Đảo Thiên Đường là hòn đảo núi lửa không lớn cũng chẳng nhỏ, đất đai màu mỡ, còn có hai con sông nước ngọt, chỉ cần chịu khó làm lụng, nơi đó sẽ thành hòn đảo giàu có.
Sáu chiếc chiến thuyền ở Nam Dương đã là thế lực rất cường đại rồi, nhưng ở đây bọn họ là người ngoại lai, bất kể đế chế Áo Tư Mạn, công ty Đông Ấn hay người Bồ Đào Nha, Anh Quốc đều vô sỉ cho rằng như thế.
Nhất là đế chế Áo Tư Mạn và Cty Đông Ấn có thù hận không thể cởi bỏ với đội ngũ này.
Trên mặt biển chiến hạm của bọn chúng không ngừng xuất hiện, song khả năng bọn chúng chưa hình thành liên minh, thấy đội chiến hạm của Hàn Tú Phân tới, có lẽ là không chắc phần thắng, hoặc là do có nguyên nhân khác nên tránh đi.
Chiến tranh không xuất hiện trên biển, nhưng lại bất ngờ nổ ra ở đất liền.
Tên hải tặc Ba Lý vốn đã thần phục Hàn Tú Phân, sau khi nàng đem đại bộ phận binh lực đi, bị Cty Đông Ấn xúi bẩy, đột nhiên làm phản tấn công Đảo Thiên Đường.
Bùi Ngọc Lâm ở lại phòng thủ Đảo Thiên Đường chỉ huy mười mấy quân tốt Lam Điền không cách nào thích ứng với cuộc sống trên biển cùng hơn 200 người da đen trung thành với Hàn Tú Phân đã chiến đấu với phản quân của Ba Lý hơn một tháng.
Mắt thấy người gia nhập đám Ba Lý ngày một nhiều, phía mình ngày một ít, chiến sự phát triển theo chiều hướng tuyệt vọng, Bùi Ngọc Lâm quyết định bỏ đảo thì trên mặt biển xuất hiện chi chít cánh buồm.
Phát hiện ra Hàn Tú Phân quay về trước tiên là người da đen, hét lên: “ Nữ vương về rồi! Nữ vương về rồi!”
Tiếng hét này lớn tới mức làm cuộc chiến dừng ngay lại tức thì, đội thuyền khổng lồ xuất hiện trên biển làm tất cả choáng váng.
Ba Lý thông minh quay đầu chạy ra biển ngay, theo sau có năm sáu chục tên tâm phúc. Bọn chúng vừa mới chạy ra bờ biển đã đổi ý vội vàng chạy lại, muốn triệu tập bộ hạ của mình tiếp tục kháng cự, đáng tiếc khi hắn vừa quay đầu đi thì toàn bộ bộ hạ của hắn đã ném vũ khí, quỳ xuống giơ cao tay đầu hàng.
Cũng không biết tên này nghĩ cái gì nữa, lại lần nữa chạy ra bến cảng, sau đó vẫy tay hoan nghênh nữ vương trở về, tựa hồ chuyện một tháng qua chưa hề xảy ra.
Hàn Tú Phân vừa xuống thuyền, Ba Lý đã quỳ rạp xuống dưới chân nàng, chỉ đám Bùi Ngọc Lâm đang ra nghênh tiếp: “ Nữ vương của ta, kẻ đó phụ sự tín nhiệm của người, khi người giương buồm viễn chinh, hắn đã phản bội người, xem kìa, bọn chúng còn mang vũ khí theo.”
Bùi Ngọc Lâm nghe thế mắt lồi ra, đám người theo sau lưng hắn nhao nhao chửi bới, ném vũ khí đi chứng tỏ sự trong sạch của mình.
Thời gian qua liên tục bôn ba chiến đấu, nhất là trên đường về phải liên tục căng thẳng đề phòng bị tập kích, Hàn Tú Phân có vẻ mệt mỏi, chẳng buồn nhiều lời chỉ Ba Lý nói với Bùi Ngọc Lâm: “ Ngươi là quan quân pháp, ngươi tự biết xử lý ra sao.”
Bùi Ngọc Lâm thở phào, sư tỷ thật anh minh, nhìn một cái đã thấy rõ chân tướng rồi, hắn cứ tưởng phải tốn công giải thích một phen, chắp tay nói:” Vâng ạ.”
Hai người dùng tiếng Hán nói chuyện với nhau, Ba Lý đâu hiểu được, hắn vẫn cố giương lỗ tai hết cỡ, hòng suy đoán hàm nghĩa trong đó, mắt thì đảo tròn tìm đường trốn thoát.
Tới khi Bùi Ngọc Lâm nhặt đao lên, Ba Lý giơ tay cản đao hô lớn: “ Ta đã đầu hàng rồi mà.”
Xoẹt! Cái đầu rụng xuống!
Giết xong Ba Lý một cách nhanh gọn, Bùi Ngọc Lâm dẫn những người da đen theo mình khổ chiến cả tháng giết sạch những kẻ phản bội, thật kỳ lạ, những kẻ đó tới lúc bị giết đều kêu một câu giống Ba Lý :" Ta đã đầu hàng rồi mà."
Chuyện này làm Bùi Ngọc Lâm khó hiểu một thời gian dài, hắn nghĩ không ra, chẳng lẽ đám người đó thực sự quên bản thân đã làm gì rồi hay sao?
Cho tới khi bị Lôi Á Ny mắng một trận vì làm tổn thất lợi ích của mọi người, Bùi Ngọc Lâm mới hiểu ra, thì ra cái đám đó căn bản không coi bản thân là người, mà chỉ là hàng hóa của chủ nhân thôi.
Đã là hàng hóa, vậy thì chúng làm cái gì cũng không đổi giá trị, làm gì có ai tùy tiện vứt bỏ hàng hóa của mình.
Từ đó trở đi Bùi Ngọc Lâm rốt cuộc biết phải làm gì với đám hải tặc rồi.
Bạo loạn phản bội ở mức độ đó với hải tặc mà nói chẳng là gì cả, thậm chí có thể nói là chuyện cơm bữa rồi.
Con người thay đổi theo hoàn cảnh, những người Hán mà Hàn Tú Phân dẫn về cũng có lối suy nghĩ như thế, bọn họ bảo sao nghe vậy, bọn họ chăm chỉ cần cù, bọn họ chân tay khéo léo, bị bóc lột cũng nhẫn nhục chịu đựng ... Bọn họ hèn nhát, tác chiến chẳng hề dũng cảm.
“ Cho nên nói, chúng ta là kẻ thống trị trời sinh.” Hàn Tú Phân uống trà, nói một câu xác lập nguyên tắc thu nạp trên đảo Thiên Đường:
20 năm sau, nguyên soái Hàn Tú Phân đứng trên cự hạm của mình lần nữa lặp lại câu nói này, đến khi nàng bệnh mất, trên bia mộ khắc dòng chữ --- Chúng ta là kẻ thống trị trời sinh.
“ Ta cũng là kẻ thống trị.” Lôi Áo Ny cắm phập kiếm của mình xuống bàn nói thế:
Lưu Minh Lượng, Trương Truyền Lễ nhìn nhau, cũng định ưỡn ngực tuyên bố thật hào hùng, nhưng vừa nhìn thấy cái bụng lùm lùm của Tắc Duy Nhĩ, cả hai tên quyết định cúi đầu xuống, lúc này nên khiêm tốn chút thì hơn.
…… ……
“ Hạ Hoàn Thuần ở lớp võ thuật bị người ta đánh ngất xỉu rồi.” Tiền Đa Đa khi mang cơm tới cho Vân Chiêu thuận miệng nói một câu:
Vân Chiêu ngẩng đầu lên nhìn Tiền Đa Đa, cảm giác chuyện này quen quen, cứ như ảo giác vậy, một buổi trưa nào đó, y đang phê duyệt văn thư thì Tiền Đa Đa cũng đi vào nói một câu như vậy, vì đầu óc chưa tỉnh táo, hỏi lại :” Cái gì? Lại lần nữa à? Hay nàng đang nhắc lại chuyện lần trước.”
“ Lần nữa đấy, thiếp dạy nó dùng cái đầu, rốt cuộc nó lại lao vào đấm người ta.” Tiền Đa Đa thở dài: “Chàng nói xem, có phải nó bị ngốc không?”
Vân Chiêu tặc lưỡi :” Ài, có lẽ đây là bản tính của nó rồi, thằng nhóc này tuy thông minh, đôi khi lại vô cùng cố chấp, có lẽ nó nghĩ, giang sơn dùng nắm đấm chinh phục mới chắc chắn, chỉ là nó quên rồi, đây là lớp học.”
Tiền Đa Đa vừa sắp xếp món ăn vừa nói:” Mẫu thân nó ba ngày nữa là tới được Lam Điền, tới khi đó thấy nhi tử mặt mày bầm tím, nhất định sẽ trách móc chúng ta.”
Dù sao cũng không kịp nữa rồi, kệ nó vậy, Vân Chiêu hi vọng thằng nhóc đó đã kiên trì được tới mức bị người ta đánh ngất xỉu thì còn cách chiến thắng không xa nữa, lần sau có khi thắng không biết chừng.
Lúc đó thương tích trên người lại thành huy chương vẻ vang.
Khi mẫu thân của Hạ Hoàn Thuần tới thì Từ Nguyên Thọ cũng quay về.
Khi đi thì rầm rầm rộ rộ, khi về đội ngũ càng thêm hùng tráng, Vân Chiêu đích thân đi nghênh đón tiên sinh trở về, nhìn tất rất nhiều, rất nhiều gương mặt lạ, y cười càng thêm như gió xuân.
Ngồi cùng xe ngựa với Từ tiên sinh đi lên Ngọc Sơn, thấy y không ngừng quay đầu lại nhìn đội ngũ xe trâu liên miên không dứt trên đường núi, Từ tiên sinh đầy đắc chí.
“ Người tới được đều tới rồi đấy.”
“ Tiên sinh thời gian tới học sinh khả năng không có nhiều thời gian tiêu hao trên người họ đâu.” Vân Chiêu liền nghĩ tới phiền toái đi kèm:
“ Không cần ngươi tốn thời gian, chuyện cần sự kiên nhẫn này giao cho đám lão già bọn ta là được.”
“ Học sinh cũng không chọn quan viên từ trong số họ đâu.”
“ Ta biết, họ muốn vào sĩ đồ thì phải đợi tới đời sau.” Từ tiên sinh ung rung vuốt râu:
“ Tiên sinh cái gì cũng biết rồi vậy sao còn mang về nhiều người đọc sách như thế để làm gì?”
“ Cải biến văn phong thiên hạ, chúng ta đã quên văn bát cổ rồi, nhưng những người này chưa quên, phải để họ thấy sự cường đại của chúng ta, phải để họ hiểu chúng ta là người tiếp nối vương triều này. Mà chúng ta không dùng văn bát cổ chọn hiền tài.”
Vân Chiêu gật đầu, coi như tán thành suy nghĩ của tiên sinh.
...
Hôm nay dừng ở đây nhé.