Hà Nguyên Hồng lão tiên sinh là một người thực sự cầu thị, nếu đã tới thư viện Ngọc Sơn rồi thì phải nhìn rõ bản chất nơi này.
Thư viện Ngọc Sơn gần như chiếm hết phần địa hình bằng phẳng phía bắc Ngọc Sơn, từ lưng núi tới tận đỉnh núi đều thuộc phạm vi quản hạt của thư viện, hoàn cảnh hết sức ưu mỹ vừa lòng người.
Chuyện làm học vấn xưa nay đều rất tốn tiền.
Người đọc sách từ xưa đã rất cao quý rồi, nếu không chỉ đọc sách biết chữ mà còn nghiên cứu học vấn cao thâm thì càng tốn kém, vì không thể thiếu danh sư, không thể thiếu lượng lớn thư tịch cùng với môi trường học tập nghiên cứu ổn định.
Ông ta trước khi tới Ngọc Sơn từng nghe Từ Nguyên Thọ giới thiệu thư viện, nghe xong ông ta cho rằng Từ Nguyên Thọ vì lừa đám người bọn họ tới Ngọc Sơn nên thổi phồng quá đáng rồi.
Nhưng sau khi dùng hai ngày theo Từ Nguyên Thọ đi khắp thư viện Ngọc Sơn, ông ta thừa nhận, Từ Nguyên Thọ là quân tử thành thật.
Nhìn tàng thư lâu chiếm diện tích không dưới mười mẫu, do bốn tòa kiến trúc bằng đá tạo thành, Hà Nguyên Hồng hâm mộ ra mặt.
Nếu như bậc danh nho như ông ta đối diện với một đống tiền mà có nét mặt này thì thật là đáng buồn, nhưng nhìn thấy biến sách vô biên lộ ra vẻ mặt như vậy thì lại hết sức tự nhiên, không cần che dấu.
“ Tàng thư tổng cộng có hai bảy vạn tám nghìn sáu trăm cuốn sách, gấp ba lần Thiên Nhất Các của Phạm Diêu Khanh, trong đó có ba vạn năm nghìn cuốn sách của tàng thư hoàng gia, do mười sáu vị phiên vương quyên góp.”
“ Thẻ trúc thời Tần Hán một nghìn hai trăm cuốn, thẻ trúc Xuân Thu Chiến Quốc một trăm hai bảy cuốn.” Từ Tiên Sinh đi qua cái giá sách, lấy cái mai rùa trên giá đưa Hà Nguyên Hồng:” Tiên sinh, xem hoa văn trên này.”
Hà Nguyên Hồng nhận lấy, mới đầu chỉ cảm giác đẹp đẽ bóng bẩy một chút, đến khi xem kỹ mới nhận ra hoa văn trên đó không hề tự nhiên, thứ này trước kia ông ta mới chỉ nghe nói tới thôi, chưa bao giờ nhìn thấy, tuy văn tự khác biệt quá lớn so với bây giờ, không thể nhận ra nổi, nhưng với người đọc sách như ông ta thì đó không phải khó khăn, mà là sự kích thích.
Từ Nguyên Thọ tủm tìm cười:” Huyện tôn Lam Điền lấy danh nghĩa tư nhân treo thưởng, phàm là có người nhận ra một chữ trên mai rùa này, hơn nữa được thế nhân tán đồng, thưởng một lượng vàng.”
“ Hay lắm, hay lắm, xem lão phu khiến huyện tôn Lam Điền phá gia thế nào.”
Những tiên sinh học sinh khác đang đọc sách trong tàng thư nghe thấy có người la hét thì quay đầu nhìn, chỉ thấy vị Hà tiên sinh hai ngày trước còn đùng đùng nổi giận muốn phất tay bỏ đi giờ bộ dạng này đều mỉm cười thu ánh mắt lại tiếp tục đọc sách.
Chuyện này từng xảy ra vô số lần ở thư viện rồi, chẳng có gì mà lạ.
Sau đó thư viện Ngọc Sơn có thêm 37 vị tiên sinh và 226 học sinh.
Khi hoa hạnh nở thì Vân Chương đã có thể chập chững chạy trên mặt đất rồi, còn Vân Hiển vẫn nhiệt tình bò khắp giường làm Tiền Đa Đa không dám rời mắt ...
Trong một tháng qua Vân thị tổng cộng nhận bảy phần sính lễ, nói cách khác năm nay Vân thị sẽ liên tục gả đi bảy khuê nữ.
Hiệu suất làm việc của Tiền Đa Đa vô cùng kinh người, Vân Chiêu len lén sai người Mật điệp ti đi dò hỏi, bảy nam tử tới cầu thân này không ai bị ép tới, đều cam tâm tình nguyện, hơn nữa nhiệt tình rất cao, sau khi được Vân thị đồng ý trong nhà mở tiệc ăn mừng.
Thế thì tốt.
Đám muội tử của y vốn đâu có xấu, hơn nữa gần đây biểu hiện rất tốt, trưởng bối không có nhà, Vân Nương lại chê chúng phiền nhiễu, cho nên đám muội tử này suốt ngày nghĩ cách lấy lòng người làm huynh trưởng như Vân Chiêu.
Quá tốt mà.
Mẹ khỏe mạnh, hai đứa nhi tử đang dần trưởng thành, hai lão bà một ôn nhu hiền huệ, một tinh minh giỏi giang.
Đám muội tử bị Tiền Đa Đa xử lý sợ chết khiếp, chẳng những thu lại cái tính đanh đá kiêu căng, đứa nào đứa nấy đi đường chẳng dám bước nhanh, nghe Tiền Đa Đa gọi, đứa nhát gan nhũn chân, Vân Chiêu dở khóc dở cười hiểu ra, đứa nào đứa nấy không dám kén chọn nữa chỉ mong mau chóng gả đi là để thoát khỏi móng vuốt ma quỷ.
Đám bộ hạ thì ai nấy chăm chỉ mở rộng địa bàn hoặc vỗ về vạn dân, bày mưu tính kế kiếm tiền cho huyện Lam Điền ... Đều rất tốt.
Về phần Trương Bỉnh Trung đột nhiên từ trong Thục chui ra, phối hợp với Lý Hồng Cơ chà đạp Dương Tự Xương, Vương Văn Trinh ở Vũ Xương thì chẳng liên quan gì tới Vân Chiêu.
Tin tức Liêu Đông truyền về, quan binh Đại Minh đánh úp Hách Đồ A Lạp sào huyệt cũ của Kiến Nô, phá hủy thành trì, giết người vô số, bức tử Đông Giai Thị là mẫu thân của Chử Anh trưởng tử Nỗ Nhi Cáp Xích và Hòa Thiện bối lặc Đại Thiện ở điện Chiêu Minh, cùng tám vị tần phi của Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
Hoàng Thai Cát để tang thề không báo thù không làm người, còn về phần Đại Thiện khóc ra máu cầu khẩn Hoàng Thai Cát cho lĩnh binh báo thù cho mẫu thân bị Hoàng Thai Cát khéo léo từ chối.
Có tin đồn do quân Minh trà trộn vào Hách Đồ A Lạp gây ra.
Sự kiện này truyền tới tai Vân Chiêu làm y rất bất ngờ, sau đó có thư hỏa tốc 800 dặm của Hồng Thừa Trù đang bài binh bố trận ở tiền tuyến Ninh Cẩm, ông ta giải thích chuyện này không liên quan gì tới ta.
Nếu không phải do Hồng Thừa Trù làm thì tất cũng không phải do triều đình còn sứt đầu mẻ trán đối phó với tặc khấu, Vân Chiêu vẫn cao hứng dâng tấu chúc mừng hoàng đế có được thắng lợi mang tính quyết định vào năm mới.
“ Căn cứ vào các loại manh mối thu được, chuyện xảy ra ở Hách Đồ A Lạp khớp với thời gian Hàn Lăng Sơn tiến vào nơi này ...” Mắt Tiền Thiểu Thiểu không lúc nào dừng một chỗ, hắn luôn chú ý tới biểu hiện của tỷ phu để tìm ra đáp án:
“ Không liên quan tới Hàn Lăng Sơn.” Vân Chiêu dứt khoát phủ định:
“ Vậy thì chắc chắn là do Hàn Lăng Sơn làm rồi, lần cuối cùng Văn Ngọc Sơn nhìn thấy Hàn Lăng Sơn thì tên này không biết tập hợp ở đâu một đám cường đạo cướp bóc thị tập. Chuyện cướp bóc bình thường này không giống với tính cách thích làm chuyện lớn của Hàn Lăng Sơn, nếu trong tay hắn đã có tiền có binh lực thì thừa lúc Hách Đồ A Lạp bỏ trống mà tập kích là bình thường.” Tiền Thiểu Thiểu lấy làm lạ:” Tỷ phu, đây là chuyện tốt mà, sao huynh phải phủ nhận chứ?”
“ Gọi huyện tôn.” Vân Chiêu sửa lời hắn:
“ À, huyện tôn.”
“ Đã liên hệ được với Hàn Lăng Sơn chưa?”
“ Vẫn chưa ạ, có điều theo ti chức đoán chừng, sau khi làm chuyện này, ở lại Liêu Đông với hắn mà nói là rất nguy hiểm, nên lúc này hắn đang tìm cách rời Liêu Đông, sớm muộn gì cũng có tin của hắn thôi.” Tiền Thiểu Thiểu rất dai dẳng:” Chúng ta đã phái nhân thủ tới Chương Châu, Tuyền Châu, một nhóm thì chuyên môn giao hảo với Trịnh thị, làm ăn, thăm dò tình báo. Nhóm còn lại ẩn nấp đợi Hàn Lăng Sơn. Huyện tôn vẫn chưa nói vì sao chúng ta phải phủ nhận liên quan tới chuyện này?”
Vân Chiêu trả lời ngắn gọn:” Vì chúng ta không làm hiểu chưa?”
Tiền Thiểu Thiểu tự suy ngẫm một mình:” Ti chức cứ thấy Hàn Lăng Sơn nhầm lẫn mất rồi, Đông Giai thị có sức ảnh hưởng gì nữa đâu, vì năm xưa Nỗ Nhĩ Cáp Xích ở rể Đông Giai Thị, người Kiến Châu đang ra sức phủ nhận chuyện này.”
“ Thêm vào trưởng tử Chử Anh của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã bị chính ông ta giết rồi, giờ Đông Giai Thị chẳng còn tác dụng gì. Ti chức nghĩ, Hàn Lăng Sơn nên bắt Bố Mộc Bố Thái về, như thế mới chấn nhiếp được Hoàng Thai Cát.”
Vân Chiêu ngẩng đầu liếc Tiền Thiểu Thiểu một cái.
Tiền Thiểu Thiểu giơ tay đầu hàng:” Được, được, ti chức không nói nữa, giờ sẽ chạy khắp thế giới tìm Hàn Lăng Sơn cho huyện tôn đây.”