Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 605 - Q3 - Chương 175: Bát Mân Chi Loạn. (7)

Q3 - Chương 175: Bát Mân chi loạn. (7)

Hàn Lăng Sơn khi đó tỏ ra khinh miệt chỉ để cổ vũ sĩ khí mà thôi, thực tế thì loại giáp của người Hàn Lan có sức phòng ngự cực cao, nhất là khi đối phó với tên đạn, khi giơ khiên sắt lên tụ lại một chỗ liền biến thành pháo đài sắt.

Pháo đài sắt này cùng thân thể như man ngưu của người Hà Lan khi đột phá quân trận địch không khác gì xé rách tờ giấy.

Điều không hay duy nhất là khi đối diện với hỏa pháo, nếu bị đạn pháo bắn trúng là chết cả đám.

Trên đảo Ngư Ông không có quá nhiều hỏa pháo, dù là có thì cũng bị hỏa pháo trên thuyền hủy hôm qua rồi.

Vì thế sau khi bị địch tập kích, người Hà Lan lập tức tạo thành thuẫn trận như mai rùa, chuẩn bị phá tan ổ phục kích của địch.

Hàn Lăng Sơn đợi thuẫn trận tới gần liền lăn một quả thủ lôi sát đất vào thuẫn trận của người Hà Lan, đám lão tặc Vân thị cũng làm theo.

Thế là tiếng nổ liên tiếp vang lên, thuẫn trận bị chia tách tan nát, mặc dù vụ nổ không nhất định có thể xuyên phá được giáp, nhưng âm thanh tiếng nổ phát ra ở không gan hẹp làm đám người Hà Lan ôm lấy tai loạng choạng trên mặt đất, sau đó còn nghênh đòn mưa đạn.

Một hồi tiếng súng dồn dập vang lên, sau đó bộ hạ của Hàn Lăng Sơn rút đủ các loại vũ khí xông tới, trong quá trình xung phong liên tục ném thủ lôi ra, tiếng nổ bao phủ cả chiến trường.

Tối qua 500 người chỉ được chia 2 tên Hồng Mao quỷ để chém, hôm nay thì khác, mỗi người một tên vẫn còn dư.

Trừ một số tên quan quân Hà Lan cường hãn còn lảo đảo nghênh chiến, số còn lại không ngã xuống đất thì cũng chạy khắp nơi như ruồi không đầu.

Những chiếc rìu thương chúng bỏ rơi lại biến thành vũ khí tốt nhất đối phó với giáp trên gười chúng.

Thời gian cuộc chiến kết thúc nhanh hơn dự tính của Hàn Lăng Sơn, không kịp kiểm tra thương vong, hắn ngay lập tức kiếm lấy hơn 20 bộ giáp, tự mặc lên người, cầm súng, rìu thương, xếp đội ngũ chỉnh tề đi về phía biển, ở đó người Hà Lan chỉ có một tiểu đội trông vật tư.

Hàn Lăng Sơn có thể nói tiếng Nhật Nhĩ Mạn (German) lưu loát, mà tiếng Hà Lan chỉ là ngôn ngữ địa phương thoát thai từ Nhật Nhĩ Mạn, đối với hắn mà nói, dùng hơn 10 ngày nắm bắt tiếng Hà Lan không có gì lạ, tốc độ này ở trên Ngọc Sơn chẳng đáng chú ý.

Cho nên khi Hàn Lăng Sơn dẫn một đám người mặc giáp Hà Lan từ trong rừng đi ra dùng tiếng Hà Lan chào hỏi, tiểu đội trong coi doanh trại buông lỏng cảnh giác.

Một số người Hà Lan tò mò còn dùng tốc độ nói cực nhanh hỏi loạt tiếng nổ vừa rồi có phải là giết hết đám dã nhân da vàng rồi không?

Hàn Lăng Sơn miệng vừa nói những lời ma quỷ mà chính hắn còn chẳng tin vừa tiếp cận những kẻ này, sau đó bất thình lình rút chùy thủ đâm tên quan quân người Hà Lan nói chuyện với mình.

