Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 573 - Q3 - Chương 142: Cải Cách Ruộng Đất Ở Huyện Lam Điền. (1)

Q3 - Chương 142: Cải cách ruộng đất ở huyện Lam Điền. (1)

Tiền Đa Đa và Phùng Anh mỗi người buộc cái khăn tay màu lam thêu hoa nhỏ, xách cái giỏ trúc tinh xảo từ ngoài đi vào, các nàng vừa từ ruộng nhà mình nhặt bông lúa mạch về.

Cái trò bày vẽ làm bộ làm tịch này là quy củ do Trường Tôn hoàng hậu, lão bà của Lý Thế Dân lập ra.

Đối tượng giáo dục không chỉ là hoàng hậu các triều đại mà còn là toàn bộ nữ chủ nhân gia đình phải tuân theo lễ nghi này.

Đã là lễ nghi thì đừng mong có bao nhiêu hiệu quả thực tế.

Từ trong giỏ Tiền Đa Đa có thể nhìn ra, bông lúa mạch trong đó còn chẳng đủ cho hai con ngan lớn già không chết trong nhà ăn một bữa.

Phùng Anh cũng chẳng khá hơn là bao, bông lúa mạch thì chẳng có mấy, nhưng lại thêm hai cái lồng dế mèn, mỗi lồng có một con dế mèn lớn béo tốt, đang ra sức kêu. Nàng và Tiền Đa Đa đánh nhau chán rồi, chuyển sang so kè ở mặt khác, không ai chịu thua ai, hiếm hoi có thứ cả hai đồng thuận đó là không tốn công sức ngoài ruộng làm gì.

Vân Xuân, Vân Hoa thì mỗi người cầm một cái ô, tay có ô, vậy mà bị mặt trời gay gắt của Quan Trung vào tháng 6 chiếu cho đen như than, rõ ràng đi che nắng cho Tiền Đa Đa và Phùng Anh.

Đây vốn là thói quen xa hoa của một mình Tiền Đa Đa thôi, nay nhiễm sang Phùng Anh.

Vân Chiêu đang dùng thìa cạo hạnh vàng ngọt như mật đút cho hai nhi tử ăn.

Cảnh tượng ba cha con ngồi dưới bóng cây vô cùng ấm áp, chỉ là hai đứa bé há to mồm đợi cha đút cho ăn, cha thì bận mút ăn một mình, không phải là Vân Chiêu không cho con ăn, mà là trẻ con ăn nhiều hạnh không tốt không tốt cho răng, không tốt cho tiêu hóa.

“ Úi da, đại gia hôm nay cũng rảnh để chăm sóc nhi tử cơ à? “ Tiền Đa Đa nhặt hai quả hạnh to nhất, ném cho Phùng Anh một quả, ngoạm miếng lớn, tiện thể giễu cợt một câu, gần đây nàng hay làm thế, không biết bất mãn gì:

Vân Chiêu nhìn hai lão bà ngày trăm công nghìn việc mà lắc đầu, lại cạo nửa thìa hạnh đút cho Vân Chương, thấy miệng Vân Hiển vẫn mở lớn lại đút cho nó một thìa.

Hai đứa bé ăn rồi mới phát hiện ra mẹ, bỏ người cha keo kiệt, tìm mẹ đòi ăn.

“ Ruộng nhà ta ít quá, ruộng Tần vương nhiều hơn chúng ta.” Tiền Đa Đa không biết lại có ý đồ xấu gì, đột nhiên nói một câu như thế:

Vân Chiêu tỉnh bơ vừa ăn vừa nói:” Sau này ruộng nhà ta sẽ càng ngày càng ít.”

Tiền Đa Đa như con mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên, không vờ vịt được nữa:” Ai dám nhòm ngó ruộng nhà ta?”

“ Chính vụ ti, quân vụ ti, thêm vào Giải Trại mở hội nghị, sau này thi hành chế độ bổng lộc quan lại, ruộng đất thuộc sở hữu quan viên không quá nghìn mẫu, nhà ta rõ ràng là vượt tiêu chuẩn.”

“ Tốt, phu quân 1000 mẫu, mẫu thân 1000 mẫu, thiếp, Phùng Anh, Vân Chương, Vân Hiển, cộng lại vừa vặn 6000 mẫu, còn dư 500 mẫu để Giải Trại mang đi là được.”

Vân Chiêu buông tiếng thở dài:” Đến nàng cũng có loại tâm tư này thì người khác sẽ nghĩ gì?”

Tiền Đa Đa nghiến răng ken két:” Chàng không thấy pháp lệnh này nhắm vào chàng à, bộ hạ chàng toàn đám cô nhi với quỷ nghèo, đâu ra 1000 mẫu ruộng? Muốn tổn thất ruộng nhà ta để thành danh cho chúng à, nằm mơ.”

“ Vậy mà Tần vương rất tán thành, muốn bỏ ruộng nhập sĩ đấy.”

Tần vương là người tận mắt nhìn Vân Chiêu từ con lợn rừng nho nhỏ béo mập đáng yêu trưởng thành con lợn rừng tinh lớn, thân như ngọn núi, răng như cương đao, chân như trụ đá, dẫm mỗi bước là trời rung đất chuyển như hôm nay,

Sau khi hắn đem toàn bộ hào kiệt trên đời so với Vân Chiêu, phát hiện hoàng đế, Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, thậm chí là thế lực Kiến Nô cũng đều không đánh được con lợn rừng tinh này.

Nhiều năm trước hắn đã tưởng tượng ra cảnh thành Tây An bị đám cường đạo Vân thị công phá, vương phủ của mình hóa thành tro tàn trong tiếng cười cuồng ngạo của tặc binh, còn đầu của mình bị treo trên cổng thành Tây An.

Vân Chiêu càng lớn mạnh, hắn càng bất an.

Bây giờ khung cảnh khác rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Tần vương phủ tới nay vẫn giữ được cung điện nhà mình, nhân khẩu mấy năm qua không giảm mà còn tăng, mang một dáng vẻ nhân đinh hưng vượng.

Chỉ có ruộng ở ngoài thành bị huyện Lam Điền lấy đi một ít.

Tần vương lại rất lý giải cho hành động thô bạo đó, dù sao nhân khẩu Quan Trung đang tăng mạnh mà ruộng đất chỉ có chừng ấy, quan phủ lấy ít ruộng nhà mình cho lưu dân trồng trọt là chuyện tốt.

Khi hắn đã chuẩn bị để Vân thị tiếp tục bóc lột thì Vân thị hiệu triệu người Tần vương phủ rời vương phủ, tham dự chuyện thương cổ.

Điều này Tần vương cũng rất lý giải, dù sao người Quan Trung nghèo khó đã lâu, muốn làm ăn thì phải có vốn mới được.

Vì thế mà hắn mang tâm tư tán tài giải nạn, đầu tư vào rất nhiều cửa hiệu, đặc biệt là Minh Nguyệt lâu.

Đến cuối năm không ngờ quan viên vương phủ mang về lượng lớn tiền lời, thế là Tần vương điện hạ hồn phi phách tán, khi hắn và vương phi ôm nhau khóc cho rằng đại nạn đã tới thì Vân Chiêu mang lễ vật đến nhà cảm tạ hành vi giúp đỡ khi khó khăn của hắn.

Phu phụ Tần vương nghĩ mình chết chắc rồi, quyết tâm dùng ngôn ngữ hạ mình nhất xin Vân Chiêu tha cho hai vương tử, nhưng không ngờ mình lau khô nước mắt chỉnh trang đàng hoàng ra ngoài tiếp khách thì thiếu niên mập mạp đó đang cùng nhi tử của mình đánh chén cái bánh lớn cao ba tầng, cười nói vui vẻ.

Thế là Tần vương biết, trong thời gian ngắn mình chưa chết được.

Huyện Trường An bất tri bất giác thành một phần huyện Lam Điền, về sau toàn bộ huyện xung quanh Tây An gộp vào huyện Lam Điền ... Vân thị không làm hại bất kỳ huân quý hoặc quan viên an phận thủ thường nào.

Cuộc sống ở Quan Trung mỗi ngày một tốt hơn.

Rồi sau này cả Tây An cũng phải nghe lời Vân Chiêu, Tần vương không nhớ chính xác lúc đó là khi nào, năm nào tháng nào, chỉ nhớ một buổi sáng hắn thức dậy, thế là thành Tây An đã nằm dưới chân Vân Chiêu rồi.

Khi đó Tần vương cho rằng mình là con lợn được người ta vỗ béo, chuẩn bị giết để lấy máu tế cờ, tuyên bố Vân thị tạo phản, thế là hắn tắm rửa sạch sẽ đợi Vân Chiêu tới lấy đầu, hắn muốn ra đi một cách có tôn nghiêm nhất.

Cứ thế đợi liền 10 năm rồi.

10 năm qua tài phú Tần vương phủ không giảm đi mà còn tăng lên hơn ba lần, Tần vương không dám đụng vào một xu, hắn luôn nghĩ đó là tiền Vân Chiêu gửi ở nhà mình thôi, khi nào cần là y sẽ tới lấy, không phải tiền của mình đâu.

Hắn từng thăm dò, xin cho vương phi dẫn nhi tử tới chỗ Phúc vương chúc thọ, hắn chuẩn bị rồi, Vân Chiêu sẽ từ chối, hắn sẽ không phải sống nơm nớp lo sợ nữa, hắn sẽ phân tán gia tài, cả nhà chia ra, ai chạy được đi đâu thì chạy, hắn sẽ ngày ngày đứng trước cổng trấn an Vân Chiêu, đợi khi cả nhà chạy hết thì hắn cũng chết.

Nhưng Vân Chiêu không những cho vương phi đưa hai thế tử tới Lạc Dương, còn nhờ vương phi đưa cả mẫu thân mình đi, để chứng kiến sự xa hoa của Phúc vương phủ. Còn nói, loại chuyện trong phủ thì Tần vương tự quyết là được, không cần bẩm báo với mình.

Từ đó trở đi vương phi đi càng lúc càng xa, tái khai phong thăm Chu vương, tới Khánh Dương thăm Khánh vương .... Thậm chí tới cả kinh thành thăm người thân.

Tần vương cũng thi thoảng rời vương phủ tới Chung Nam Sơn tìm tiên cầu đạo, tới Bạch Lộc Nguyên săn bắn, tới Tần Lĩnh hái thuốc ... Có một lần hắn thậm chí đánh liều rời khỏi địa bàn Quan Trung, chẳng có gì cả, không ai quản hắn.

Con người ta kỳ lạ thế đấy, lúc ở nhà thì tính trăm phương ngàn kế để thoát khỏi nanh vuốt người ta, đến khi phát hiện người ta chẳng thèm bận tâm tới mình lại hụt hẫng, lang thang bên ngoài vài ngày mất hết hứng thú, hắn tự mò về vương phủ.

Hắn chợt nhận ra, mình còn tự do hơn cả phụ thân mình.

Bình Luận (0)
Comment