Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 609 - Q3 - Chương 179: Phùng Anh Can Gián. (3)

Q3 - Chương 179: Phùng Anh can gián. (3)

Buổi tối nghỉ ngơi, Tiền Đa Đa dựa vào lòng Vân Chiêu thủ thỉ:” Phu quân không thích lời khuyên can của Phùng Anh à?”

Vân Chiêu buông tiếng thở dài:” Thế giới thay đổi rồi, phải dùng ánh mắt mới đánh giá nơi chúng ta sinh tồn, những cái quá cũ khí không hợp thời nữa cần bỏ đi, ít nhất giai đoạn này huyện Lam Điền cần áp chế tư tưởng cũ kỹ đó.”

“ Thay đổi lớn lắm sao?”

“ Lớn lắm, ví như, nàng sẽ thấy, con người trong thời gian ngắn sẽ bay được lên trời, sẽ lặn được xuống biển, kinh nghiệm của tổ tiên để lại không đủ để đối diện với thế giới mới nữa. Nếu một mực đi truy cầu giá trị xưa cũ, chúng ta sẽ bị thế giới này đảo thải ...”

“ Chúng ta có thể bay lên trời được sao?” Tiền Đa Đa mắt tròn xoe, nàng không nghi ngờ lời trượng phu, chỉ tại lời này khó tin quá:

“ Không sai.”

“ Làm sao mà bay được, chúng ta sẽ mọc cánh sao?”

Vân Chiêu khẽ vuốt chóp mũi Tiền Đa Đa ngơ ngác trong lòng mình:” Đã bao lâu rồi nàng không tới thư viện?”

“ Thiếp có tới mang đồ ăn cho thằng đệ tử tiểu vương bát đản của chàng thôi, không để ý nhiều, dù sao những đứa thiếp biết đều chạy xa rồi, ở đó có người bay được rồi sao?”

“ Bay được rồi, nhưng mà rơi xuống rất nhanh, còn gãy bảy cái xương.”

“ Làm cái cánh rồi bay thế này à?” Tiền Đa Đa ngồi dậy làm động tác vỗ cánh rất buồn cười:

“ Có người dùng trúc và lụa dày làm cánh, sau đó chạy thật nhanh dưới đất, nhảy xuống từ ngọn đồi không cao, sau đó là bay được 50 trượng, chừng thế, nhưng đủ coi là bay rồi.” Vân Chiêu cũng ngồi dậy, lấy tay làm mẫu hào hứng miêu tả:

Tiền Đa Đa bĩu môi thất vọng:” Thế mà cũng coi là bay à?”

“ Đương nhiên rồi, nếu như hai chân đã rời khỏi mặt đất, vậy chứng tỏ con người có thể dựa vào công cụ mà bay lên, tiếp đó chỉ là vấn đề bay bao lâu, bay bao xa nữa thôi.” Vân Chiêu tích cực bảo vệ học tử liều mạng kia:” Con người chỉ cần thực sự khao khát bay lên thì nhất định sẽ bay được, từ khi tổ tiên chúng ta dùng gậy gỗ đánh nhau với dã thú, từng bước đi tới ngày nay, chẳng phải là hoàn thiện từng bước một trong thực tiễn? Nàng còn nhớ 5 năm trước nàng dùng tay quay guồng quay tơ không? Bây giờ nàng nhìn thấy guồng quay sức nước sao không ngạc nhiên?”

“ Thế nên con người nhất định sẽ bay lên.”

Tiền Đa Đa tay chống cằm ngẫm nghĩ, nàng hiểu điều Vân Chiêu muốn nói rồi:” Chuyện mà thiếp không nghĩ tới thì đám tiên sinh hủ nho càng không hi vọng được rồi.”

“ Bọn họ đúng là chẳng hi vọng được, nhưng họ có ưu thế số lượng lớn, thế nào cũng có vài người đi theo con đường không tầm thường. Ví như Vạn Hộ buộc mình vào cái ghế gắn đầy hỏa tiễn bay len trời, ví như huynh trưởng của Từ tiên sinh trồng loại cây mới, ví như Triệu Sĩ Tránh đã chết hơn 30 năm, những người đó nếu chưa chết mà còn muốn tới Quan Trung, ta trải đường đón tiếp.”

“ Hay thậm chí hai cha con Lê thị Giao Chỉ hai đời làm hỏa khí cho Đại Minh, ta cũng có thể cho họ vị trí quan trọng ...” Vân Chiêu nói tới đó liên tục lắc đầu:” Đáng tiếc, những người đó quá ít, không phù hợp dung nạp trăm dòng như Phùng Anh nói.”

Tiền Đa Đa đứng dậy trên giường, cúi đầu nhìn Vân Chiêu:” Nếu đã thế, sao chàng không nói rõ cho Phùng Anh, cô ấy sẽ buồn lắm.”

Vân Chiêu cười khổ:” Phùng Anh ở thư viện Ngọc Sơn quá ngắn, đến nàng còn không tin chuyện người bay được, cô ấy sẽ càng không hiểu, để cô ấy tiếp xúc với thư viện nhiều hơn, đến khi suy nghĩ thay đổi rồi ta mới nói chuyện được.”

Đột nhiên Tiền Đa Đa nhảy xuống giường mở tủ áo lớn của nàng, thế là Vân Chiêu nhìn thấy Phùng Anh.

“ Đa Đa cứ dứt khoát kéo thiếp tới nghe trộm.” Phùng Anh ấp a ấp úng giật tay khỏi Tiền Đa Đa:

Tiền Đa Đa cười lạnh:” Ta vốn định cùng phu quân ân ái một chút, sau đó mới nói chuyện, như thế cô thu hoạch nhiều hơn.”

Nghe Tiền Đa Đa lời hạ lưu như thế, Phùng Anh đỏ mặt nhưng không sợ nữa, đẩy Tiền Đa Đa lên giường:” Cô cứ làm việc của mình đi, ta đứng đây để xem.”

“Đừng mơ.” Tiền Đa Đa nhảy dựng lên, đẩy Phùng Anh khỏi phòng, đóng sầm cửa lại mới thở phì phì về giường.

Vân Chiêu chép miệng tiếc nuối:” Kỳ thực nàng có thể mời Phùng Anh ngủ chung mà, chuyện này ta có thể dung nạp trăm dòng.”

“ Chàng có thể nằm mơ nhưng mãi mãi sẽ không có ngày đó đâu, vào phòng thiếp chỉ thuộc về một mình thiếp thôi. “ Tiền Đa Đa nói xong thổi phụt tắt nên hét lên: “ Đi ngủ.”

“ Ừ, đi ngủ, đi ngủ ...” Vân Chiêu miệng nói đi ngủ, tay lại không đi ngủ:

............ .................

Hàn Lăng Sơn từ trong túi ngủ bò ra, lấy nắm tôm khô thong thả nhai, nhìn cái xe ngựa cách đó không xa cứ lắc lư, lại còn truyền tới tiếng kẽo kẹt không ngừng.

“ Ngươi nói xem, tên béo trong cái xe đó là ai?”

Thi Lang ném hồ lô rượu cho Hàn Lăng Sơn, hoàn toàn không hứng thú với chuyện xảy ra trong xe, nhạt nhẽo nói:” Nam nhân của nữ nhân kia.”

“ Chậc chậc, nữ nhân đó thật xinh đẹp, cũng lả lơi, sao lại gả cho tên béo.” Hàn Lăng Sơn tiếc nuối, hắn nhắm nàng từ ngày đầu, ai ngờ người ta có tình lang rồi:

Thi Lang khịt mũi:” Nữ nhân xinh đẹp đều gả cho những tên béo.”

“ Vì sao?”

“ Vì những tên béo tức là nhà có tiền, có lương thực.”

Hàn Lăng Sơn không phục:” Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngủ với nữ nhân xấu à?”

“ Chưa chắc.”

