Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 560 - Q3 - Chương 130: Điểm Yếu Của Người Kiến Châu.

Q3 - Chương 130: Điểm yếu của người Kiến Châu.

Người chạy nạn ra khỏi thành rất nhiều, Hàn Lăng Sơn cũng gia nhập vào đội ngũ đó.

Giờ là lúc khai xuân, thời điểm đám dã thú đói đỏ mắt, đi đường một mình không phải là ý kiến hay.

Hách Đồ A Lạp sau lưng vẫn khói đen cuồn cuộn, lửa bốc tận trời, xem ra Tây Khắc Đằng không tìm được Tô Hợp Thái đem toàn bộ lửa giận phát tiết lên tòa thành nhỏ này rồi.

Đi nửa ngày trời một đơn vị kỵ binh Kiến Nô xuất hiện trong tầm mắt, Hàn Lăng Sơn và người khác dừng lại, ra sức la hét với đội ngũ kỵ binh đó, một số có tuổi còn giữ lấy dây cương chiến mã khóc lóc kể lể.

Hàn Lăng Sơn giương lỗ tai lên nghe, kết quả nghe thấy bảy tám phiên bản hoang đường khác nhau, trong đó hoang đường nhất là quân đội Đại Minh tập kích Hách Đồ A Lạp.

Tướng lĩnh kỵ binh hạ lệnh, đội ngũ lại tăng tốc chạy vội vã.

Hàn Lăng Sơn và những người khác đứng trên sườn núi cao tiễn quân đội đi xa, hi vọng bọn họ có thể tiêu diệt được ma quỷ ở Hách Đồ A Lạp.

giữa Hách Đồ A Lạp và Thịnh Kinh là nơi sinh sống của đại bộ phận người Kiến Châu, người chạy nạn không ngừng kiếm được chỗ an thân, đội ngũ suy giảm nhanh chóng.

Đi được hai ngày, trên đường chỉ còn một mình Hàn Lăng Sơn đeo một cái bọc hành trang nhỏ độc hành.

Trải qua thí nghiệm, hắn phát hiện ra, một nhóm nhỏ quân đội hoàn toàn có thể tập kích hậu phương người Kiến Châu, trong thư viện có nhiều người làm được nhiệm vụ này.

Người sau thậm chí không cần bôn ba ngàn dặm như hắn, chỉ cần ngồi hải thuyền vòng ra sau chúng là muốn làm gì thì làm.

Những ngày đầu Đại Minh, triều đình thiết lập Kim Châu vệ, Phúc Châu vệ, Hải Châu vệ ở ven bờ Liêu Đông, góp phần tạo nên hải quân cường đại của Đại Minh. Nếu như Đại Minh không bỏ hải quân, nếu những trọng địa gần biển không mất, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đừng nói tới quật khởi ở Kiến Châu vệ, đến nảy ra chút ý nghĩ bất chính cũng chẳng có.

Hàn Lăng Sơn quyết định sau khi trở về sẽ bàn bạc thật kỹ với Vân Chiêu, tăng cường kiến thiết hải quân.

Nghĩ tới đó hắn quay về phía Hách Đồ A Lạp, đã hai ngày trôi qua rồi, đám dã nhân Tây Khắc Đằng hẳn là đã bị kỵ binh Kiến Châu giết sạch?

Trước đó mình lập kế hoạch cho Tây Khắc Đằng có nói với hắn, phá thành xong thì phải trốn về rừng đen, nhưng nhìn biểu hiện bọn chúng trong cung thất mà xét, bọn chúng không muốn về nữa. Dù sao Hách Đồ A Lạp với đám dã nhân đó mà nói là quá giàu có.

Biết làm sao được, tố chất số đông không theo kịp tự chuốc lấy cái chết thôi.

Mấy ngày qua tín sứ qua lại giữa Thịnh Kinh và Hách Đồ A Lạp rất nhiều, vó ngựa vội vã, quân đội thì trang bị nhẹ, một người hai ngựa, ai nấy vô cùng bận rộn.

Hàn Lăng Sơn không biết nữ nhân bị mình bức tử rốt cuộc có thân phận gì, từ sự ung dung của bà ta thì thân phận có vẻ không thấp lắm, với hắn thế là đủ.

Hắn tới Liêu Đông vốn là để chứng minh nơi này chẳng phải là thành đồng vách sắt, mà là nơi có thể túy ý tập kích, chém giết.

Lần này hắn tới một mình, lần sau hoặc là hắn, hoặc là huynh đệ khác dẫn đại đội nhân mã tới.

Đất đai quá rộng, nhân số quá ít là nhược điểm trí mạng của người Kiến Châu.

Tuyết trắng ở hướng mặt trời đã có dấu hiệu tan chảy, lá cây xanh mùa thu năm ngoái chưa kịp khô vàng đã bị đóng băng lộ ra rồi, có điều lại đang nhanh chóng héo úa.

Tới Liêu Đông sớm nhất không phải là chim nhạn, mà là thiên nga, những sinh vật mỹ lệ cổ dài ấy nay đang vỗ cánh bay cao trên không, đợi chúng tới được bắc hải thì tuyết hẳn là tan hết, sông hồ đóng băng đã tan ra.

Hàn Lăng Sơn tin con người là loại sinh vật kiên cường nhất, dù bị hủy diệt vẫn có thể tụ tập lại, sinh sôi, rồi đón nhận lần hủy diệt mới, đó là số mệnh của con người.

…………. ………….. …………

“ Phúc vương không chịu trả tiền, còn nói Lý Hồng Cơ sở dĩ không tấn công Lạc Dương vì đám tặc khấu biết căn bản không hạ được thành, chẳng liên quan gì tới chuyện chúng ta phục kích ở Phục Ngưu Sơn.”

Tiền Thiểu Thiểu đã đổi áo mùa xuân, mép áo bào xanh nhạt thêu toàn hoa, tạo cảm giác gấm hoa rực rỡ:

Người khác mà ăn mặc thế này sẽ gây ra nhiều suy đoán hoặc từ hình dung không hay. Mặc lên người Tiền Thiểu Thiểu thì chẳng ai nói ra nói vào gì được, cái mặt hắn là đóa hoa đẹp nhất, đương nhiên cần những bông hoa khác tôn lên, giống như chiếc váy bách điểu triều phụng của Tiền Đa Đa.

“ Đó là chuyện của ngươi, ta chỉ cần tiền.” Hồng trên cây đã hết rồi, Vân Chiêu không lo bị Tiền Thiểu Thiểu ăn hồng một cách kinh tởm nữa:

“ Cho nên đệ bắt cóc thế tử Phúc vương, chuyện đó do huynh gánh.” Tiền Thiểu Thiểu tất nhiên không tới kể khổ, hắn tới tìm dê thế tội:

“ Vậy chặt đứt một cánh tay tên thế tử đưa cho Phúc vương, để ông ta hiểu, nếu ta đã bỏ sức thì ông ta phải bỏ tiền, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

“ Đệ sợ làm căng quá không hay nên cạo trọc đầu hắn trả cho Phúc vương, giờ ông ta đang nhờ Tần vương nói đỡ, cơ mà để mặc cả.”

Vân Chiêu không có hứng nghe Tiền Thiểu Thiểu lải nhải, xua tay ý bảo hắn mau cút xéo, lát nữa Giải Trại sẽ tới, bọn họ lên thư viện Ngọc Sơn, nhân lúc còn chút thời gian, hắn muốn xử lý công việc còn đi thăm nhi tử.

Nữ quan chính vụ tị đợi nãy giờ đi vào báo cáo.

“ Trong 26 vạn người có tới 4 vạn bảy nghìn người biết chữ, tuyệt nhất là có hơn 600 phụ nhân không ngờ từng đi học, nữ quan chính vụ ti đang tích kiểm tra xem có bao nhiêu người đủ đảm nhiệm chức vị tiên sinh, ti chức thấy đây là phát hiện lớn.”

“ Đám nam nhân thối tha huyện Lam Điền cố chấp tới mức làm ti chức chỉ muốn đánh cho một trận, nam hài tử đi học là thiên kinh địa nghĩa, còn nữ hài tử thì phải ở nhà làm việc, hỏi thì bọn chúng chỉ có một cái cớ, nữ tử không nên xuất đầu lộ diện.”

“ Giờ tốt rồi, nếu bọn chúng mà còn không đưa nữ hài tử tới học đường, ti chức sẽ đánh người.”

Tiền Thiểu Thiểu vốn đã chuẩn bị đi, thấy là nàng vào báo cáo đưa tay muốn vuốt tóc nữ quan, người ta dễ dàng đánh bạt tay hắn.

Vân Chiêu chẳng buồn ngẩng đầu lên:” Ngươi đáng lẽ phải đánh từ lâu rồi mới đúng, giờ là muộn đấy, nói lý với người Quan Trung, ngươi nghĩ gì vậy?”

Nữ quan Hà Đường Hoa nhận lấy văn thư do Vân Chiêu vừa phê duyệt ôm vào lòng:” Được ạ, ti chức sau này không nói lý với bọn họ nữa, ngoài ra tiểu cữu tử của huyện tôn cứ trêu ghẹo ti chức, huyện tôn nên quản đi chứ.”

Vân Chiêu lắc cái cổ cứng đờ, y nghi ngờ về già mình sẽ mắc bệnh văn phòng:” Ngươi cứ làm như trước ấy, chuyện này ta không quản, hắn lớn rồi tự làm tự chịu trách nhiệm.”

Tiền Thiểu Thiểu cười hì hì:” Nàng không thấy trong các vở kịch luôn có một vị quốc cữu gia háo sắc à? Thiếu ta sao vui được.”

Hà Đường Hoa cười lạnh:” Ngươi cũng nên nhớ, những tên quốc cữu gia đó không chết thì cũng thảm vô cùng.”

“ Xong việc rồi thì cút cả đi.” Vân Chiêu bực mình quát hai con quạ đáng ghét, cầm chặn giấy lên dọa:

Nhìn hai bóng lưng vừa đi xa dần vừa lấy vai huých nhau, Dương Hùng lẩm bẩm:” Cho dù ti chức biết Hà Đường Hoa chẳng phải vừa, nhưng để họ như thế mà huyện tôn không lo à?”

“ Ngươi lo nhầm đối tượng rồi.” Vân Chiêu nói một câu đầy thâm ý:” Nếu như ngươi có dung mạo như Tiền Thiểu Thiểu, ngươi sẽ phát hiện nữ nhân rất đáng sợ, không phải họ lúc nào ở thế yếu.”

“ Huyện tôn nói phải, có lẽ là thế.” Dương Hùng cười ha hả, giống đang cố tình tạo không khí nói chuyện thoải mái hơn:” Văn thư mà Ngụy Đại Đồng gửi nhầm đã được thu hồi rồi ạ.”

Vân Chiêu liếc hắn, đám khốn kiếp này giờ làm việc đều có lòng riêng cả rồi:” Cho nên định nói đỡ cho hắn hả?”

“ Dạ Ngụy Đại Đồng xưa nay luôn làm tròn phận sự, lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn.”

“ Cho hắn xuống chính vụ ti, ở nơi này không cho phép sai lầm.”

Bình Luận (0)
Comment