Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 611 - Q3 - Chương 181: Bọn Chúng Là Oa Khấu.

Q3 - Chương 181: Bọn chúng là Oa khấu.

Vương Hạ khẽ đẩy vai Hàn Lăng Sơn đang nói chuyện thì đột nhiên ngây người: “ Sao thế Hàn lão đại, còn luyến tiếc vàng của người ta à? Có cần tới mức đầy không?”

Hàn Lăng Sơn ngạc nhiên lắm, không hiểu sao tên này biết được: “ Í, ngươi nhìn ra sao?”

Vương Hạ bất cười: “ Xì, toàn bộ đạo tặc Hồ Nam nhìn ra rồi, vì trên xe có đóa bạch liên vẽ bằng than nên chúng mới bình an vô sự tới đường Trường Sa, đợi rời Trường Sa xem, Bạch Liên giáo không dám vươn tay tới quân Trương Bỉnh Trung, lúc đó đám tặc khấu không tha cho chúng. Số vàng này không nhỏ, để cho đám tặc khấu hưởng lợi thì phí hoài quá.”

Hàn Lăng Sơn đọc văn thư xong thì có mối bận tâm khác, thở dài: “ Tùy ngươi, 5000 lượng hoàng kim cũng không phải con số nhỏ.”

Vương Hạ dặn dò Hàn Lăng Sơn sớm ngày trở về, sau đó đánh xe đi.

Cảnh tượng buổi tối rất thú vị.

Hàn Lăng Sơn ngồi trên bậc thềm nhìn đống hàng hóa trong sân, nữ nhân trên xe ngựa nhìn hắn, tên béo không biết từ khi nào canh ở cửa sổ nhìn nữ nhân kia.

Trường Sa vào mùa đông lạnh lẽo ẩm thấp, Hàn Lăng Sơn khoác thảm dầy ngồi dưới mái hiên run lẩy bẩy, nữ nhân kia thi thoảng phát ra tiếng kêu như mèo động đực, tên béo bên cửa sổ thì hừ một tiếng đầy uy hiếp.

Xem ra chủ sự chân chính của thương đội này là nữ nhân Tiết Ngọc Nương kia, nếu không thì tên béo đã sớm nhảy lên xe rồi.

Có người canh rồi, thế này chẳng làm ăn gì được, tới gần nửa đêm Hàn Lăng Sơn thấy mặt đất xuất hiện sương trắng liền nhảy lên giường chung ngủ.

Buổi sáng thức dậy Thi Lang đã dậy từ bao giờ, đang ăn bát miến lớn.

“ Đêm qua ngươi nên trông coi hai người họ mới đúng.” Thi Lang thấy Hàn Lăng Sơn đã dậy thì cười nhạt:

Hàn Lăng Sơn dụi mắt, giọng ngái ngủ hỏi:” Xảy ra chuyện gì rồi à?”

“ Số vàng mà người thèm thuồng mãi không còn nữa.”

Nghe tới đó Hàn Lăng Sơn tỉnh ngay tức thì, nghe bên ngoài hình như có tiếng nhốn nháo khác thường, vội vội vàng vàng xỏ giày, chẳng kịp mặc thêm áo, cứ thế lao ra ngoài sân, chen lấn đám đông ồn áo, sau đó hắn nhìn thấy một thứ vô cùng quen thuộc … một cái kẹp lớn.

Một thanh trúc xanh ngắn, phần đầu có hai cái chân hình hồ lô, đầu hồ lô là một sợi thừng nhỏ, trên thanh trúc có vòng kẹp nhỏ, chỉ cần xoay nhanh, cái chân sẽ cạch một cái khép lại, hai cái chân hình bầu sẽ kẹp lấy con mồi ở giữa, muốn thoát cũng khó.

Hắn sao xa lạ với thứ này được, vì nó do chính hắn chế tạo ra mà.

Khi đó đám nữ hài ở thư viện Ngọc Sơn dần trường thành, làm đám nam hài bốc ra mùi dã thú động đực, thêm vào bọn họ sớm chiều bên nhau, dễ sinh tình cảm, tiếp đó có kẻ không kiềm nén được, làm vài chuyện mà người lớn mới làm.

Huyện tôn cấm tuyệt khi thân thể chưa trưởng thành làm chuyện người lớn, nhưng cấm không nổi, tình dục là thứ giống thảo nguyên bốc cháy, muốn dập rất khó, mà nam nữ thư viện chẳng ai tầm thường.

Có một tên khốn kiếp học công trình, vì hẹn hò với người trong lòng, khi thiết kế hệ thống cấp nước cho thư viện Ngọc Sơn, chuyên môn làm một đoạn kênh nước lớn hơn bình thường.

Khi KTX nam nữ bị Hàn Lăng Sơn cùng người hội học sinh hoàn toàn chia tách, tên này cứ mỗi lần nhớ nhung người trong lòng liền đợi lúc đêm khuya vắng vẻ nhảy vào kênh nước, thuận dòng vui vẻ xuyên qua khu cách ly, gặp được người trong lòng đang vờ giặt quần áo.

Không lâu sau người trong lòng hắn có thai, chấn động toàn trường.

Khi đó đám Hàn Lăng Sơn là quản lý hội học sinh bị Từ tiên sinh gọi tới chửi mắng.

Từ tiên sinh cho rằng, "tuổi nhỏ quyến luyến cha mẹ, biết háo sắc thì mến cái đẹp" đó là thiên tính của con người, nên ước thúc chứ không nên ngăn cách, nữ sinh kia có thai là do lỗi của đám bọn họ.

Vì thế Hàn Lăng Sơn phẫn nộ quay về làm ra cái kẹp có thể phát động khi bị đụng vào này, bố trí ở chỗ hiềm nghi, đồng thời cùng người trong hội học sinh mang cái kẹp dài này đi khắp nơi.

... Sau đó loại kẹp này thanh danh vang dội ở thư viện Ngọc Sơn, khiến học tử thư viện nhắc tới là biến sắc, cái tên thường đi thăm người trong lòng bị kẹp bắt sống, sau đó là trôi theo máng nước nửa đêm.

Nên Hàn Lăng Sơn nhìn thấy nhìn thấy thứ này trong khách sạn Trường Sa, hắn hoài niệm tuổi thiếu niên bồng bột của mình.

Một mỹ nhân toàn thân chỉ mặc áo lót hồng đào, gọi là mặc cũng không đúng, cái áo lót đò chỉ hờ hững đặt tên người nàng chứ không được buộc, da thịt nõn nà lộ lộ ra ngoài, bị kẹp khống chế thân thể, nàng giận dữ như con hổ điên làm đồi ngực bắt mắt nhấp nhô lên hồi.

Người xem náo nhiệt rất nhiều, nhưng không ai giúp nàng tháo kẹp, đứng đó chỉ trỏ bàn tán, mắt nhìn hau háu thô bỉ. Hàn Lăng Sơn vội vàng lấy kéo cắt thừng trên kẹp, cứu nàng ra, tức thì cảm thụ rõ ràng ánh mắt thù hận của người xung quanh với y.

Nữ nhân đó vẻn vẹn chỉ buộc giây áo lót sau lưng, sau đó vung tay tát Hàn Lăng Sơn như chớp, Hàn Lăng Sơn cúi đầu nhặt hài cho nàng, thoát được một kiếp, nữ nhân đó rút một thanh chùy thủ ở đùi ra, đâm Thi Lang khoanh tay xem náo nhiệt.

Thi Lang nghiêng người tránh được, giật một cái ở cổ nữ nhân đó, thế là cái áo lót vừa buộc vào lại rơi ra, trượt trên đùi nữ nhân rơi xuống đất, thế là bờ vai thon gọn mịn màng, bầu ngực đầy đặn vai chấm sậm mầu rung rinh, cái eo thon không đầy một vòng ôm phơi, khoe trọn vẹn ra ngoài …

Nhìn thấy màn phun máu mũi này, đám đông đã tản ra lại tụ vào, một số tên kém khỏi nhìn thân thể trắng phau phau của nàng không ngờ chảy nước dãi.

Hàn Lăng Sơn vội vàng chạy tới cởi nốt cái áo duy nhất trên người che chắn thân thể cho nàng, hộ tống nàng vào khách điếm, liên tục gọi tên béo, hi vọng hắn ra chiếu cố nữ nhân của mình.

Nữ nhân này lại chẳng để ý thân thể mình phơi bày trước thiên hạ, tóc tai bù xù hung tợn rít lên với Thi Lang: “ Hôm nay ngươi chớ hòng sống sót rời khỏi đây.”

Hàn Lăng Sơn nhìn Thi Lang, không hiểu vì sao nữ nhân này hận hắn như thế.

Thi Lang giang tay đáp tỉnh bơ: “ Ta không lấy vàng của nàng.”

Hàn Lăng Sơn bấy giờ mới để ý đáy cái xe ngựa không thấy đâu nữa, chăn đệm trên xe rơi đầy đất, cảm thấy lúc này tên béo phải xuất hiện, liên tục hô hoán chạy tới phòng tên béo Trương Học Giang, khẽ đẩy một cái phòng mở ra ngay.

Tên bẻo ngã trên giường, đầu ngoẹo xuống, chăn lam thấm đầy máu biến thành màu đen.

“ Chưởng quầy, không xong rồi, Trương gia chết rồi. “ Hàn Lăng Sơn vừa la hét vừa quan sát quanh phòng, không phát hiện Vương Hạ để lại dấu vết gì, chỉ có vết thương ở cổ cắt rất kém, chỗ nông chỗ sâu bất nhất:

Khi hắn chuẩn bị rời khỏi phòng thì phát hiện trường đao của tên béo ghim trên cột.

Đây là thanh đao Oa, chẳng có gì để nói, người ở vùng Bát Mân dùng thứ vũ khí này rất nhiều ở vùng Bát Mân, nhưng trên thân đao khắc một hoa văn làm con ngươi Hàn Lăng Sơn co lại.

Hoa văn rất đơn giản, một vòng tròn, bên trong ba cái bồ phiền xếp cân.

Cái hoa văn này nổi tiếng lắm, nó là tộc huy Tam Diệp Quỳ của Mạc phủ đại tướng quân Đức Xuyên Gia Quang. (Tokugawa)

Suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Hàn Lăng Sơn, khi hắn chuẩn bị lấy đanh đao này đi thì Tiết Ngọc Nương vội vàng xông vào, nàng chẳng bận tâm tới các xác nằm đó mà cuống quít lục lọi đủ thứ.

Nàng nhảy lên giường, dẫm cái chăn đầy máu, rút thanh đao Oa ra, vung đao chém đầu giường, ống trúc nhỏ rơi xuống, như nhặt được chí bảo nhét ngay vào lòng, nói với Hàn Lăng Sơn: “ Đừng báo quan, nói là bệnh chết, chôn đi.”

Hàn Lăng Sơn luôn mồm vâng dạ, bề ngoài không để lộ ra chút sơ hở nào.

Bình Luận (0)
Comment