Đối với chuyện Tiền Thiểu Thiểu chuẩn bị cưới thêm một lão bà nữa, Sở Sở không có ý kiến gì, dù nàng có điêu ngoa thế nào cũng không thể ngăn cản chuyện Tiền Thiểu Thiểu muốn làm, Tiền Thiểu Thiểu hi vọng nàng ăn bánh ngọt xong sẽ quên bi thương.
Mua bánh ngọt cho Sở Sở là thể hiện áy náy ở mức độ cao nhất của Tiền Thiểu Thiểu rồi.
Bởi thế mà hắn thấy tỷ tỷ thật may mắn.
Từ nhỏ hắn đã phản đối tỷ tỷ thích Vân Chiêu rồi, luôn lo lắng tỷ tỷ sẽ bị tổn thương, lo Vân Chiêu theo đuổi hùng tâm tráng chí sẽ bỏ quên tỷ tỷ, hắn không quan tâm mình sống ra sao, thế nhưng tỷ tỷ chịu khổ nhiều rồi, phải có cuộc sống hạnh phúc.
Thật may giờ tỷ tỷ rất hạnh phúc, đó mới là hạnh phúc lớn nhất của Tiền Thiểu Thiểu.
Về phần Trương Oánh?
Hắn thấy chỉ cần trong hôm nay là mình xử lý xong chuyện này rồi, dù sao thì nàng chỉ là một nữ nhân thôi.
Không phải Tiền Thiểu Thiểu tự đại, càng không phải hắn cuồng vọng, mà vì hắn thấy quá nhiều nữ nhân rồi, quý nữ, dân phụ hay quái thai thư viện, hắn thấy cả rồi, với hắn thì tất cả đều giống nhau, ngoài tỷ tỷ, toàn bộ nữ nhân khác chẳng có gì khác biệt.
Sắp tới thư viện rồi, phiền toái của Tiền Thiểu Thiểu nhiều lên, đám nữ sinh cứ xúm xít quanh hắn, cho dù mấy năm gần đây nữ tử thư viện có một vài người nhan sắc thuộc hàng xuất sắc, Tiền Thiểu Thiểu chẳng đối xử với ai hơn ai, dù với nữ tử xấu xí nhất thì hắn vẫn có thể mỉm cười phong độ ấm áp nhất.
Thình lình đám nữ sinh la hét chạy sạch, không cần nói thì Tiền Thiểu Thiểu biết rắc rối thực sự tới rồi, quả nhiên bị người ta ôm lấy như gấu ôm thân cây, Tiền Thiểu Thiểu nhanh tay đẩy một tên xấu xí ở cùng KTX với hắn nhiều năm, thấy hắn là tên này muốn hôn, vừa đẩy vừa che chở bánh ngọt của mình.
Đó là hành vi bôi nhọ hắn một cách của Lôi Hằng, Tiền Thiểu Thiểu quen rồi, nếu không phải tên đó quá khỏe thì hắn đã trở mặt lâu rồi.
“ Này, Lão Tiền, nghe nói ngươi sắp bị Oánh Oánh gãy chân thịt rồi, chẳng bằng hiến dâng cho ta đi.”
Tiền Thiểu Thiểu coi cái tên chẳng khác gì đại tinh tinh này là người vô hình, trừ toàn thân cơ bắp ra thì tên này chẳng còn gì nữa, người khác có võ công như thế thì sớm bay cao ở quân ngũ rồi, còn tên này do đầu óc chỉ có cơ bắp, nên ở lại thư viện dạy võ, còn thầm yêu Trương Oánh nhiều năm.
Cái chuyện vung đao đoạt tình này Tiền Thiểu Thiểu không biết làm bao lần rồi, vẻn vẹn là tấn công ngôn ngữ thì hắn chẳng bận tâm.
Một cái tên suốt ngày chỉ biết khoe cơ bắp trước mặt Trương Oánh thì làm sao biết loại nữ nhân như nàng thích gì?
Lần trước Tiền Thiểu Thiểu chê nàng chân to, lại có mùi, thế là Trương Oánh nhảy lầu ... Chuyện đó chẳng có gì to tát hết, từ yêu thành hận thì Tiền Thiểu Thiểu cũng gặp nhiều rồi, chỉ cần ôn nhu một chút thì từ hận thành yêu cũng chỉ trong khoảnh khắc mà thôi.
“ Tiền Thiểu Thiểu, ngươi đã thành thân rồi. “ Lôi Hằng giọng có chút khẩn cầu: “ Ta vì nàng mà hai lần từ chối nhập quân ngũ rồi, ngươi biết ta thích chinh chiến sa trường thế nào mà.”
Tiền Thiểu Thiểu dừng bước, đưa bánh ngọt cho Lôi Hằng:” Cơ hội cuối cùng cho ngươi đấy.”
Lôi Hằng cầm bánh ngọt, ngây ra nhìn Tiền Thiểu Thiểu, tích tắc hiểu ra điều gì đó, những chuyện ngọt ngào ôn nhu này, hắn sẽ chẳng bao giờ làm được hết, sự thực hắn theo đuổi Trương Oánh bao năm, chưa bao giờ làm nàng cười tươi như ở bên Tiền Thiểu Thiểu, lau nước mắt trả cái bánh lại:” Bỏ đi, ngươi tặng nàng sẽ làm nàng vui hơn.”
“ Ta mà thích Trương Oánh như ngươi thì chuyện thương thiên hạ lý gì ta cũng làm để có được nàng, trừng phạt nặng lắm cũng chỉ nhập ngũ làm cảm tử quân ba năm thôi, với võ công của ngươi, chắc gì đã chết.”
“ Ba năm sau nàng vẫn không thích ta.”
Tiền Thiểu Thiểu gần như dí mặt vào mặt Lôi Hằng, tức giận rống lên: “ Vậy thì con mẹ nó thêm ba năm nữa, đồ vô dụng! Nàng không thích ngươi vì ngươi vô dụng! Cái gì cũng không dám. ”
Lôi Hằng sững sờ, không nói được lời nào.
Tiền Thiểu Thiểu đẩy mạnh một cái: “ Nếu ngươi không dám làm thì đi nhập ngũ đi, tới Phượng Hoàng Sơn đi, đừng để huynh đệ bọn ta coi thường ngươi thêm nữa.”
“ Được, ta nghe ngươi, ta sẽ xin từ chức rồi tới Phượng Hoàng Sơn, ta sẽ xin lên thành Lam Điền, đi thật xa, không về nữa. “ Lôi Hằng hồn xiêu phách lạc vỗ vai Tiền Thiểu Thiểu: “ Tốt với nàng một chút.”
Rồi lảo đảo bỏ đi, vai thõng, tay chùng xuống, lưng gù gù như con khỉ đột lớn, thực sự chướng mắt vô cùng.
“ Ghét nhất loại ngu xuẩn này.”
“ Đúng thế, vì một nữ nhân mà vứt bỏ lý tưởng của mình, có võ công như thế không lên chiến trường dẫn huynh đệ tranh hùng, ở đây bắt nạt trẻ con lại nghĩ mình anh hùng hảo hán.”
“ Một chữ thôi, khinh.”
Đám nam nữ học tử đứng cách đó không xa giỏng tai hóng chuyện chẳng hề che giấu sự khinh bỉ với Lôi Hằng, thậm chí bình luận cũng chẳng thèm hạ thấp giọng xuống.
Tiền Thiểu Thiểu thấy mục đích giáo dục đã đạt được rồi, tiếp tục đi lên trên, nơi này học sinh không thể tới nên đám nữ sinh phải quyến luyến dừng bước, hắn tiến về phía Bạch Tháp tự, viện nghiên cứu vũ khí ở bên cạnh Bạch Tháp tự. Ngọc Sơn cứ thi thoảng xuất hiện thêm chùa miếu đạo quán hay lễ đường làm Tiền Thiểu Thiểu rất ghét.
Bên trong đó toàn loại người rảnh rỗi, gì mà hòa thượng, đạo sĩ, a hoanh, lạt ma với giáo sĩ gì gì đó.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, thấy toàn bộ thần phật đều cung phụng ở cái Ngọc Sơn nho nhỏ này, chẳng biết họ có thấy chật không?
Trên đỉnh Ngọc Sơn vốn chẳng có cỏ cây gì cả, về sau chẳng biết làm sao mà nơi này mọc ra trúc, số trúc đó do một đạo nhân trồng lên, hơn nữa ông ta còn coi trúc mọc trong tuyết là thần tích.
Chỉ là trúc nơi này không mọc cao nổi, toàn là trúc nhỏ, bách tính dưới chân núi thường bẻ trúc này bó chổi, tất nhiên trúc ở đây không gặp phải cảnh ngộ bi thảm đó, mỗi cây đều được chiếu cố tỉ mỉ.
Xuyên qua rừng trúc là kiến trúc do đá lớn kiến tạo thành cực kỳ vững trãi, kiến trúc này có tường bao vây quanh, ngoài có vệ binh canh giữ, bốn góc có chòi gác, bên trên có vệ binh đeo súng đi qua đi lại.
Kiểm tra yêu bài xong, Tiểu Thiểu Thiểu đủng đỉnh đi về phía tiểu lâu phía cực tây, nơi đó là phòng nghiên cứu riêng của Trương Oánh.
Lúc này nơi đó đang bốc ra mùi gắt mũi, hai vệ binh ra sức quạt gió, trong phòng bốc khói cuồn cuộn.
“ Sao vậy?” Tiền Thiểu Thiểu hỏi vệ binh:
“ Vừa rồi bị nổ.” Vệ binh giọng rất hời hợt, chứng tỏ chuyện này xảy ra quá nhiều rồi, vụ nổ này chẳng có gì đáng nói:
Tiếng ho khù khụ từ trong phòng truyền ra, chẳng mấy chốc Trương Oanh toàn thân che kín bê cái bàn gỗ xông qua khói đen xuất hiện, Tiền Thiểu Thiểu vứt bánh đi chạy tới đỡ.
Trương Oánh quát:” Tránh xa ta ra, thủy ngân bốc hơi đấy.”
Tiền Thiểu Thiểu né ngay tức thì, trong viện nghiên cứu vũ khí thì chuyện cổ quái gì cũng có thể xảy ra, ví như có một tên thích luyện đan chỉ trong một ngày tóc tai, răng lợi rụng sạch, biến thành quái vật, hắn không muốn biến thành loại quái vật như thế.
Từng người toàn thân bọc kín mít từ trong phòng thí nghiệm chạy ra, khói trong phòng cũng giảm dần, Tiền Thiểu Thiểu nói với Trương Oánh:” Đừng liều mạng như thế.”
Vừa mới cởi lớp áo bảo hộ dày, Trương Oánh đã lườm hắn một cái:” Bọn ta không liều mạng thì vô số huynh đệ trong quân lấy thi thể lấp vào.”
“ Thứ đó quan trong vậy sao?” Tiền Thiểu Thiểu đưa tay lên dùng ống tay áo lau chút bụi đất vừa dính lên mặt nàng:
Trương Oánh không né tránh nhìn Tiền Thiểu Thiểu si mê:” Chàng quay đầu sang chút được không, nửa bên trái của chàng còn đẹp hơn, nếu là buổi tối, nửa bên mặt chiếu ánh trăng, nửa chìm vào bóng tối là đẹp nhất.”