Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 544 - Q3 - Chương 114: Con Đường Gian Nan Của Sử Khả Pháp. (1)

Q3 - Chương 114: Con đường gian nan của Sử Khả Pháp. (1)

Gần đây Tiền Thiểu Thiểu bỗng nhiên thích ăn hồng.

Nhất là khi đối diện với Vân Chiêu, hắn mút hết nước quả bên trong, sau đó nhai ngon lành, không khác gì Vân Dương ăn khoai lang.

Vân Chiêu phê duyệt xong một văn thư ngẩng đầu nhìn Tiền Thiểu Thiểu ngồi ở bên cửa sổ ăn hồng, khen ngợi:” Lôi Hằng đã từ chức giáo tập thư viện tới quân doanh Phượng Hoàng Sơn, chuyện này ngươi làm tốt lắm.”

Tiền Thiểu Thiểu há mồm nhoe nhoét hồng rất kinh tởm, hắn cố tình trêu tức Vân Chiêu: “ Tỷ phu, thực ra quá trình không hay như kết quả đâu.”

Vân Chiêu lờ sự khiêu khích của hắn đi, không tỏ ra khó chịu để tên khốn đó toại nguyện, rút một văn thư khác, điềm nhiên như thể đối phó với một đứa bé: “ Dù sao kết quả tốt đẹp là được rồi.”

“ Nghiên cứu của Trương Oánh thực sự quan trọng tới mức đó sao? Tiền Thiểu Thiểu không chọc tức được Vân Chiêu đành từ bỏ, mà hắn tò mò lắm, tới mức độ mà hắn còn không biết thì rốt cuộc đó là cái gì chứ:

“ Nếu thứ đó hoàn thành, vậy thì toàn bộ súng ống, đại pháo của chúng ta sẽ phải làm lại.” Vân Chiêu trả lời đơn giản:

Tiền Thiểu Thiểu cau mày:” Vậy thì không đáng.”

“ Đúng thế, có điều nếu trang bị một lượng nhỏ thôi cũng đã phát huy tác dụng rất lớn trên chiến trường rồi, dùng sĩ tốt có thể lấy đầu thượng tướng giữa ba quân dễ như trở bàn tay. Ta hi vọng ngươi có thể khống chế chặt thứ này, để trong thời gian dài, chỉ chúng ta mới có.” Vân Chiêu nhìn chằm chằm Tiền Thiểu Thiểu không chớp:

Tiền Thiểu Thiểu rùng mình, vội vàng nuốt hết hồng trong miệng gật mạnh đầu, không dám có chút đùa bỡn nào.

Vẻ mặt Vân Chiêu khôi phục sự sinh động thường ngày, tiếp tục nói như chưa có chuyện gì xảy ra: “ Lý Hồng Cơ tấn công Vũ Xương đã thất bại, lại chạy tới Nam Dương, Tôn Truyền Đình sắp chịu áp lực lớn rồi, ngươi tìm người trung gian chuyển lời Lý Hồng Cơ, ta muốn gặp hắn ở Nam Dương, thương thảo chuyện phân chia địa bàn.”

Tiền Thiểu Thiểu hiểu ngay: “ Huynh chuẩn bị thay Tôn Truyền Đình giữ Lý Hồng Cơ ở Nam Dương bao lâu?”

“ Một tháng đi, giờ Hoàng Hà đóng băng, nhân mã của Lý Hồng Cơ ở Hà Nam có thể tung hoành khắp nơi, dù Tần Quân của Tôn Truyền Đình có dũng mãnh cũng không thể một đấu mười lăm. Đợi khi Hoàng hà tan băng, Tôn Truyền Đình có chướng ngại thiên nhiên này sẽ đỡ hơn.”

“ Chẳng may Lý Hồng Cơ không mắc bẫy?”

“ Vân Phúc lập tức binh tiến Tương Dương.”

“ Nếu hắn chia quân?”

Vân Chiêu ngả người dựa vào lưng ghế: “ Ta có thể để Cao Kiệt ở thành Lam Điền không hỏi han tới, dám cho Lý Định Quốc tung hoành tại Ninh Hạ là vì nắm chắc thả họ ra cũng thu được hắn về, Lý Hồng Cơ không dám làm thế với đám thủ hạ. Quân đội của hắn là toàn bộ thứ hắn có, phái đi một đội quân nhỏ chẳng bõ bị Tôn Truyền Đình tiêu diệt, phái đi đội quân lớn thì thuộc hạ của hắn rất có khả năng tự lập. Lý Hồng Cơ nói trắng ra là một nông phu, gà vịt trâu bò nhà mình phải để ở trước mắt mới yên tâm, trước đó không phải hắn ép chúng ta là vì muốn gặp ta à, ta cho hắn cơ hội.”

Tiền Thiểu Thiểu đáp một tiếng rồi đi, không ngờ nghe Vân Chiêu đang cúi đầu duyệt văn thư nói:” Ngươi lớn rồi, sau này nhận nhiệm vụ đừng đi tìm tỷ tỷ khóc lóc kể lể, làm như ta chèn ép ngươi vậy. Còn nữa, cũng đừng lén lút trộm rượu của ta, muốn uống thì mượn chìa khóa của tỷ tỷ ngươi, đừng hơi chút là đi cạy khóa, người lớn thì phải hành động ra dáng người lớn.”

“ Dạ.”

“ Còn nữa, đối xử với Sở Sở tốt vào, nha đầu đó ngốc lắm, không chịu nổi ngươi dùng kế đối phó đâu.” Vân Chiêu nói tới đó dừng tay vỗ bàn một cái, thể hiện y nói nghiêm túc:

Tiền Thiểu Thiểu cười gượng gạo, tỷ phu đúng là ngày càng giống tỷ phu rồi:” Vâng, đệ sẽ mua ít thịt về.”

Vân Chiêu "ừm" một tiếng viết tiếp:” Sở Sở thích ăn thịt quay đấy, mua nhiều một chút.”

Không biết từ bao giờ ngoài cửa sổ có tuyết rơi, gió đưa bông tuyết bay loạn vào phòng, rơi xuống nghiên mực, chẳng mấy chốc tuyết trắng biến thành màu đen. Vân Chiêu mới nhận ra tay tê cong rồi, xoa xoa vào nhau.

Dương Hùng muốn đóng cửa sổ, nhưng Vân Chiêu cản lại, y thích ngắm tuyết rơi, chúng thích cảm giác thời gian trôi đi này.

Mũi tên thời gian bất kể chuyện gì xảy ra đều tích cực hướng về phía trước, trong mắt Vân Chiêu là thế, cho dù con đường phía trước có thể càng gập ghềnh, càng đen tối hơn, nhưng ánh sáng luôn ở đầu mũi tên.

………. ………..

Sử Khả Pháp nhục nhã quỳ dưới đất, muốn ngẩng đầu lên, nhưng có người ấn đầu làm ông ta ngã dúi dụi xuống đất.

Hạ Duẫn Di gân xanh chằng chịt, chửi bới không ngừng, nhưng không thoát được đôi tay lớn đang kiềm chế hắn, còn Trần Tử Long đã bị người ta giữ chặt dưới đất, túm tóc đập đầu xuống đất, chẳng mấy chốc máu loang lổ.

Đây vốn là công đường Ứng Thiên Phủ, thế nhưng ngồi trên ghế của Sử Khả Pháp là nam tử béo ú, khoa chân múa tay sai bảo đám gia nô, mau chóng bắt Sử Khả Pháp phải khấu đầu.

Trương Phong ngã ngửa ra đất, ngực bị người ta dẫm lên, không ngừng ngọ nguậy, không khác gì một con rùa lớn chẳng cách nào trở mình, chỉ biết tức tối la hét ầm ĩ.

Đàm Bá Minh càng thảm, bị một hán tử đè dưới ghế, cổ bị thanh ngang trên ghế chẹt vào, vừa đau vừa khó thở.

Còn về các thư lại khác bị một đám gia nô cầm cương đao vây ở phòng bên, liên tục lớn tiếng la hét dừng tay, nhưng không ai có thể vượt qua được. Nha dịch bị gia nô đuổi ra ngoài đường, đứng khoanh tay xem náo nhiệt.

Đằng sau nha dịch càng là vô số bách tính chen nhau kiếm chỗ tốt để xem cảnh ngàn năm hiếm có, tri phủ bị ăn đòn, ai nấy cao hứng hò reo gọi bạn kéo bè tới xem chung.

Sử Khả Pháp gầm lên, mắt trợn tròn như Trương Phi, chẳng ngờ tích tắc sức lực ở đâu ra hất nhào tên gia nô đang khống chế mình, chỉ tên béo:” Từ Tử Đồng, trong mắt ngươi còn vương pháp không?”

Từ Tử Đồng cười lớn, hắn là nhi tử của nhà Ngụy quốc công, lần trước tên đầu lĩnh hộ vệ của nhà hắn gây thảm án ở huyện Thượng Nguyên, tên huyện lệnh ngu ngốc không biết dìm xuống, chuyện tới tai sĩ nhân trong thành Nam Kinh, dư luận không tốt. Đám Sử Khả Pháp cũng thừa cơ dâng tấu lên cả hoàng đế làm lớn chuyện, nhà hắn đành hi sinh con chó trung thành đã phục vụ nhiều năm.

Đáng hận những kẻ này không biết điểm dừng, hổ không ra oai, chúng tưởng mèo bệnh.

Từ Tử Đồng chơi đùa mộc đường, thi thoảng lại đập lớn, chẳng coi lời quát tháo của Sử Khả Pháp ra gì, ra lệnh gia nô:” Cởi quần của bọn chúng ta, ta muốn đánh đòn, ha ha ha …”

Sử Khả Pháp chấn kinh quát to:” Ngươi dám à, có biết hình phạt không dùng với sĩ đại phu không? Ngươi muốn thành kẻ thù sĩ nhân thiên hạ à? “

Từ Tử Đồng đặt mộc đường xuống, cầm kim bài lật đi lật lại:” Khi tổ tiên ta được phong Trung Sơn vương, tổ tiên ngươi còn ăn đất, trong tay gia gia có vương bài, ngươi dám không nghe.”

Sử Khả Pháp hét lớn:” Từ Đạt, ngài mở mắt ra nhìn tử tôn kém cỏi của mình đi.”

Từ Tử Đồng đi xuống công đường:” Ngươi dám thay mất con chó trông nhà của ta, ngươi phải đền.”

“ Ta dâng tấu đàn hặc ngươi.” Sử Khả Pháp lần nữa bị đại hán ấn xuống:

“ Bệ hạ ở phương bắc, nơi này là phương nam, bệ hạ sẽ không vì một tri phủ nho nhỏ mà trách tội Ngụy quốc công ta, có biết vì sao cha ta không tới không? Đợi ngươi dâng tấu đàn hặc đấy, cả tấu giải thích cũng viết rồi, tấu chương của ngươi chưa tới kinh sư thì ý chỉ biếm quan của ngươi đã rời hoàng cung.”

“ Vốn nhường cho ngươi một huyện để ngươi quản lý, không ngờ ngươi tham lam như thế, mở màn một cái là muốn lấy ngay hai huyện giàu có nhất của Nam Kinh, không cho ngươi một bài học, Ứng Thiên phủ còn chỗ cho nhà ta đứng chân sao?”

“ Nói thẳng cho ngươi biết, ta không điên, ta đánh ngươi không phải là nhà ta đánh ngươi, mà là vì mọi người đánh ngươi, để cho ngươi nhớ.” Từ Tử Đồng vung tay nần nẫn thịt tát vào mặt Sử Khả Pháp:” Các ngươi đợi gì nữa, tụt quần chúng ra.”

Sử Khả Pháp không thể động đậy, nhắm mắt trong tủi nhục.

Bình Luận (0)
Comment