Vân Chiêu phần nào hiểu tâm trạng của ông ta, một người muốn hết lòng vì nước, nhưng lại biết mọi nỗ lực của mình không đem lại kết quả gì thì sống vô cùng mệt mỏi, mỉm cười: “ Thế thì nhìn nhiều vào, tránh ông lúc nào cũng nghĩ Đại Minh đã hết cứu rồi.”
Còn cứu được hay không Hồng Thừa Trù tự biết, ông ta có cái nhìn riêng, người khác khó tác động được, chuyển đề tài:” Tần vương khẩn cầu ta đến nói chuyện với ngươi, hỏi xem nếu như ngươi muốn tiền tài, đất đai của Tần vương phủ thì hắn sẽ hai tay dâng lên, chỉ xin ngươi tha cho già trẻ cả nhà hắn.”
Vân Chiêu cau mày:” Té ra ba ngày qua ta nói với hắn bao nhiêu như thế đều là đánh rắm à, đây là sách lược huyện Lam Điền định ra đâu thể sớm ban chiều sửa. Mỗi một lần ra chính sách thì luôn có điều tra tỉ mỉ, tiếp nạp ý kiến mọi người, sau đó cân nhắc được mất, đưa ra thăm dò trước rồi ban quyết sách sau, thông thường ba năm điều chỉnh nhỏ, năm năm điều chỉnh lớn.”
Hồng Thừa Trù đủng đỉnh nói:” Khỏi cần kích động thế, ta tin mà.”
“ Vậy ông nói với Tần vương, nhà hắn chiếm cứ tài nguyên sản xuất quá nhiều, bất lợi cho việc cải cách ruộng đất huyện Lam Điền, sau này nhất định điều chỉnh, trừ cái đó ra thì ta không định làm gì hắn hết, nói gì tới giết cả nhà. Nói thật là ta không thèm giết hắn ấy.”
“ Ta biết nhãn quang của ngươi không thèm đặt vào kẻ cả ngày chỉ biết ăn chơi, hắn tự coi mình quá quan trọng rồi, hoàng tộc mà. Dù sao thì chuyến này Lý Hồng Cơ hãm hại ngươi gây ra vài tác động, Trần Tân Giáp đã phái người đi tìm Hoàng Thai Cát hòa đàm rồi.”
Vân Chiêu giật mình:” Ai mà to gan thế? Dám đi sứ Mãn Thanh kia đấy.”
“ Mất mặt, mất mặt, nếu là phái quan viên đi thì ta đâu phẫn nộ như thế, quốc gia bang giao, phải quang minh chính đại, như thế chẳng có gì để nói. Trần Tân Giáp lại phái một lão què mù mắt đi, trước khi đi còn cho lão què đó thật nhiều ngân lượng coi như mua mạng lão. “ Hồng Thừa Trù bộ dạng dửng dưng của người đã ngao ngán tới cực điểm: “ Lợn rừng à, quan viên Đại Minh ngay cả dũng khí đi sứ Mãn Thanh cũng chẳng còn nữa rồi.”
Vân Chiêu cũng chẳng biết nói gì, đến nay y phần nào hiểu tâm thái của Hồng Thừa Trù khi đầu hàng Mãn Thanh, đó là vật cực tất phản, vì ông ta chán nản thất vọng tới tột độ, hoặc có thể nói vì yêu mà sinh hận. Đừng nói người sinh ra lớn lên ở nơi này như ông ta, đến Vân Chiêu nghe thôi cũng muốn đốt nhà rồi, vẫy vẫy tay vừa đi vừa nói: “ Thôi, chẳng rảnh mà nói chuyện với ông nữa, ta còn phải về giúp lão bà trông con đây, ông không vui thì đi tìm Giải Trại ấy, ông ấy thích cùng ông nói chuyện tán gẫu, đừng suốt ngày chỉ biết quốc gia đại sự, nên về nhà hiếu kính mẹ già, thương xót thê tử, chăm sóc con cái, bỏ đao xuống cầm dao lên thái rau chặt thịt, đó mới thực sự là bản sắc đại trượng phu.”
“ Vạn vạn lần đừng biến thành kết cục đại trượng phu khó tránh được vợ không hiền, con không hiếu. Lúc đó đừng trách ai, tất cả do bản thân mà ra thôi.”
Nói thật là khi xưa kéo Hồng Thừa Trù lên con thuyền huyện Lam Điền này chỉ là chuyện ngoài dự liệu, nếu như không phải mọi chuyện diễn ra thuận lợi thì Vân Chiêu giết ông ta rồi, người này mà biến thành kẻ thù thì thực sự quá nguy hiểm.
Về tới nhà quả nhiên là Tiền Đa Đa đang tíu tít xoay ngang xoay dọc vừa ứng phó với hai đứa bé vừa đếm tiền, trong tay hai đứa bé còn cầm một đồng kim tệ sáng bóng, nếu Vân Chiêu không nhanh tay thì có khi chúng cho vào mồm.
“ Con thiếp không ngốc như vậy.” Tiền Đa Đa lườm Vân Chiêu một cái:
“Không phải vấn đề ngốc hay không ngốc, mà chúng hiếu kỳ, đứa càng hoạt bát càng làm mấy trò dại dột.” Vân Chiêu nhìn ngang nhìn dọc không thấy Hà Thường Thị, Vân Xuân, Vân Hoa đâu:
“ Khi đếm tiền làm sao cho người khác thấy được, chàng thật là.”
“ Ai đưa tới đấy?”
Tiền Đa Đa bực mình đẩy Vân Chiêu đang dí mắt nhìn rương tiền của mình:” Tần vương phi, Phúc vương phi, Khánh vương phi, cùng sáu bảy vương phi gì gì đó, số tiền này thiếp muốn tích góp cho các con.”
Tức là trong phòng còn bảy cái rương nữa, Vân Chiêu than: “ Cứ tiếp tục thế này nàng sẽ bị Giải Trại truy cứu mất.”
“ Cái gì, người ta tặng tiền mừng tuổi cho con thiếp mà ông ta cũng quản à?”
“ Số tiền này đè chết hai con trâu đấy, nàng thừa biết họ chẳng phải mừng tuổi gì mà.”
Tiền Đa Đa bĩu môi: “ Tên thiếp là Tiền Đa Đa, nếu mà ít tiền chẳng phải có lỗi với cái tên chàng đặt à, chàng đi nói với Giải Trại, ông ta mà dám vào nhà chúng ta, thiếp bảo Vân Xuân, Vân Hoa đánh gãy chân.”
“ Nàng làm thế này là nhận hối lộ, sao có thể trách người ta tìm tới tận nhà.”
“ Chàng nhầm rồi, nhận hối lộ tức là nhận tiền rồi làm việc có lợi cho người ta, thiếp chỉ thu tiền không làm việc sao gọi là hối lộ?”
Vân Chiêu hết đường phản bác, dù sao thì tiền mừng tuổi cho trẻ con là lời nói giả dối nhất trên đời này, thế nên bây giờ Tiền Đa Đa có một cái hầm vàng, có điều y chưa vào bao giờ, rốt cuộc nàng có bao nhiêu cũng không biết, chìa khóa được nàng đeo bên hông, giữ rất kỹ.
Phùng Anh cũng có một cái kho, nhưng kho của nàng lúc nào cũng trống không, cho dù thi thoảng cho vào đó một ít, chẳng mấy chốc cũng biến mất, nên chẳng có gì mà xem. Từ khi Phùng Anh đi, kho của nàng thành chỗ để đồ linh tinh của Tiền Đa Đa.
Tiền Đa Đa đếm tiền xong đích thân áp tải sai hai lao lực Vân Xuân Vân Hoa mang rương vào kho vàng, cho dù hai nha hoàn ngốc đó đã tỏ ra rất tích cực, cuối cùng không được thưởng đồng nào.
“ Cha, cha ...”
Khi Tiền Đa Đa bước chân nhún nhảy trở về, chợt nghe thấy Vân Chương đang há cái miệng có vài cái răng sữa ra gọi, hai tay vươn về phía Vân Chiêu làm động tác đòi bế, nàng chạy ù tới đẩy Vân Chiêu đang sững sờ sang bên, kích động nói với Vân Chương:” Nhi tử biết nói rồi, mau, mau ... Gọi mẹ đi.”
“ Cha, cha ...”
Đúng là nhi tử nói được rồi, Vân Chiêu vừa rồi còn tưởng nghe nhầm cơ, mừng rỡ vô cùng, Tiền Đa Đa thì sắc mặt khó coi, dụ nó gọi mẹ mấy lần không được, giận dỗi bế Vân Chương nhét vào lòng Vân Chiêu, đuổi hai cha con ra ngoài.
Vân Chiêu vui mừng khôn xiết.
Cho tới sáng hôm sau, hai cha con vẫn còn ê a nói chuyện, sau đó hết sức quyến luyến tạm biệt, có chuyện vui này, Vân Chiêu quên luôn hành vi nhận hối lộ của Tiền Đa Đa.
Vì thế buổi sáng đích thân Tiền Đa Đa tới bế Vân Chương đi, hơn nữa bộ dạng xinh đẹp tươi cười, làm Vân Chiêu có kích động muốn cho nàng thêm tiền.
Hôn quân sinh ra như thế đấy.
May mà giờ y bị người ta thò tay xin tiền khắp nơi, có đồng nào tiêu hết đồng đấy rồi.
“ Vì sao Lý Định Quốc lại lên thảo nguyên?” Vân Chiêu kiểm tra bản đồ một lúc mới tìm thấy cái tên đậm chất Mông tộc Đáp Dát Đích:
Từ Ngũ Tưởng trầm ngâm:” Có loạn dân ạ.”
Vân Chiêu nhíu mày chỉ khu vực đại biểu cho sa mạc trên bản đồ:” Nơi này mà có loạn dân à?”
“ Vốn không có ạ, về sau có.”
Dương Hùng mang văn thư của Đoàn Quốc Nhân tới, những chỗ cần chú ý được hắn gạch chân, Vân Chiêu liền nhanh chóng tìm thấy các đoạn như " có loạn dân đốt huyện nha" "sáu nghìn người" " bỏ trốn không rõ tung tích".
Vân Chiêu thong thả ngồi xuống ghế, khép mắt lại, ra hiệu Từ Ngũ Tưởng nói tiếp.
Từ Ngũ Tưởng chắp tay:” Đó là cách làm lấy mạng người đổi thời gian của Đoàn Quốc Nhân, không cần thẩm phán, chia ra từng nhóm người rồi hạ thủ, có điều đám này rất quật cường, giữa tính mạng và thần của họ, họ lựa chọn thần, lúc vào sa mạc, nghe nói không khóc lấy một tiếng.”
“ Ài, ta vừa mới ra sức tuyên truyền chủ trương hòa hòa bình của huyện Lam Điền, các ngươi lại vung đồ đao lên.”
“ Sẽ che dấu tốt thôi à, dù sao là loạn dân mà.”
Vân Chiêu thở dài:” Viết vào ghi chép của ta, công tác của Đoàn Quốc Nhân, Lý Định Quốc, Trương Quốc Phượng ở Ninh Hạ không ghi công, đem văn thư này bảo tồn, sau này đánh giá thành tích của họ phải xét tới tài liệu mật này.”
................ ....................