“ Chưa chắc thế nào?”

Thi Lang nhét thanh đao vào tay Hàn Lăng Sơn, chỉ chiếc xe ngựa:” Giờ ngươi tới đó, đâm vào bụng tên béo qua cửa sổ, xoay chuôi đao vài vòng, để hắn chết hẳn, sau đó giết hết đám hỏa kế khác, đem tiền tên béo cho ta, nữ nhân xinh đẹp sẽ là của ngươi.”

Hàn Lăng Sơn nhìn Thi Lang từ đầu tới cuối:” Thế vì sao ngươi không đi giết tên béo, sau đó giết hỏa kế, để nữ nhân cho ta, còn tiền với hàng ở đây thuộc về ngươi hết.”

“ Trước kia ta cũng hay làm chuyện đó, gần đây không được, ta chỉ muốn chạy xa một chút, khi hết tiền mới làm.”

“ Ngươi điên rồi, Vân Chiêu ở Quan Trung vốn là tên sơn tặc, ngươi tới địa bàn của y làm cường đạo, chẳng lẽ chán sống à?”

“ Ta vốn nên chết rồi.”

Trong khi hai người đang nói chuyện, cái xe ngựa ngừng rung lắc, một đại hán thân cao tám thước, to béo như lợn nhảy khỏi xe ngựa, vẫy tay gọi bọn họ tới.

Hai người vừa tới nơi, tên béo ném cho một túi tiền, Hàn Lăng Sơn bắt lấy.

Tên béo nói:” Mai đi sớm, mặt trời lặn thì nghỉ, ta nghe nói địa giới Hồ Nam không yên ổn.”

Hàn Lăng Sơn cười nịnh:” Hồ Nam toàn là sơn tặc, hay là chúng ta đi đường vòng.”

Tên béo thấy Thi Lang đứng hơi gần mình thì đá một phát:” Đi vòng tới Thục càng phiền.” Nói xong lại chui vào xe ngựa.

Hàn Lăng Sơn nhìn Thi Lang đang phủi bụi trên người, nói nhỏ:” Ta tưởng ngươi sẽ giết hắn chứ? Trông ngươi không giống loại người nhẫn nhịn được.”

Thi Lang đứng thẳng lên:” Ngươi muốn nữ nhân của tên béo chứ không phải ta, muốn giết thì ngươi đi mà giết, giết tên béo và bảy tên cùng khổ kia, đối với mãnh hổ trên núi xuống như ngươi đâu phải khó.”

Hàn Lăng Sơn vuốt chòm râu mới mọc: “ Ngươi là giao long dưới biển, sao lên bờ lại thành cá chạch rồi, bị người ta sỉ nhục còn nhẫn nhịn, có phải hảo hán ngoài biển của các ngươi toàn thế không?”

“ Ngươi thích làm gì cứ làm, ta không ngăn ngươi, cũng không phá chuyện của ngươi, coi ta là người qua đường thôi.”

“ Chút hàng hóa này không thỏa mãn ta được, huynh đệ, có định liên thủ với ta làm lớn không?”

Thi Lang lạnh nhạt: “ Vụ làm ăn lớn này nhất định không dễ làm.”

“ Trong thời loạn, hảo hán không có vài đồng giắt túi, đến chó nó cũng khinh ngươi.”

- Vậy cho ta biết tên đã.

Hàn Lăng Sơn nghiêm mặt nói: “ Gia gia ngồi không đổi tên, đứng không đổi họ, chính là Hoàng Ngọc của Hắc Phong Sơn.”

Thi Lang cười khẩy: “ Cái tên giả này hay đấy.”

Hàn Lăng Sơn gãi đầu: “ Hết cách, cứ định dùng tên giả là lại nghĩ tới hai chữ Hoàng Ngọc.”

….. …..

Cha con Lê thị nào người Giao Chỉ lại đi làm hỏa khí cho nhà Minh nhỉ? Hình như có mỗi Hồ Nguyên Trừng.

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment