Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 61 - Q1 - Chương 048: Vân Nương Khủng Bố. (3)

Q1 - Chương 048: Vân Nương khủng bố. (3)

Theo như Vân Chiêu biết, mấy đại hộ căn bản không có cách nào dạy khuê nữ thành cao quý, nếu có chẳng qua là do thấy nhiều biết nhiều mà ra, sau đó người nọ học người kia, cuối cùng biến thành cái bộ dạng làm người ta ghét.

Nếu như phải nói là có, cũng chỉ là mấy thứ đáng chém như bó chân với mấy thứ giáo điều Nho gia như Tam tòng tứ đức.

Ở Thiểm Tây, đọc sách không phải kỹ năng thiết yếu của khuê nữ nhà đại hộ, mà là làm sao để sinh nhi tử mới là kỹ năng hàng đầu. Chỉ có lão bảo tử ở thanh lâu mới bỏ công sức bồi dưỡng đám tiểu mỹ nhân cầm kỳ thi họa.

Bởi thế kỳ nữ đa phần xuất hiện ở thanh lâu chứ không phải trong đại viện, đám thư sinh thích tới thanh lâu tìm tri kỷ là thế, thực tế những câu chuyện tình cảm động lòng người nhất trên lịch sử cũng là sự kết hợp tài tử và kỹ nữ.

Còn Vân Chiêu, y không thích kiểu giáo dục đại tộc, y thích nhìn các tiểu cô nương vui vẻ chạy nhảy, gó má hồng hồng đầy sức sống, như thế mới xinh đẹp.

Chứ còn đội bát lên đầu là kỹ năng thủy thượng phiêu của người mẫu, còn đầu đội sách là bài tập cần thiết của tiếp viên hàng không.

Thực ra thì hai phương thức luyện tập này đều rèn ra được khí chất sang trọng kiêu sa, cho nên Vân Chiêu thấy thế cũng không tệ, nhưng rơi vào tay mẹ, nó biến tướng thế nào khó dự liệu.

Nhìn khuê nữ khóc, Vân Mãnh đau lòng quay đầu sang bên.

Phúc bá sững người, thấy Vân Chiêu nhìn mình thì bập mấy hơi thuốc, nhả ra làn khói mù mịt che đi cái mặt già hơi ửng hồng.

Vân Chiêu đặt cái bát đựng nước súc miệng lên đầu tiểu khuê nữ, cười khoe hàm răng trắng:” Cẩn thận chút.”

Mặc dù là hai tỷ đệ, nhưng mà khuê nữ từ ổ cường đạo ra kia tựa hồ còn thẹn thùng hơn cả Vân Chiêu, ở khoảng cách gần, Vân Chiêu còn có thể thấy được huyết quản mỏng manh trên tai nữ oa đó đang nhanh chóng sung huyết.

Đám tiểu cô nương được Vân Xuân dẫn đi quanh trung đình một vòng sau đó về hậu trạch, chỉ quãng đường ngắn thôi mà nam nhân hung ác như Vân Mãnh tựa hồ còn đau khổ hơn khuê nữ.

Vân Chiêu nhìn cảnh đó cứ lắc đầu liên hồi, y không hiểu, vì sao cường đạo lại khát vọng khuê nữ mình thành thục nữ như thế, tự chuốc khổ vào thân, trách ai.

Kiến thức hạn hẹp, không chịu nổi cái cảnh này, Vân Chiêu đi tới học đường.

Nửa năm bị mẹ nghiêm khắc rèn luyện, chữ của Vân Chiêu đã tốt hơn nhiều, còn đám Vân Dương cũng bắt đầu tiếp xúc với bút mực, cuối cùng cũng có thể vứt bàn cát đi.

Người khác học viết chữ, Vân Chiêu học thuộc lòng Kỳ hiệu tân thư của Thích soái, y không có cái bản lĩnh nhìn một lần là nhớ, đành bỏ công học thuộc lòng.

Cũng bởi vì tiến độ chậm, bị tiên sinh trừng phạt mấy lần rồi.

Từ tiên sinh chẳng hi vọng Vân Chiêu có thể lý giải được Kỳ hiệu tân thư, chỉ mong y có thể thuộc lòng, còn về phần sách như Luyện binh thực lục thì không cần học thuộc, đã có Phúc bá chỉ tận tay.

Sau khi Vân Mãnh tới, hắn thay Phúc bá dạy đám trẻ con luyện võ, sau vô số lần bị đá bay, Vân Chiêu đã hiểu một đạo lý ... lão này đang báo thù cho khuê nữ.

Mẹ hành hạ khuê nữ hắn thế nào, hắn hành hạ mình như thế.

Cũng tốt, cả nhà vui vẻ báo thù nhau cũng là một cách sinh hoạt hài hòa.

Cái bàn nhỏ ở nội trạch biến thành bàn lớn.

Mẹ ngồi uy phong ở vị trí đầu, vững như núi Thái Sơn, sai vàng không lay động chút nào, lại còn chuyên môn vẽ mi cao vút dài tận tóc mai, dùng ít son môi, màu quá chói, khiến người ta thấy áp lực.

Vân Chiêu ngồi đối diện, bên trái bên phải là mười hai khuê nữ lớn nhỏ, không tới mức dưỡng nhãn nhưng cũng vừa mắt lắm, tiểu khuê nữ chỉ cần sạch sẽ là đủ khiến người ta thích rồi, về mặt này mẹ làm rất tốt.

Thức ăn trên bàn rất nhiều, có cải trắng xào, đậu đũa xào, bí ngô nấu, rau ba lăng trộn bốn năm loại rau dại, đương nhiên, còn có một bát canh trứng vàng rực rắc rau thơm đặt trước mặt mẹ, còn về phần Vân Chiêu được thêm bát thịt lợn hầm.

Hiện lúa mạch trong nhà nhiều, tất nhiên là ăn mì, mẹ không nỡ ăn lúa mạch mới, cũng không biết là tìm đâu ra lúa mạch cũ xay thành bột, hôm nay ăn đã thôi.

“ Hôm qua đã nói quy củ ăn cơm trong nhà với các ngươi rồi, hẳn là các ngươi đã nhớ, trước kia ở trong núi đứa nào đứa nấy sống như dã nhân, nếu đã xuống núi thì phải giữ quy củ, nếu không gia pháp không tha đâu.”

Ngữ khí và ánh mắt của mẹ làm Vân Chiêu không khỏi sinh ra suy nghĩ, Từ Hi thái hậu nói chuyện chắc cũng thế này đây.

Đám trẻ con sợ tới không dám đụng đũa.

Vân Chiêu cười hì hì đem bát cơm trắng mà mẹ chuyên môn chuẩn bị cho mình đặt trước mặt mẹ, lấy mì của mẹ về chỗ ngồi của mình, nháy mắt với hai hàng tỷ muội, không ăn rau, bắt đầu trộn mì ăn.

Vân Nương rất hài lòng vì hành vi hiểu chuyện của nhi tử, cũng bắt đầu ăn cơm.

Khung cảnh cực kỳ quỷ dị, Vân Nương ăn một miếng, đám trẻ con cũng ăn một miếng, nàng thấy mép dính cơm, lấy tay quệt mép, đám trẻ con cũng rối rít lấy ống tay áo chùi mép, dù mép chúng chả có gì ...

Đương nhiên, Vân Chiêu ăn uống không biết hình tượng là cái gì, lợn nó ăn ra sao thì y ăn cũng tương tự như vậy.

“ Chiêu ca nhi là nam oa, có thể ăn như thế.” Vân Nương thấy đám khuê nữ đều nhìn Vân Chiêu đang ăn như chết đói chết khát, thuận miệng nói một câu:

Thịt lợn hầm mỡ màng tất nhiên là ngon hơn nhiều rau xanh, tiểu khuê nữ ngồi bên cạnh Vân Chiêu mấy lần ý đồ gắp thịt trong cái bát trước mặt Vân Chiêu, bị Vân Nương trừng mắt phải rụt về, rơm rớm nước mắt lại không dám khóc, nhìn đến là tội.

Vân Chiêu bất lực, y không thể nói là mẹ sai, đứng lên cầm bát thịt hầm chia cho các tỷ muội một vòng, cuối cùng đổ hết nước canh vào bát khuê nữ nhỏ nhất, cười híp mắt: “ Ăn nhiều chút.”

Vân Nương hừ một tiếng, có điều nể tình nhi tử đem miệng thịt ba chỉ mà nó thích ăn nhất đặt vào bát mình nên không nói gì.

Vân Chiêu đặt bát xuống nói với tiểu khuê nữ bên cạnh: “ Ăn mau lên, nếu mẹ ta dừng đũa, mọi người sẽ không được ăn nữa đâu.”

Tiểu khuê nữ đang thong thả thưởng thức mùi vị canh thịt đậm đà nghe thế liền kinh hoàng, không nhấm nháp nữa, tốc độ nhanh hơn nhiều.

“ Con ăn xong rồi thì đi đi. “ Vân Nương lộ ra đôi mắt sắc lẻm sau bát cơm lườm nhi tử:

Đó là dấu hiệu mẹ sắp nổi giận đấy, Vân Chiêu đứng dậy, ném cho các tỷ muội ánh mắt thương hại tự cầu phúc, xoay người chạy mất.

Thương cho đại đương gia thực sự của đại đương gia Nguyệt Nha Sơn, thủ lĩnh cường đạo vang danh Quan Trung, Vân Mãnh nay rất đáng thương.

Vân Mãnh bê cái bát còn to hơn đầu Vân Chiêu ngồi ở cổng vòm ngoài hậu viện, vừa ăn vừa thò đầu nhìn vào trong.

Lão đại XHĐ lại không ai làm bạn, chỉ có hai con ngan trắng ở bên hi vọng rỉa được ít cơm thừa.

Cho dù trong bát hắn có rất nhiều xương lợn, nhưng hắn chẳng hứng thú muốn ăn, thế là Vân Chiêu đi ngang qua thuận tay vớt một khúc xương to, vừa gặm vừa nói: “ Thúc đừng nhìn nữa, mẹ cháu đang dạy cách ăn cơm.”

“ Ăn mà cũng phải dạy à?”

“ Ăn mì không được mút, không được dùng lưỡi cuốn, nhai không được lộ răng, ngồi không được nghiêng ngả, gắp thức ăn không được quá một miếng, gắp rau không được quá một cọng, uống canh không được dùng bát, phải múc bằng thìa, khi ăn tay không được chạm bàn ...”

Nghe Vân Chiêu thao thao bất tuyệt nói một tràng nguyên tắc, Vân Mãnh hít sâu một hơi khí lạnh, càng không ăn được nữa.

Bình Luận (0)
Comment