Nhát dao rất có kỹ thuật, khiến tên quan quân mất đi năng lực đề kháng nhưng không chết.

Khi những người Hà Lan khác bị bộ hạ của hắn giết chết, Hàn Lăng Sơn tra hỏi bốn người Hà Lan mà hắn cố ý để lại.

Hắn hỏi không ngừng, hỏi tới khi bốn tên người Hà Lan đó trả lời giống nhau mới giết, còn Hàn Lăng Sơn dựa theo lời khai của chúng, vẫy cờ báo hiệu.

Vì thế có một nhóm viện binh người Hà Lan ngồi thuyền gỗ, lên bờ chi viện.

Người Hà Lan trên bờ đang quay lợn, mùi thịt ngào ngạt, đám thủy thủ chuyên môn vận chuyển giáp sĩ người Hà Lan lên bờ cũng kéo tới thưởng thức món ngon hiếm có.

Không để ý rằng những người Hà Lan đang bận bịu bốn phía âm thầm tiếp cận.

Lại lần nữa thẩm vấn đám thủy thủ xong, Hàn Lăng Sơn thấy mình nên đặt mục tiêu cao hơn, vì thế đến chập tối, hắn dẫn một đám dũng sĩ người Hà Lan thành công tiêu diệt hải tặc Trần Lục quay về thuyền.

Khi người Hà Lan trên thương thuyền vũ trang thấy người của mình chiến thắng trở về đều giang rộng vòng tay đón tiếp, chỉ là đám người kia lên thuyền một cái liền biến thành hải tặc da vàng.

Phạm Cáp Duy Nhĩ là số ít người Hạ Lan có họ cũng là thủ lĩnh của hai chiếc thương thuyền vũ trang này.

Sau khi bị bắt, hắn ra sức biện bạch với người Minh, những người bị bắt này đã thành tài sản rồi, chỉ cần người Minh muốn có thể dùng tù binh đổi lấy tiền tài.

Người Minh kia nói chuyện văn nhã, đôi khi thậm chí có thể dùng tiếng Lạp Đinh nói một số thi từ ưu mỹ, nhưng chính tên quý tộc có giáo dưỡng đó vừa thảo luận với hắn bố trí của người Hà Lan ở vùng viễn đông, phong thổ nhân tình, vừa sai thủ hạ kéo tù binh ra mạn thuyền tàn nhẫn cắt cổ họng ném xuống biển.

Cho dù là nữ phó xinh đẹp cũng không thoát được vận mệnh bị giết.

“ Cho nên tiên sinh, chuyện ngài không biết nhiều lắm, thậm chí ngài không biết nước Đại Minh rộng cỡ nào, nước Đại Minh yếu nhất là hải quân, khi quân vương nội địa bắt đầu chú ý tới hải dương, đưa những thuộc hạ dũng mãnh nhất ra biển thì bất kể là người Hà Lan các ngươi hay người Tây Ban Nha, người Anh Quốc cũng thành thức ăn cho cá thôi.”

Hàn Lăng Sơn chẳng tò mò gì với đám quỷ Hồng Mao này, khi ở thư viện vì kiếm bánh ngọt ăn mà hắn từng làm việc với người Hồng Mao nửa năm.

Thế nên hắn nếm cà phê do Phạm Cáp Duy Nhĩ đưa lên xong biểu thị cám ơn, sau đó sai đám lão tặc Vân thị cắt tiết nuôi cá.

Có hai chiếc thương thuyền vũ trang thêm vào ba chiếc thuyền Phúc Kiến, Hàn Lăng Sơn quyết định tới Hạ Môn một chuyến.

Dùng hỏa pháo trên thương thuyền vũ trang oanh kích Hạ Môn để dằn mặt xong, lập tức hạ lệnh cho người tiếp tục nam hạ đem năm chiếc thuyền cho Hàn Tú Phân.

Mới đầu Hàn Lăng Sơn cũng định đi gặp Hàn Tú Phân, hắn thấy mình chinh chiến ở Liêu Đông, hết chiến đấu với cả Kiến Nô lại đánh nhau với dã nhân, đủ sức đòi lại món nợ bị Hàn Tú Phân dùng làm bao cát luyện võ năm xưa rồi, phải cho nữ nhân đó một bài học.

Chỉ là càng đi về phía nam càng nghe thấy nhiều tin tức về chiến tích lẫy lừng của Hàn Tú Phân, người ta bây giờ có trong tay cả vạn thuộc hạ, tới đó đoán chừng nợ cũ không đòi được mà không khéo còn nợ thêm, thế là hắn đổi ý, về Ngọc Sơn nghỉ ngơi ít lâu đã, xem xem Lưu Bà Tích sống thế nào.

Tuy thế ven đường đi hắn vẫn oanh kích các bến cảng ven biển một phen, cuối cùng khi xuống thuyền ở Quảng Châu, hắn nhìn cảnh cảng Quảng Châu bị thương thuyền oanh kích.

Tiếng pháo vang lên bến cảng chó chạy gà bay, thương thuyền trong cảng bị bắn tan nát, tổn thất thảm trọng.

Từ đó Bát Mân đại loạn.

Hai chiếc thương thuyền, ba chiếc thuyền Phúc Kiến dẫn tuần đinh Triều Châu còn lại chưa tới 600 người giương buồm đi Nam Dương, còn Hàn Lăng Sơn chèo chiếc thuyền nhỏ lên bờ ở bãi biển vắng.

Quay trở về còn một mình, Hàn Lăng Sơn thấy khoan khoái hẳn, thực sự hắn chỉ thích độc lai độc vãng, không phải vì nhiệm vụ, hắn chẳng muốn tiếp xúc với ai.

Trừ ít cà phê làm quà cho Vân Chiêu ra, đột nhiên hắn phát hiện trong hành trang của mình không có một xu.

Có điều chuyện này không làm khó được hắn, dù là ở Quảng Châu thì ít nhất cũng có sáu hiệu buôn của Quan Trung, chỉ cần hắn mang ấn tín của mình ra có thể tới bất kỳ hiệu buôn nào lấy được số tiền mình cần.

Hắn vốn định làm thế, nhưng đột nhiên thấy một hiệu buôn đang tuyển hỏa kế có thể đi Quan Trung.

Vì thế Hàn Lăng Sơn không chút do dự đi vào hiệu buôn đó, dùng giọng Quan Trung chính hiệu nói:” Chưởng quầy, ta có thể làm hỏa kế của ông không?”

Không ngờ một nữ tử diêm dúa vén rèm đi ra, nữ tử này không những xinh đẹp mà vóc dáng càng làm nam nhân nóng người, chiếc áo cắt may vừa người khoe ra đường cong chắc nịch và ưu mỹ của bầu vũ, nữ tử đó nhìn Hàn Lăng Sơn một lượt:” Ngươi là người Quan Trung à?”

Hàn Lăng Sơn quyết làm hỏa kế rồi, tức thì cười nịnh:” Tiểu nhân là người huyện Trường An Quan Trung.”

“ Có biết đường tới Quan Trung không?”

“ Đường về nhà không dám quên.”

Nữ tử lại hỏi:” Có biết đánh xe ngựa không?”

“ Từ bé đã biết rồi ạ.”

“ Được, ta nhận ngươi một tháng tiền công 500 đồng, bao ăn ở.”

Hàn Lăng Sơn rối rít gật đầu:” Vâng ạ, tốt quá, tốt quá, có gì sai bảo, chưởng quầy cứ nói luôn đi, tiểu nhân đi làm ngay.”

Thái độ sốt sắng của hắn làm nữ tử cười vui vẻ, đưa tay vỗ vỗ cơ ngực rắn chắc của hắn, đôi mắt lúng liếng:” Chàng trai khá lắm, theo ta, ta an bài chỗ ngủ cho ngươi, ngày kia xuất phát.”

Nhìn bờ mông tròn lẳn của nữ tử, lại nhìn chiếc eo thon được buộc chặt đong đưa như rắn nước, Hàn Lăng Sơn liếm môi, thầm nhủ, lần này nếu mà đưa lên giường chắc không xui xẻo như lần trước nữa đâu nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment