Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 579 - Q3 - Chương 149: Diện Mạo Mới Của Tuần Kiểm Ti.

Q3 - Chương 149: Diện mạo mới của tuần kiểm ti.

Triều Châu tuần kiểm ti trong thời gian ngắn được gây dựng lại.

Lúc này quyền uy của tuần kiểm ti không mấy nổi bật, thêm vào tri phủ đại nhân vừa thu của hải thương một khoản tiền lớn, không tiện trở mặt ngay, cho nên chưa có được hiệu quả.

Chỉ là những người vì tiền vào tuần phủ ti thì hôm sau là hối hận ngay.

Nguyên nhân chẳng có gì khác, Hàn Lăng Sơn muốn những người này phải có sức chiến đấu trong thời gian ngắn nhất, thế nên cách huấn luyện vô nhân tính của đám giáo quan xuất thân cường đạo ở đại doanh Phượng Hoàng Sơn được dùng ở nơi này.

Vào tuần kiểm ti, mỗi người được ngay 5 lượng phí an gia, mà nhận tiền là phải ký văn thư, từ khi bước chân vào tuần kiểm ti, sinh tử của họ do Hàn Lăng Sơn nắm giữ.

Mỗi một buổi sáng một nghìn hán tử mình trần hô khẩu hiệu chạy trên bãi biển trông vô cùng hùng tráng uy vũ, Hàn Lăng Sơn chạy trên cùng ... Có điều chạy từ lúc mặt trời mới lên tới trưa bọn họ vẫn chạy.

Đội ngũ chỉnh tề trở nên hỗn loạn, Hàn Lăng Sơn thì từ chạy trên cùng biến thành chạy cuối cùng, tay có thêm một thanh đao, lưỡi đao dính máu, sau lưng hắn mà mấy thi thể ngã trên cát, được thủy triều ôn nhu ve vuốt.

Hai đại hán hùng tráng gầm lên, không chạy nữa mà quay đầu xông vào Hàn Lăng Sơn, tiếp đó thêm người đi theo, đám tuần đinh còn lại dừng chân xem náo nhiệt.

“ Tiếp tục chạy, kẻ không chạy là hết.”

Thấy Hàn Lăng Sơn mặt mày hung tợn, chỉ có đám tào hộ theo Lưu Bà Tích nương tựa hắn mới chạy, cũng không thể gọi là chạy, miễn cưỡng gọi là lết đi.

Hàn Lăng Sơn không dừng bước, nghênh đón hai hán tử hùng tráng kia, cái loại lưu manh chỉ ỷ vào cơ bắp hoành hành thôn quê làm sao là đối thủ của Hàn Lăng Sơn, vừa lướt qua nhau là hai cái đầu lâu bị Hàn Lăng Sơn hung mãnh vô cùng chặt đứt.

Đầu lâu bay lên không, máu tươi tử cổ thành suối phun, làm đám lưu manh bản địa Triều Châu theo sau hai tên kia sợ vỡ mật, tên nhanh chân thì quay người chạy ngay, tên khác thì sợ hãi quỳ xuống xin tha thứ.

“ Không chạy là chết, kháng lệnh cũng chết.” Hàn Lăng Sơn vẫn câu nói đó, ánh đao loang loáng tên quỳ dưới đất bay đầu, tên chạy chậm rạch bụng, nội tạng đầy đất, mắt thấy tên nhanh chân nhất sắp vào rừng cây, trường đao trong tay hắn bay đi, đâm xuyên thân thể gầy gò ốm đói của hắn:

Đám tuần kiểm còn lại thấy Hàn Lăng Sơn toàn thân đẫm máu như ác quỷ đi về phía mình, kêu cha gọi mẹ chạy tiếp.

Tên nào không chạy nổi nữa gục trên bãi cát coi như chấp nhận số mệnh, nhưng Hàn Lăng Sơn không giết những người này, còn sai người khiêng người ngất xỉu vào rừng cây, cho uống nước, giảm nhiệt.

Khi số người ngất xỉu lên tới trên 300 thì Hàn Lăng Sơn mới dừng bước, dùng giọng nói âm u nhất nói với đám người nằm nghiêng ngả trên bãi cát:” Kẻ nào dám bỏ trốn, coi như đào ngũ, giết! Cả nhà đày ra hoang đảo.”

Lỗ Văn Viên nghe nói Hàn Lăng Sơn ngay từ ngày đầu đã giết 16 bộ hạ, vội vàng chạy tới xem xem chuyện rốt cuộc nghiêm trọng tới độ nào, nhìn thấy thị thiếp trên danh nghĩa của mình đang múc nước dội lên người Hàn Lăng Sơn mình trần, hắn không cao lớn, nhưng da đen bóng rắn chắc như rèn từ sắt.

“ Viên thiên hộ đang luyện binh sao?”

“ Liêu Đông sắp không chống được nữa, chúng ta phải chuẩn bị trước.” Hàn Lăng Sơn trả lời như thế:

Lỗ Văn Viễn giật mình thúc giục:” Thiên hộ từ Liêu Đông tới sao, nếu có chuyện bí mật thì không cần nói cũng được.”

“ Có gì mà không thể nói, sau khi Hồng Thừa Trù tới Liêu Đông, phòng tuyến Ninh Cẩm rút về 300 dặm, Cẩm Châu thành tiền tuyến, khó mà dự liệu Tổ Đại Thọ sẽ làm gì.” Hàn Lăng Sơn lau nước trên mặt:” Chạy không nổi, chạy không nhanh thì chỉ có chết mà thôi.”

Lỗ Văn Viễn rầu rĩ:” Đã nghiêm trọng đến thế rồi sao?”

