Hiện giờ huyện Lam Điền đang kiến lập binh đoàn mới, là binh đoàn Lôi Hằng, đây là binh đoàn thuần bộ binh, khác biệt rất lớn với các binh đoàn trước kia, vì nó lấy cơ sở là vũ khí do Trương Quốc Oánh phát minh.
Bằng vào phát minh đó, huyện Lam Điền rốt cuộc đã có thể làm ra thứ bọn họ mong đợi từ rất lâu, đạn có gắn liền thuốc súng vào đầu đạn, có thể bắn được cả trong mưa gió, thậm chí ở dưới nước cũng bắn được.
Đương nhiên, muốn trang bị cho cả binh đoàn thì vẫn cần thời gian.
Không đúng, nếu nói sâu xa hơn, nền tảng quân đội không nằm ở vũ khí, vũ khí hay công nghệ chỉ là thứ diễn sinh ra trên cơ sở một xã hội phát triển thịnh vượng, nếu không chẳng khác gì xây lâu đài trên cát.
Cứ cho là Vân Chiêu có công nghệ chế tác súng đời sau thì sao, không có sự giàu có của huyện Lam Điền làm điểm tựa, đánh một trận thì số đạn dược tiêu hao đủ làm y phá sản.
Nói tới chính trị, nhận thức của Vân Chiêu chưa đủ sâu, nói với chiến tranh, Vân Chiêu chỉ hiểu bề ngoài.
Nếu ở điều kiện tương đồng, về chính trị khả năng Vân Chiêu không bằng được Tôn Truyền Đình, Hồng Thừa Trù, còn ở mặt quân sự, Vân Chiêu càng không phải là đối thủ của đám Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung.
Song Vân Chiêu biết rõ ưu thế mình ở đâu, cho nên y đem ưu thế đó khuếch đại vô hạn.
Ở mặt an dân, phú dân, toàn thiên hạ không có ai là đối thủ của Vân Chiêu.
Cho nên trong tương lai huyện Lam Điền vẫn sẽ không biết mệt mỏi lấy nâng cao mức độ sinh hoạt của bách tính là chuyện trọng yếu hàng đầu.
Từ thành quả lao động của bách tính có thể mở rộng vô hạn vũ trang của huyện Lam Điền.
Bách tính Đại Minh yêu cầu không nhiều, thậm chí có thể nói là ít tới đáng thương.
Khi bọn họ không còn chết đói nữa, họ cung phụng Vân Chiêu dẫn dắt bọn họ có cái ăn cái mặc như thần. Khi bọn họ sống có chút dư dả, bọn họ cho rằng huyện tôn nhà mình là quan viên tốt nhất trên đời.
Rồi đến khi họ đã rời xa nghèo đói, họ sẵn sàng dùng mạng bảo vệ tài sản của mình, thuận tiện dùng sinh mạng bảo vệ huyện tôn cưỡi lên đàu họ diễu võ giương oai.
Mỗi năm sau vụ thu hoạch hè chính là lúc huyện Lam Điền náo nhiệt nhất, vì phú thương khắp thiên hạ tựa hồ đều kéo tới huyện Lam Điền vào lúc này.
Điều này chứng tỏ rằng nạn thiếu hụt lương thực ở Đại Minh chưa được cải thiện.
Năm nay Vân Chiêu chuẩn bị thừa lúc Quan Trung được mùa lớn, đả kích giá lương thực ở Giang Nam.
Khi các thương nhân lương thực phát hiện giá lương thực bán buôn của huyện Lam Điền năm nay giảm những hai thành, bọn họ lập tức phát điên, vô số khoái mã ngay lập tức phóng đi bốn phương tám hướng.
Vì lương thực bán buôn ở huyện Lam Điền là giao dịch từ 50 vạn gánh trở lên, còn giao dịch ít hơn 50 vạn gánh coi là giao dịch tiểu ngạch, giá không thay đổi.
Làm như vậy là tránh tổn hại tới bách tính bản lương thực lẻ tẻ.
Người mua có năng lực dùng bạc thanh toán 50 vạn gánh lương thực không nhiều, nhưng rõ ràng Ứng Thiên Phủ có người mua như thế.
Năm nay Sử Khả Pháp gặp phải một vấn đề rất nghiêm trọng, đó là đám huân quý Nam Kinh thống nhất đóng kho lương, dùng bạc để đóng thuế.
Lương thực dư thừa ở các tiểu hộ nhỏ lẻ bị bọn họ dùng bạc trắng mua hết rồi, khiến họ không có lương thực nộp cho quan phủ, cũng chỉ nộp bạc.
Nếu như là mọi năm, cách nộp thuế bằng bạc này là chuyện quan viên hạnh phúc nhất, giờ thì khác, đám huân quý dám khẳng định, dù Sử Khả Pháp có nhiều bạc tới mấy cũng chẳng lấy đâu ra lương thực, dùng đế hoàn thành phân ngạch quân lương mà triều đình cần.
Lương thực ở phụ cận Ứng Thiên Phủ đa phần nắm trong tay bọn chúng, cho Sử Khả Pháp chút bạc, nhưng bọn chúng có thể đẩy cao giá lương, thu về bội phần.
Bọn chúng cho rằng, tới tháng 9 mà Sử Khả Pháp vẫn còn chưa gom đủ quân lương, đợi ông ta sẽ là một kết cục vô cùng bi thảm.
Vừa có thể diệt trừ Sử Khả Pháp luôn nhắm vào bọn họ, lại có thể kiếm một khoản, đám huân quý sao có thể bỏ lỡ.
Trương Phong nhạy bén phát hiện trong này tựa hồ có vụ làm ăn có thể tiến hành, nếu làm tốt còn mang tới thu nhập phong phú cho Quan Trung.
Hắn không phải là nhân tài chuyên môn ở phương diện này, sau khi phát hiện ra thủ đoạn của huân quý, hắn liền lấy cớ ra ngoài mua lương thực, chạy suốt ngày đêm về huyện Lam Điền.
Bàn tính lách cách liên hồi trong phòng, Trương Phong ôm cốc trà thong thả uống, thi thoảng nhìn Dương Hùng vừa tháo băng do vết thương đã đóng vảy, chỉ có ở huyện Lam Điền mới có sự thong dong thế này.
“ Nghe nói giữa mi tâm của Bao Chửng có vầng trăng cong màu trắng, mi tâm của huynh lại là trăng màu đen, như thế là sao?”
Dương Hùng sờ vết sẹo ngứa ngáy, bình thản nói:” Nếu rảnh rỗi thì nên mời ta ăn cơm uống rượu, đi Minh Nguyệt Lâu nghe hát, xem múa, xem kịch, đợi sau này ngươi cần vầng trăng của ta cứu mạng, ta sẽ giúp ngươi.”
“ Không cần, ta vừa về đã nghe đám đồng song kháo nhau sự tích vầng trăng của huynh rồi, ta thấy cả đời này ta không có cơ hội làm chuyện gì lớn tới mức khiến huyện tôn đố kỵ muốn giết ta.”
Trương Phong chép miệng:” Dựa vào hành vi hôm đó của huynh, ta xem chừng huynh cũng không có cơ hội đâu.”
Dương Hùng lần nữa sờ lên vết xẹo:” Khi đó kích động quá.”
Trương Phong chỉ những người đang gảy bàn tính trong phòng:” Cuối cùng là bọn họ được bao nhiêu lợi nhuận?”
“ Nếu bán lương thực cho Trương Bỉnh Trung đang tác chiến với Dương Tự Xương thì có thể lãi mười lần, bán cho Lý Hồng Cơ thì lãi khoảng ba lần, bán cho đám Dương Tự Xương thì lỗ, nếu đem vào Thục sẽ thu nạp được lượng lớn lưu dân. Nên phải xem huyện tôn tính ra sao. Tình hình ở đó tệ lắm hả?”
Trương Phong cảm thán: “ Có thể nói bốn về là địch, từ huân quý tới bách tính, chẳng ai ưa gì Sử Khả Pháp, ông ta chỉ được ủng hộ từ đám nhân sĩ nhàn tản trên văn đàn, đám người này trừ tới thanh lâu ăn uống làm mấy bài thơ thương cảm thời thế, mắng chửi bừa bãi khắp nơi thì hay, cần dùng vào việc gì là hỏng việc đó.”
“ Bọn ta vốn định thong thả dùng chính sách mềm dẻo đề từ từ đoạt lấy quyền bính, nào ngờ vừa mới có cơ hội đầu tiên thì đám Sử Khả Pháp đã vội vàng, cho rằng có thể đường đường chính chính tước bỏ nanh vuốt của huân quý.”
“ Kết quả đám huân quý bất chấp đúng sai, chỉ cần một tên công tử ca, mấy tên ác nô, thiếu chút nữa làm nhục Sử Khả Pháp không dám ngẩng mặt nhìn ai nữa ... ài, đôi khi ta nghĩ, kẻ địch thực sự không phải là tập đoàn lợi ích huân quý Nam Kinh, mà là ba người Sử Khả Pháp, biện pháp hay tới mấy mà họ thực thi cũng thành gian nan vô kể.”
Dương Hùng đã xem báo cáo về chuyện này, lắc đầu: “ Thủ đoạn lợi dụng dân biến có thể khống chế để nhổ tận gốc thế lực huân quý ở thôn quê của các ngươi không tệ, đáng tiếc bách tính nơi đó ... Ài.”
“ Bách tính phương nam sống tương đối dễ dàng, cho dù ngoài đồng không kiếm được lương thực thì cũng tìm được thức ăn bổ sung ở sông ngòi dày đặc, ta nghĩ chuyện này cần thong thả dẫn dắt, để họ biết quyền lợi của mình mới chủ động gia nhập chúng ta. “ Lúc mới nhận nhiệm vụ thì Trương Phong vô cùng tự tin, biện pháp thì hắn không thiếu, nhưng bây giờ từ chiến hữu đến đối tượng mà hắn muốn giúp đỡ đều tích cực gây khó dễ làm hắn thấy kiện sức: “ Nhưng Chu Quốc Bình lại khác, cô ấy muốn lợi dụng thế lực Bạch Liên Giáo gây ra dân biến ...”
Dương Hùng xua tay: “ Những chuyện này ngươi nên nói với huyện tôn, không cần nói với ta.”
“ Ta chỉ đánh tiếng trước như thế, Chu Quốc Bình ỷ vào thân phận chữ Quốc của mình, đoạt quyền chỉ huy ở Ứng Thiên phủ, còn nói mình làm mình chịu.”
“ Chuyện hiển nhiên, huyện tôn tuy xử phạt tước bỏ chức vụ nhưng không tước bỏ chữ Quốc của cô ấy, nếu cô ấy không đoạt quyền mới lạ. Mấy người các ngươi mặc dù ai nấy có sở trường riêng, nhưng luận đại cục không bằng Chu Quốc Bình đâu.”