Sự phồn thịnh của Hách Đồ A Lạp hoàn toàn khác Thịnh Kinh, nơi này làm ăn nguyên thủy hơn, đơn giản hơn.
Da thú đều là mới lột từ trên người dã thú xuống chưa lâu, vẫn còn dính máu, thứ quý như nhân sâm còn chất đống trên mặt đất như củ cải để người ta mặc cả, thi thoảng còn có mấy kẻ bán chim cắt, đặt chim cắt đã huấn luyện tốt trên cánh tay, không ngừng chào mời thương cổ.
Thế nhưng hôm nay bắt mắt nhất chắc chắn là đoàn người Tô Hợp Thái.
Khi bọn họ lùa 386 dã nhân vào thành Hách Đồ A Lạp liền được lính thủ vệ chào đón bằng những tiếng hò reo hết sức nồng nhiệt.
So với những thứ hàng hóa khác, đám dã nhân sắp thành phi giáp nhân này mới là thứ hàng hóa quý giá mà người Kiến Châu thiếu nhất.
Vừa mới vào thành đã có mười mấy người bộ dạng quản gia tới hỏi giá cả, đều bị Lão A Cổ cười từ chối hết, chỉ nói hàng hóa tốt nhất chỉ có thể bán cho người tôn quy nhất.
Những quản gia kia cũng không nổi giận, càng không hề có ý ép mua ép bán, chỉ xé áo da đầy rận trên người dã nhân, xem xem đám dã nhân này có cường tráng hay không, lại bóp miệng xem răng, sau đó bàn tán rời đi.
Đoàn người ở trong khách sạn lớn nhất Hách Đồ A Lạp, đám dã nhân được chưởng quầy an bài tại chuồng ngựa.
Quay trở về với nơi tụ cư của người Kiến Châu, như cá bơi vào biển lớn, đám người Đa Long mượn yêu bài của Lão A Cổ tới chỗ họ thích trong thành.
Tới tối, Hàn Lăng Sơn ngồi một mình ở chuồng ngựa hút thuốc, đầu thuốc chớp sáng chớp tắt chiếu đỏ mặt hắn rồi lại chìm vào bóng đêm.
“ Tây Khắc Đằng huynh đệ, đợi bọn ta bán ngươi đi rồi, ngươi sẽ có được tự do. Ta không biết chủ mua ngươi là ai, có điều nhất định là người thực lực cường đại.”
“ Nếu như ngươi muốn báo thù thì đây là nơi thích hợp nhất, vô số tộc nhân của ngươi bị bán đi ở nơi này rồi trở thành nô binh, đem ra ngoài làm bia đỡ đạn, chiến tử sa trường. Ta sẽ ở lại trong tòa thành này, xem ngươi báo thù ra sao, nếu ngươi thấy bọn ta cũng đáng chết thì cứ tới tìm.”
“ Ta biết các ngươi là dũng sẽ chân chính, thế nhưng các ngươi lại không có khôi giáp chắc chắn, vũ khí sắc bén, cung tiễn tốt, may mắn là tất cả những thứ đó đều có ở dây, chỉ cần các ngươi chiếm được những nơi chế tạo vũ khí, các ngươi muốn gì cũng có.”
“ Bọn chúng canh gác rất ít, cũng rất yếu, ta nghĩ với vũ lực của các ngươi đủ để phá hủy tòa thành này. Thậm chí ta còn nghe ngóng được, có một số tộc nhân của các ngươi bị giam trong địa lao ở đây, ta không biết bao nhiêu người, các ngươi cứ bắt vài kẻ nơi này không khó hỏi ra vị trí.”
Dã nhân Tây Khắc Đằng ngồi chìm hẳn trong bóng tôi, hạ thấp giọng hỏi:” Vì sao muốn giúp bọn ta?”
“ Vì các ngươi sống quá khổ.”
“ Vậy vì sao giết thê tử hài nhi của ta?”
Hàn Lăng Sơn thở dài:” Không giết họ thì ngươi vẫn còn vui vẻ ở trong rừng làm thợ săn, rồi từng người, từng người một bị bắt đi mà các ngươi không làm gì cả, cứ trốn chui trốn nhủi mãi, các ngươi không biết tộc nhân bị bắt đi sẽ phải chịu bao nhiêu khổ nạn.”
“ Các ngươi vì trốn người Kiến Châu mà phải trốn thật sâu vào trong khu rừng nguy hiểm nhất, các ngươi chẳng bao giờ đủ cái ăn, đủ cái mặc, trẻ con sinh ra toàn chết yểu vì đói rét, cuối cùng các ngươi vẫn chẳng thể thoát khỏi tay người Kiến Châu, kết cục cuối cùng vẫn là diệt tộc. Bọn ta không tới thì cũng sẽ có người khác tới bắt các ngươi mà thôi.”
“ Tây Khắc Đằng, các ngươi ở trong rừng đen quá lâu rồi, mở to mắt ra nhìn đi, tới lúc các ngươi phải vung đao lên với kẻ thù, giải cứu tộc nhân của các ngươi rồi.”
“ Các ngươi vì sao lại sống như thế, các ngươi dũng cảm lương thiện như thế, vì sao lại sống khổ cực như thế, ngươi đã nghĩ vì sao chưa?”
