Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 603 - Q3 - Chương 173: Bát Mân Chi Loạn. (5)

Q3 - Chương 173: Bát Mân chi loạn. (5)

Trên biển thời tiết nóng nực, thi thể không thể để quá lâu, điều chỉnh buồm, cố định bánh lái để nó tiếp tục đi về phía đông truy đuổi theo hướng ba chiếc thuyền Phúc Kiến kia, hắn vứt thi thể xuống biển.

Thuyền chạy rất nhanh, mặc dù nó đã khá cũ kỹ rồi, khó chịu nổi tốc độ cao như thế, Thi Lang căn bản mặc kệ chiếc thuyền này có xảy ra vấn đề gì hay không, hắn liên tục múc nước biển lên rửa vết máu trên thuyền, chẳng mấy chốc sàn đã sạch bong.

Hắn không dám dừng tay, chỉ cần dừng lại là trong đầu hắn sẽ xuất hiện đám hắc y nhân tàn sát huynh đệ mình, sẽ nghe thấy tiếng rống tiếng thét gào tuyệt vọng.

Vết máu đã bị hắn cọ hết rồi, ngay cả vết cáu bẩn cũ cũng được hắn kỳ cọ không còn sót chút nhào.

Bận rộn suốt một ngày, lại chiến đấu với địch, chèo thuyền nửa đêm, lại chiến đấu rồi làm việc ... Rốt cuộc Thi Lang cũng kiệt sức, chân nhũn ra gục xuống sàn.

Trước mắt là biển khơi mênh mông, Thi Lang cứ nằm đó rướn cổ kêu lớn, tiếng kêu khàn đặc mang theo tiếng khóc truyền đi xa, thu hút vô số hải âu trắng bay vòng quanh chiếc thuyền buồm cũ nát.

.................. ....................

Nếu như là người thực sự để ý sẽ phát hiện ra những ngày qua tín sứ từ Lĩnh Nam tới Quan Trung đặc biệt nhiều.

Vì có người không ngừng truyền tin, khiến Vân Chiêu có được tin tức so với chuyện xảy ra ở Lĩnh Nam chỉ cách nhau chưa tới 15 ngày.

Bởi thế mỗi ngày tin tức Vân Chiêu biết được thì đã phát sinh 15 ngày rồi, khi tin miếu Trịnh Chi Hổ bị nổ, Trịnh Chi Long cùng hơn sáu trăm bộ hạ bị giết truyền tới đã là nửa đêm.

Vân Chiêu khoác áo dậy xem văn thư, lập tức vội vàng về đại thư phòng, ra một loạt mệnh lệnh với Dương Hùng, Tiền Thiểu Thiểu.

Chưa đợi tới lúc trời sáng đã có vô số tín sữ vội vàng rời khỏi thành Ngọc Sơn.

Hiện nay toàn bộ vùng Bát Mân đều tìm kiếm hung thủ giết hại Trịnh Chi Long, nhất là Trịnh Chi Báo và Trịnh Sâm là điên cuồng nhất.

Trịnh Chi Báo treo thưởng vạn lượng vàng tìm kiếm tung tích hung thủ, về phần Trịnh Sâm mặc áo tang đi khắp nơi tìm kiếm tàn dư của Lưu Hương.

Vì ngày Trịnh Chi Long tới miếu Trịnh Chi Hổ, là lúc tàn dư của Lưu Hương lập kế giết Trịnh Chi Long.

Cái chết Trịnh Chi Long khiến những nhân vật khác trong Thập Bát Chi kinh sợ, họ không dám tin 500 hộ vệ của Trịnh Chi Long lại bị giết sạch như thế.

Trịnh Chi Long từng tuyên bố, chỉ cần còn 500 hộ vệ này, thiên hạ tuy lớn nhưng hắn có thể đi bất kỳ đâu.

Nay trừ không tìm thấy thi thể của Thi Lang cùng với sáu hộ vệ ra thì những người khác ít nhiều có một ít, cho nên có người cho rằng, nếu như không có nội ứng, 500 hộ vệ này không thể nào bị giết hết trên bãi biển mà không có sức đánh trả được.

Người nói câu này đầu tiên là Trịnh Chi Báo.

Sau đó Trịnh Sâm cuồng nộ như dã thú, không cho giải thích đã giết cả nhà Thi Lang.

Chiến trường bị những kẻ kia thu dọn sạch sẽ rồi, trừ dấu tích thuốc nổ vụ nổ và mảnh đạn lấy trên người hộ vệ ra thì không tìm thấy thứ gì dư thừa.

Người Thập Bát Chi dựng lại quá trình Trịnh Chi Hổ bị giết, sau đó bọn họ chĩa mục tiêu về phía người Hà Lan, chỉ người Hà Lan mới có nhiều hỏa khí như thế, sử dụng thuần thục thuốc nổ như thế.

Bọn họ thậm chí tìm được nơi hắc y nhân đào đất ẩn thân, nhưng cũng không cung cấp thêm được thông tin gì.

Vân Dương vừa ăn khoai lang nướng vừa len lén nhìn Vân Chiêu.

Vân Chiêu ngồi dưới gốc cây hồng ngửa mặt lên nhìn những quả hồng đã đỏ rừng rực.

Vân Dương rất muốn đem củ khoai lang ở tây còn lại cho Vân Chiêu, ít nhiều không dám, hắn đã lâu lắm rồi không dám xin tiền Vân Chiêu, ngại lắm, nhưng không xin thì chi phí của quân đoàn hắn không đủ dùng, chỉ đành tạo thành thói quen đưa Vân Chiêu khoai lang tức là xin tiền.

Hiện giờ có vẻ không tệ, ít nhất Vân Chiêu nhìn thấy tay hắn cầm củ khoai lang nướng tới tìm là mặt đen như đít nồi.

Thế là y hiểu rồi.

Thực ra Vân Dương cũng tức lắm, rõ ràng là tên này khi cấp tiền cho các nơi khác thì rất rộng rãi, nhưng khi cấp tiền cho quân đội lại keo kiệt.

Rõ ràng có thể cấp tiền cả năm luôn, y lại ba tháng cấp một lần, lại còn không cấp đủ, cấp có 8 thành.

Quân vụ ti không bao giờ thiếu nợ lương thưởng của nhân viên quân ngũ, nhưng mà chi phí thao diễn, huấn luyện, hành quân thì chẳng bao giờ đủ, phải tính toán dè xẻn lắm mới vừa.

Vì chuyện này mà hắn từng cãi nhau với người quân vụ ti, chính vụ ti, thậm chí than vãn với Vân Chiêu, nhưng không cấp dư tiền cho quân đội hình như là ý kiến thống nhất từ trên xuống dưới huyện Lam Điền.

Nếu bảo bọn họ coi thường người làm lính thì bổng lộc bình quân của binh sĩ lại cao nhất trong huyện, được chu cấp cả cơm nước y phục.

Vân Dương sau này cũng dần dần ngộ ra, đó là thủ đoạn khống chế quân đội.

Vân Phúc là lão nô của Vân thị, Lý Định Quốc là tên khó thuần, Cao Kiệt thì ở xa tít tắp, cho nên cần có thủ đoạn kiềm chế, nhưng mà Vân Dương thấy mình đóng quân ở ngày Đồng Quan đáng lẽ không nên bị hạn chế.

Bên tay Vân Chiêu đặt hai củ khoai lang, một là củ khoai tầm trung đại biểu cho một vạn lượng bạc, một là củ khoai nhỏ đại biểu năm ngàn lượng bạc, Vân Dương đang do dự xem có nên đặt thêm một củ khoai nhỏ nữa không.

“ Không thể cấp thêm hạn ngạch cho ngươi, đó là quy củ.” Vân Chiêu không đụng vào củ khoai, lạnh nhạt nói:

“ Các huynh đệ huấn luyện khổ cực lắm, quần rách hết cả, mùa hè phơi mông ra còn mát, chứ đến mùa đông không thể phơi mông ra huấn luyện nữa.”

“ Ngươi có cái cớ gì mới hơn không, quân đoàn của ngươi mỗi năm mùa đông hè hai bộ thường phục, bốn bộ huấn luyện, nếu như không đủ mặc, ta sẽ đi hỏi phó tướng của ngươi có phải là tham ô đồ của binh sĩ rồi không?”

Vân Dương rối rít xua tay:” Thực sự không ai tham ô hết, quan quân pháp nhìn chằm chằm kia, chỉ là tiền không đủ dùng.”

Vân Chiêu cười lạnh:” Bốn quân đoàn, thêm vào một quân đoàn sắp hình thành, chỉ có ngươi là mỗi năm hao phí tiền thuế nhiều nhất, ta biết ngươi thèm trang bị vũ khí của quân đoàn Lôi Hằng, ta nói rõ với ngươi nhé, sau này quân đoàn thành lập sau sẽ càng mạnh hơn cái trước.”

Vân Dương tức giận lấy lại khoai lang "hối lộ" Vân Chiêu:” Thứ hay như thế sao không đưa ta dùng trước, ta không cần tiền nữa, ta muốn vũ khí mới.”

“ Ài, sao ngươi còn chưa hiểu.” Vân Chiêu cầm lấy củ khoai lớn hơn cắn một miếng làm Vân Dương mặt mày hớn hở:” Gần đây ta dư dả một chút, có thể cấp cho ngươi, chừng một vạn đồng bạc, còn vũ khí thì không được, ta cũng sắp cần khoản tiền đầu tư lớn.”

Vân Dương xun xoe ngay tức thì:” Ta biết, ta biết, Hàn Tú Phân ở biển làm việc không tệ, Hàn Lăng Sơn cũng đi Lĩnh Nam rồi, ngươi muốn khai thác tuyến đường biển chứ gì?”

Vân Chiêu gật đầu: “ Đúng vậy, ta muôn khai thông tuyến vận binh bằng đường biển, như thế mới qua mắt được những người khác.”

Vân Dương cười hì hì: “ Chuyện cơ mật như thế không cần nói với ta đâu, ta chỉ cần tiền thôi.”

Vân Chiêu trừng mắt: “ Không nói để sau này người đi tranh giành quân phí với hải quân à? Ngươi bớt làm mấy chuyện mất mặt đi được không, ngươi là quân đoàn trưởng đấy, suốt ngày chạy khắp nơi xin tiền là sao, ngươi không sợ mất mặt thì ta sợ.”

“ Đơn giản thôi, vậy thì cấp cho ta dư dả tiền một chút, “ Vân Dương cười hăng hắc, hắn cũng cần tiền thật, nhưng sâu xa hơn bằng hành động này hắn thể hiện cho người khác thấy quan hệ không tầm thường của họ, thử hỏi khắp huyện Lam Điền này, ai dám đi làm tiền Vân Chiêu như hắn?

….

Đoạn này có một chút giống lịch sử, đó là Trịnh Sâm do mâu thuẫn giết cả nhà Thi Lang, Thi Lang đầu hàng nhà Thanh, về sau dẫn quân chinh phục đảo Đài Loan.

Hình như Thi Lang thất nghiệp ăn dầm ở dề tại Bắc Kinh không có việc gì làm, gặp được Vi Tiểu Bảo lúc đó bị phái đi đánh Thần Long Đảo, Vi Tiểu Bảo biết tên này giỏi thủy chiến cho làm tướng chỉ huy, sau đó Thi Lang dẫn quân bắn nát cái Thần Long Đảo, được Khang Hy trọng dụng từ đó …

Bình Luận (0)
Comment