“ Rất nghiêm trọng.” Hàn Lăng Sơn nói với Lưu Bà Tích:” Ta sớm muộn cũng phải lên chiến trường, đó mới là nơi đao thương không có mắt thực sự, cái cây nàng dựa vào không chắc chắn đâu.”

Lưu Bà Tích cúi đầu không nói gì, bằng vào bộ dạng của Hàn Lăng Sơn với con mình, dù ở bên cạnh hắn thêm một ngày, nàng thấy cũng không lỗ rồi.

“ Thôi, không rảnh mà nghĩ những chuyện này, ta phải luyện binh, một tháng sau ta sẽ ra biệt diệt hải tặc, dùng chúng luyện binh.”

Lỗ Văn Viễn thấy có lỗi với vị thiên hộ nhiệt huyết này:” Đáng tiếc, nay kho phủ Triều Châu trống rỗng, không thể cung cấp khí giới cho thiên hộ, cả lương thảo cũng chẳng nhiều.”

Hàn Lăng Sơn ngẩng đầu nhìn bầu trời ngăn ngắt, giọng bi tráng:” Đây là cuộc chiến cuối cùng của Cẩm Y Vệ rồi, tất nhiên sẽ có người cung cấp quân giới, sau trận chiến này, trên đời không còn Cẩm Y Vệ nữa.”

Lỗ Văn Viễn khom lưng vái thật sâu.

Khi Tiền chưởng quầy tới, Lỗ Văn Viễn lạnh lưng, đời này ông ta sợ nhất là những tên béo không râu, nếu tên béo bình thường đã đành, tên béo này giọng the thé lại còn có thể trang bị khí giới cho 1000 người thì sao bình thường được.

Rất nhiều điểu súng bọc trong giấy dầu, mở ra xem thì đều mới tinh, dù trường mâu, trường đao cũng mới rèn, không có vết rỉ nào.

“ Cha gia ... À, mỗ gia mang còn mang cho ngài 10 người, thành hay không phải xem ngài, quý nhân đang ở trên đầu nhìn đấy.”

Lỗ Văn Viễn không may nghe được một câu "cha gia" thì là chạy ngay quên cả cáo từ, chỉ sợ nghe thấy điều không nên nghe.

Lỗ Văn Viễn đi rồi, đám đại hán theo cùng Tiền chưởng quầy ra gác cửa, Hàn Lăng Sơn nheo mắt đi quanh tên béo:” Ngươi thành thái giám bao giờ thế, ta biết ngươi thích nịnh bợ huyện tôn, nhưng bất kể thế nào cũng không cần xẻo luôn chứ?”

Cái giọng the thé của Tiền Hằng biến mất ngay:” Chuyện của ta ngươi không cần hỏi, lần này ta tới đưa vũ khí cho ngươi cùng với một câu của huyện tôn, nếu mệt mỏi thì xéo về thư viện nghỉ ngơi một thời gian, huyện Lam Điền không thiếu con gia súc mà cần ngươi bôn ba.”

“ Huyện tôn lúc nào chẳng coi chúng ta như gia súc để dùng, còn nói lời đó cho ai nghe.” Hàn Lăng Sơn bĩu môi:” Rốt cuộc công việc của ngươi là gì?”

Tiền Hằng làm bộ khóc lóc:” Ngày nào Tào Hóa Thuần chưa chết thì ta vẫn phải đóng thái giám, nên ngày ngày phải dùng nhíp nhổ râu, nhổ từng sợi một, có khi nửa ngày trời chỉ để nhổ râu thôi ... Lão Hàn, ta thảm lắm, đôi khi chỉ muốn xẻo quách làm bình bút thái giám cho rồi.”

Hàn Lăng Sơn né hắn xa một chút:” Không phải ngươi nhập tâm quá rồi chứ.”

Tiền Hằng ném cho Hàn Lăng Sơn ánh mắt quyến rũ:” Ngươi đó, chưa làm thái giám sao biết cái hay của thái giám.”

Hàn Lăng Sơn giơ tay trước mặt:” Dừng, dừng ngay, nếu không ta tuyệt giao.”

Tiền Hằng cười ha hả:” Tóm lại là thế đấy, tên khốn đó nấp kỹ bày mưu tính kế, vừa rồi thiếu chút nữa tác thành chuyện cả thiên hạ vây công Lam Điền, không trừ không được.”

“ Nếu trước đây một hai năm thì chúng ta đúng là phải toàn lực giết tên thái giám khốn kiếp ấy, giờ e không cần nữa.” Hàn Lăng Sơn không nghĩ vậy:” Tin mới nhất ta nhận được từ trong huyện thì huyện tôn bắt đầu cải cách ruộng đất rồi, chỉ cần huyện tôn hoàn thành việc này, đại thế sẽ thành, vẻn vẹn chút âm mưu quỷ kế chẳng thay đổi được gì.”

“ Ngươi nói cũng có lý.” Tiền Hằng nói nhỏ:” Mà mau viết thư giải thích cho huyện tôn, huyện tôn luôn muốn gả muội tử cho ngươi, giờ ngươi kiếm một nữ nhân còn nhiều tuổi hơn ngươi, lại có một nam một nữ là ý gì, ngươi nên biết, huyện tôn ở chuyện này kỳ cục lắm.”

Hàn Lăng Sơn sực tỉnh, đúng rồi, huyện tôn cứ nhăm nhe gả đám muội tử ế chỏng trơ cho bọn họ, lần này mình ngủ một giấc dậy đột nhiên có thêm hai đứa con không phải chuyện xấu, hắn thà cưới Lưu Bà Tích còn hơn cưới muội tử của Vân Chiêu ... Tốt tốt, đây là cớ tốt.

....

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment