điểm của huyện Lam Điền là gây dựng tây bắc, quân lương tiền bạc đã đặt vào đó vô số rồi, không còn sức để ý nơi khác nữa.” Phùng Anh quay người lại, dựa lưng vào ụ thành, nén đau thương lý trí nói: “ Bách tính đất Thục là bách tính, bách tính tây bắc cũng là bách tính, chàng chỉ có thể chọn chỗ thuận tay mà cứu, nếu đã vậy bách tính đất Thục do chúng ta cứu. Ngày mai phát binh tới huyện Vân Dương, nơi đó gần Trùng Khánh một chút, hi vọng có nhiều người chạy thoát được.”

Bành Thọ ngần ngại nói: “ Nhưng ngữ khí Tần soái bất thiện, không biết sẽ đối xử với chúng ta thế nào, e là ...”

Phùng Anh nghiến răng tức giận, giọng bất giác to lên: “ Đất Thục là của bách tính đất Thục, không phải là của Tần Lương Ngọc, nếu bà ấy bảo vệ được bánh tính không bị tặc khấu tàn hại, chúng ta không cần vất vả từ Phục Ngưu Sơn tới thành Bạch Đế rồi. Sau lưng chúng ta là đại quân của Lý Hồng Cơ, là đám quan phủ Tả Lương Ngọc, Lưu Thế Kiệt, còn trước mắt chúng ta là quản binh đất Thục và Trương Bỉnh Trung, đám người này chỉ biết giết chóc, có ai nghĩ tới bách tính không?”

Thấy Phùng Anh tức giận như thế, ngay cả Tần lão phu nhân luôn kính trọng mà cũng nặng lời, Bành Thọ không tranh cãi nữa, vẫn lo lắng: “ Thu nhận lưu dân thì dễ, nhưng nuôi họ mới khó, chúng ta thân ở đường đẹp, vốn nguy ngập rồi, nếu tụ tập thêm lưu dân sẽ thành kẻ địch chung.”

Phùng Anh ngẫm nghĩ một lúc: “ Bành gia gia đã quên chỗ ẩn thân trước kia của chúng ta rồi sao?”

Bành Thọ sao quên được, nhưng ông không cho rằng đó là lựa chọn tốt, khẽ lắc đầu: “ Huyện Vu Khê chẳng có nổi ba thước đất bằng phẳng, nuôi sống chúng ta đã khó, nói gì tới lưu dân ùn ùn kéo tới.”

Phùng Anh có cái nhìn lạc quan hơn:” Lần này chúng ta mang theo rất nhiều lương thực, muối và hạt giống, chúng ta có thể làm ruộng bậc thang, dựng nhà tranh, nuôi heo, nuôi gà, chỉ cần chịu khó chịu khổ, thế nào cũng qua được, dù sao tốt hơn là chết vì binh tai.”

“ Thiên hạ này định sẵn là rơi vào tay phu quân cháu, bách tính đất Thục tương lai sẽ là con dân của chàng, mặc dù chàng không thể vào Thục quy mô lớn, nhưng có thể men theo đường nhỏ giữ khe núi, thông qua Thục đạo, chi viện chúng ta, chỉ cần cứu sống những nạn dân này, binh tai qua đi, chúng ta sẽ là người chiến thắng lớn nhất.”

Bành Thọ tiết bính Phùng Anh rồi, một khi nàng đã quyết, khó mà lay chuyển nổi, huống hồ có một nguyên nhân khiến ông ta thấy chuyện này cực kỳ đáng làm:” Chuyện này làm thành, tiểu thư sẽ là điển hình của bậc mẫu nghi thiên hạ, bách tính sẽ đưa tiểu thư tới vị trí hoàng hậu.”

Phùng Anh xua tay: “ Cháu vốn nhất chắc chắn sẽ là một trong số hoàng hậu rồi.”

Bành Thọ cau mày: “ Còn ai nữa, tiểu thư nói tới ả yêu tinh Tiền Đa Đa sao? Xuất thân cô ta mà đòi làm hoàng hậu, làm gì có chuyện hoang đường đó.”

“ Nếu phu quân cháu để ý tới xuất thân của Tiền Đa Đa thì đã chẳng sửa luật lệ của huyện Lam Điền để đường hoàng cưới cô ấy về rồi. Bình thường bọn cháu ăn quả táo, chàng cũng chia đều, gia gia cho rằng chàng không dám làm ra chuyện hai hoàng hậu sao?” Phùng Anh không quá bận tâm chuyện này:

Xét hành vi của Vân Chiêu thì quả thật y đã làm quá nhiều chuyện chưa có tiền lệ rồi, Bành Thọ là không suy nghĩ thoáng đạt như Phùng Anh được:” Tiểu thư từ nhỏ đã chịu quá nhiều khổ cực rồi, may mà ông trời không phụ, cho tiểu thư một phu quân tốt, nay có nhi tử rồi, đáng lẽ nên hưởng phúc. Nếu đàng nào cũng kết cục giống nhau thì tội gì phải khổ.”

Nhắc tới nhi tử, Phùng Anh giờ mới có nụ cười trên môi:” Vậy cứ quyết định thế đi, nhân lúc Lý Hồng Cơ, Tả Lương Ngọc chưa có ý vào Xuyên, chúng ta cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu.”

Khi quay trở về thì tín sứ Bạch Can Quân đã uống say rồi, có thể nhìn ra, bọn họ đều mang tâm lý hôm nay có rượu thì hôm nay say, xem ra họ cũng không mang nhiều hi vọng vào chiến cục đất Thục nữa. Được cái còn chưa hồ đồ, khi nghe nói Phùng Anh chuẩn bị tiến quân huyện Vân Dương, lập tức có tính toán, chỉ là ấp úng không nói.

Bành Thọ quá hiểu những người này, nói hộ:” Các ngươi cứ đưa bà nương với oa oa tới đây.”

Tín sứ xấu hổ:” Làm thế có lỗi với nữ tướng quân.”

Bành Thọ vỗ vai hắn cổ vũ:” Đành vậy, đất Thục sau đại loạn càng khó sống, cứ đưa gia quyến tới đây cho yên ổn, chúng ta vốn là người một nhà, phân chia gì nữa. Chỗ bọn ta còn lương thực, có thể thay các ngươi nuôi bà nương oa oa một thời gian, thuận tiện nói với bách tính nơi đó, chỉ cần tới được huyện Vân Dương, sẽ được đại cô nương của Bạch Can Quân cứu trợ ...”

“ Nếu đã thế ta đánh tiếng huynh đệ đưa gia quyến tới, ta cũng không muốn, nhưng mà Trùng Khánh không phải là chỗ cho người sống nữa rồi.” Tín sứ nói xong lảo đảo đứng dậy làm ngay, chuyện này không thể chậm trễ thêm thời khắc nào nữa:

….. …..

Vân Chiêu xem thú Phùng Anh gửi về, im lặng rất lâu không nói gì, tình hình trong Thục tệ hơn rất nhiều so suy nghĩ của y.

Dương Hùng thấy sắc mặt Vân Chiêu hết sức khó coi, cẩn thận đến gần nói nhỏ:” Phụ thân của ti chức có hảo hữu ở Trùng Khánh, lần trước hảo hữu đó gửi thư cho phụ thân ti chức còn nói là ông ấy chuẩn bị chuyển cả nhà đi nơi khác. Phụ thân ti chức mời ông ấy tới Quan Trung, ông ấy không nghe, sau đó tới Lô Châu, nay thế cục nát thế này, e Lô Châu cũng không yên ổn được.”

“ Không biết Trương Bỉnh Trung mà chiếm đất Thục sẽ còn tệ tới đâu, ông ấy lúc này không còn lựa chọn nào khác, có lẽ muốn tới Quan Trung ta, có thể thông qua ông ta hiệu triệu thân hào trong đó hỗ trợ cho Phùng Anh phu nhân.”

Vân Chiêu lắc đầu:” Lúc này người Thục còn chút đấu chí, Tần Lương Ngọc tuổi tuy cao, song sức lực vẫn còn, đám Trương Bỉnh Trung không đủ kiên nhẫn đánh lâu, đợi đại quân triều đình vào Xuyên là lúc Trương Bỉnh Trung rút lui.”

Dương Hùng lấy bản đồ trải ra, chỉ:” Ti chức thấy phu nhân rất có tầm nhìn, Quỳ Châu vắt qua hai Xuyên, ngăn cách Ngũ Khê, lại ở thượng du kinh sở, là yết hầu Ba Thục, càng là yết hầu của tây nam tứ đạo, chỉ cần khống chế phía đông Quỳ Châu, đại môn đất Thục được mở toang, rất đáng mưu tính một phen.”

Vân Chiêu tán đồng với lời này, bảo Dương Hùng đi gọi Vân Tiêu tới, cân nhắc lại chuyện liên thông giữa Quan Trung và Quỳ Châu, nếu không có hỗ trợ của y, Phùng Anh khó hoàn thành đại nghiệp cứu người của nàng ở Thục.

Về tới hậu trạch thì trời đã rất khuya rồi, Tiền Đa Đa đã cho hai đứa bé ăn no, đang ngồi trên giường gấm chơi đùa với chúng.

Thấy Vân Chiêu về, Tiền Đa Đa mở hộp thức ăn, bê từng món bên trong ra. Vân Chiêu chẳng có hứng ăn uống, ăn qua loa mấy miếng rồi ngây người nhìn Vân Chương.

Tiền Đa Đa tinh ý hỏi:” A Anh xảy ra chuyện rồi sao?”

Vân Chiêu thở dài:” Không phải, nàng ấy định cứu những người còn cứu được ở Thục, lần này sẽ vô cùng gian khổ đấy.”

Tiền Đa Đa bế Vân Chương lên, có phần tức giận:” Cô ấy thật là, đi cũng đi rồi, trọn tâm ý là được, chuyện đó giao thuộc hạ làm có sao đâu, giờ tính ở lại đó lâu dài, không còn nghĩ tới đứa bé này nữa à?”

“ Nàng ấy vốn là người như thế mà.” Vân Chiêu cũng chẳng biết nói sao, Phùng Anh đã quyết định như vậy thì y sẽ phối hợp với nàng:

Tiền Đa Đa ha một tiếng, bế Vân Chương lên giường thân mật lăn một vòng, cọ trán với đứa bé:” Mẹ con muốn làm mẹ toàn thiên hạ, nhóc đáng thương, để mẹ làm mẹ con nhé.”

Vân Chương há to mồm cười khanh khách.

Bình Luận (0)
Comment