Mắt Tây Khắc Đằng lóe sáng trong bóng tối:” Nếu như ngươi sớm nói cho ta biết thì các ngươi không phải giết thê nhi của ta.”
Hàn Lăng Sơn khổ sở lắc đầu:” Ta xin lỗi, Tây Khắc Đằng, anh hùng nhất định phải trải qua thống khổ mà người thường không chịu đựng được, sau đó mới trở nên vĩ đại được. Ta phải làm thế, ngươi cứ thoải mái hận ta, biến nó thành sức mạnh, thiêu cháy tất cả.”
Không sau sau Hàn Lăng Sơn bỏ đi, Tây Khắc Đằng đứng dậy, sờ cái vòng cổ đã nứt ra một khe nhỏ, hai tay chỉ cần dùng sức một chút là có thể bẻ ra được.
Rút thanh đoàn đao từ tất chân ra, tới bên một tên dã nhân khác, nạy vòng cổ của hắn, nói nhỏ:” A Tháp Mục Cáp huynh đệ của ta, chúng ta không thể tin tên đó, không bao giờ được phép tin vào hắn, dù ngươi nghe thấy hắn nói hợp lý thế nào, làm bao chuyện tốt cho ngươi cũng đừng tin.”
Hàn Lăng Sơn về phòng, phái thủ vệ mới đi canh gác, chẳng cởi giày, cứ thế ngồi khoanh chân trên giường, trường đao đặt bên cạnh, lặng lẽ đợi bình minh mới tới.
Hắn tin Tây Khắc Đằng là một thủ lĩnh giỏi, một kẻ từ thù hận trở nên tin tưởng lời ma quỷ của hắn, còn vờ nghe theo, thì làm sao có thể đợi khi bị bán đi mới hành động.
Khi trắng lên chiếu qua cửa sổ phòng hắn, Hàn Lăng Sơn nghe thấy vài tiếng hự nhỏ, nhếch môi cười, nhảy lên đu sà nhà, dù lực sau đó dán sát người nằm im ở đó.
Nửa mũi dao nhọn đâm qua khoe cửa, lặng lẽ nạy thanh ngang lên, Tây Khắc Đằng rón rén đi vào, phát hiện ra trong phòng không có ai liền lặng lẽ lui ra.
Ở cửa đối diện có một cỗ thi thể, cổ bị cứa đứt đang phun máu ra ngoài, chính là Lão A Cổ ...
Hàn Lăng Sơn bò theo xà nhà tới cột trụ, sau đó đạp cửa sổ chui ra ngoài, đu mình lên nóc nhà, đứng trên cao nhìn thành Hách Đồ A Lạp dưới ánh trăng, quan sát rõ ràng hành động của đám Tây Khắc Đằng, thầm thở phào vì đến phút cuối cùng quyết định không giao thuốc nổ cho tên đó.
Đám nô lệ đột nhiên được giải phóng không khác gì mãnh hổ rời cũi, hổ thoát cũi thì thường chạy về rừng, còn nô lệ được giải phóng thì hành động đầu tiên là giết những kẻ bắt mình, sau đó là tấn công toàn bộ người tự do, trong mắt họ, tất cả người tự do phải chịu trách nhiệm cho khổ nạn của họ.
Người Kiến Châu bắt dã nhân có quy trình của mình, tuyệt đối không làm một cách vụng về như đám Hàn Lăng Sơn.
Đám người này sở dĩ bị gọi là dã nhân vì căn bản là không thuần hóa nổi.
Vì thế khi đám dã nhân này có được khải giáp cùng vũ khí phong phú, thành Hách Đồ A Lạp nhỏ bé không chứa nổi bọn họ nữa.
Tây Khắc Đằng là anh hùng trong người dã nhân, nếu không hắn không thể có lão bà xinh đẹp như vậy, cho nên sau khi có được vũ khí, người đầu tiên mà hắn muốn giết chính là Tô Hợp Thái.
Một đám người uống rượu tới say khướt, một đám người đi chơi nhà thổ tới hai chân bủn rủn, đang ngủ say thì làm sao chống lại được thợ săn rừng đen tập kích.
Hàn Lăng Sơn nằm bẹp trên mái nhà nhìn thấy thiền tiễn thủ Mã Sở Khoa bị người ta bịt miệng cứa cổ, hai chân đạp chăn nhưng không cách nào phản kháng.
Đầu Tất Nhị Đại bị cái dùi nhọn đâm thủng, hai mắt hắn lồi ra ngoài, chết ngay tức khắc. Ba Ngạn, Bạch Sở Khoa lần lượt bị đám thợ săn cắt đầu mà không kịp kêu một tiếng, thậm chí đám thợ săn này lấy đầu người mà không bị thương tới xương, chúng tháo xương khỏi cổ.
A Lâm A Bối đứng dựa vào tường, nếu không phải yết hầu hắn có cái dằm gỗ dài đâm vào, Hàn Lăng Sơn thậm chí còn cho rằng tên này lười biếng ngủ gật.
Thi thể Tề Bất Thâm, Đạt Cáp Tô nằm im trong chuồng ngựa, chiến mã của họ còn không ngừng dùng mõm đẩy thi thể chủ nhân, thi thể va chạm vào máng nước phát ra tiếng cổ quái.
Tất cả người trong bộ nô đoàn đã phải trả giá.