Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 617 - Q3 - Chương 187: Ngày Trở Về Của Hàn Lăng Sơn. (2)

Q3 - Chương 187: Ngày trở về của Hàn Lăng Sơn. (2)

Đang xúc động ngày tái ngộ, chợt nghe huyện tôn nhắc tới muội tử của mình, Hàn Lăng Sơn tức thì kinh hồn táng đởm cười ha hả cắt ngang lời, đứng dậy ân cần rót rượu cho Vân Chiêu: “ Uống uống, hôm nay chỉ bàn đại sự thiên hạ, không bàn việc gió trăng.”

Vân Chiêu đánh bạt tay hắn đi, bắt đầu màn chửi mắng: “ Ta thì có đại sự thiên hạ rắm chó gì mà bàn với ngươi, tên khốn kiếp ngươi đi biền biệt mấy năm trời, việc bảo một đằng, ngươi làm một nẻo, gọi ngươi về dám giở đù trò lần lữa, quân khốn kiếp sao không đi gặp Tú Phân đi, xem có mang cái miệng thiếu vài cái răng trở về không?”

“ Hồi ở thư viện ngươi cũng là đứa thật thà, chỉ hay nhìn trộm Đa Đa thôi, đi vài năm mà giỏi quá rồi, nữ nhân nào cũng dám đụng vào, giờ còn hứng thú với cả nữ tử nước Oa nữa, nữ nhân đó mà cũng to bụng lên thì ta xem ngươi xử lý ra sao.”

Hàn Lăng Sơn vội kêu oan:” Vương Hạ nói với huyện tôn phải không, oan cho ti chức, nữ nhân đó thích phong lưu khoái hoạt, ti chức sao có thể làm tăng thêm chiến tích của cô ta.”

“ Thực sự không phải?”

“ Ti chức thề, không có chuyện đó.”

Vân Chiêu gật gù:” Vậy thì ta yên tâm rồi, ngươi ở ngoài kia một thân một mình tìm kiếm chút an ủi có thể cảm thông được, nhưng bây giờ về rồi, ngươi cũng đã tới tuổi thành gia lập thất, nói thật, Vân Hà rất tốt.”

“ Uống rượu, uống rượu, ha ha ha .” Hàn Lăng Sơn lại cười ha hả đánh trống lảng:” Huyện tôn, ti chức nghe Tử Ngũ Tưởng ba hoa là hắn lừa một tiên nữ về, thừa lúc hắn không có nhà, huyện tôn nói ti chức có nên đi thăm tẩu phu nhân không?”

Vân Chiêu hừ một tiếng:” Đừng có mà mồm mép lung tung, Từ Ngũ Tương coi lão bà như tổ tông, hai năm sinh tới ba đứa, làm gì có sơ hở cho ngươi chen vào.”

Hàn Lăng Sơn uống ực một cái hết cốc rượu, đặt mạnh xuống bàn, giọng đầy cảm xúc:” Thật tốt.”

“ Cái gì tốt?” Vân Chiêu ngạc nhiên:

“ Ti chức rất sợ mình đi lâu quá, về rồi mọi thứ thay đổi, năm xưa Hạ Tri Chương .. Khi đi trẻ, lúc về già. Giọng quê vẫn thế, tóc đà khác bao. Trẻ con nhìn lạ không chào. Hỏi rằng: khách ở chốn nào lại chơi? ... Ti chức sợ chẳng ai nhận ra mình, sợ cảnh xưa chẳng còn, chuyện cũ là di vãng.” Hàn Lăng Sơn khóe mắt lấp lánh nước mắt:” Sợ huyện tôn gặp ti chức lớn tiếng khen ngợi, bày đại tiệc, đàn ca khiêu vũ chiêu đãi, sợ huyện tôn lớn tiếng luận đại thế thiên hạ, giờ tốt quá, huyện tôn không thay đổi gì cả ... Ti chức thật vui mừng .... Huyện tôn vẫn là thiếu niên ngày nào ở dưới ánh trăng, lớn tiếng tuyên bố phải ngủ với toàn bộ nữ nhân thiên hạ ...”

“ Ha ha ha, uống rượu, uống rượu.” Đến lượt Vân Chiêu cười lớn, nghiến răng rít nho nhỏ: “ Chớ để lão bà ta nghe thấy, ngươi đi lão tử chưa thành thân, giờ ta có hai nhi tử rồi, chuyện thiếu niên ngông cuồng chớ kể nữa, giờ lão tử phải làm gương cho con cái.”

“ Còn ngươi, Đa Đa nghe nói ngươi đưa Lưu Bà Tích về, rất tức giận, chuẩn bị kiếm cho ngươi một danh gia khuê tú. Nói thật, ngươi có thể cân nhắc tới Vân Hà.”

Huyện tôn thật vô sỉ, đề tài gì cũng kéo về chuyện này được, Hàn Lăng Sơn vội nói:” Huyện tôn, ti chức thích loại lão bà mà ti chức giết người, nàng đi dọn hiện trường, ti chức đi cướp nàng bế con cầm dao phay trợ trận, chứ cưới một danh gia khuê nữ trừ hữu dụng trên giường còn không dùng vào việc gì khác làm gì.”

“ Với lại sau này ti chức sẽ là danh môn, còn cần mượn danh lão trượng nhân mà sau này chúng ta nhất định giết chết không?”

“ Nhi tử của ti chức phải cuồng, khuê nữ phải dã, phải dám đấu với mãnh thú, phải nuốt được bốn biển.”

Vân Chiêu mắt ẩn hiện sát khí:” Nếu ngươi thực sự nghĩ như thế, Hàn Tú Phân nhất định là lương phối của ngươi, trừ nha đầu đó ta không nghĩ tới ai có thể sinh ra những đứa con như thế, hai người kết hợp với nhau là tuyệt phối, được, ta sẽ hạ lệnh gả nha đầu đó cho ngươi.”

Hàn Lăng Sơn sợ tỉnh cả rượu:” Ha ha ha, huyện tôn, huyện tôn, uống rượu.”

Thời gian bất tri bất giác qua đi, trời đã sáng rồi, khi Tiền Đa Đa xuất hiện ở đại thư phòng rất không cao hứng:” Uống rượu suốt một đêm, vậy mà món ăn ta vất vả làm lại không ăn, sợ ta hạ độc à?”

Hàn Lăng Sơn giật mình nhìn bên cạnh có bát rau trộn còn nguyên, không dám nói một lời, bê ngay bát rau trộn lên ăn như gió cuốn mây tàn, trước kia ở thư viện đã không dám phản kháng Tiền Đa Đa, ai dè sau nhiều năm như vậy vừa thấy nàng trừng mắt đã nghe lời như thành bản năng, cười nịnh:” Huyện tôn không nói, nếu không đệ đã ăn rồi, hắc hắc, sư tỷ, đệ say rồi, sợ thất lễ, đệ cáo từ.”

Dứt lời quay đầu bỏ chạy.

Vân Chiêu tửu lượng không quá tốt, lúc này say tợn hơn Hàn Lăng Sơn nhiều, ngồi một chỗ vẫy tay.

Tiền Đa Đa đi tới lấy khăn ấm lau mặt cho Vân Chiêu, nói:” Chiêu đãi thế này sơ sài quá.”

“ Muốn long trọng thì khó gì, nếu hắn thay đổi rồi, ba ngày sau ta sẽ triệu tập quan viên lớn nhỏ tới tổ chức tiệc với quy cách cao nhất.” Vân Chiêu thoải mái phất tay:” Nhưng hắn không thay đổi, thế nên đây mới là đãi ngộ tối cao đấy, Hàn Lăng Sơn nhìn có vẻ vô tình, kiên cường, kỳ thực lại là đứa giàu tình cảm, yếu đuối nhất. Hắn là tên, cảm thời, hoa để lệ rơi. Biệt ly hoa cũng vì người xót xa. Hắn chỉ tin vào tình nghĩa, vì tình nghĩa mà cúi mình. Vinh hoa phú quý hắn muốn là có, gia tài vạn quán hắn tiêu trong tích tắc.”

“ Hắn sợ nhất là đám huynh đệ tỷ muội chúng ta không còn tình nghĩa nữa, chỉ cần thứ đó không thay đổi, dù y phục rách nát, dù ăn cơm thô cám lợn, hắn cũng vui lòng.”

“ Cứ để hắn cả đời như vậy đi, có gì không tốt đâu.”

Tiền Đa Đa dựa vào người Vân Chiêu, giọng rất bất mãn:” Nhưng mà cách hắn kiếm nữ nhân lại quá tùy tiện, chàng xem, cái loại người không muốn chịu trách nhiệm lại không muốn cô phụ nữ nhân, làm thiếp không sao hiểu nổi. Cái ả Lưu Bà Tích đó cũng là nữ nhân tùy tiện, chỉ cần nói Viên Mẫn chết rồi, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ cải giá, chuyện này thiếp xử lý, chàng đừng xen vào đấy.”

Vân Chiêu dựa đầu vào vai Tiền Đa Đa, lim dim nói:” Ta buồn ngủ rồi.”

Hàn Lăng Sơn rời đại thư phòng, bị gió lạnh thổi một cái, hơi rượu bốc lên đầu, người và đội xe hắn dẫn theo chẳng thấy đâu nữa, hắn nhìn xung quanh, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Ngọc Sơn bị mây đen bao phủ, gạt người bí thư giám định đỡ mình ra, lảo đảo bước lên thư viện Ngọc Sơn.

Lúc này hắn chỉ muốn về cái phòng nhỏ chẳng biết còn mùi chân thối hay không kia, đắp lên người cái chăn bông nặng tới tám cân, ngủ một giấc thật say.

Ngủ ở nơi khác với Hàn Lăng Sơn mà nói không phải là ngủ, mà chỉ có thể gọi là nghỉ ngơi thôi.

Vì cho dù là ngủ, hắn chưa bao giờ để đao rời khỏi tầm tay, khiến Lưu Bà Tích từng trách hắn, khi ngủ thì tay nên nắm thứ cần nắm, chứ không phải là thanh đao.

Hàn Lăng Sơn không đi đường chính, hắn men theo lối nhỏ không người, thậm chí là xuyên qua bụi rậm, dù say khướt rồi, chân không vững, mắt không rõ, hắn vẫn như con thú chẳng quên đường về chuồng.

Cộc một cái, đầu hắn va vào tường đá cao sừng sững của thư viện, Hàn Lăng Sơn mở bọc hành trang, lấy công cụ, bắt đầu leo tường vượt vách.

Lom khom một hồi, không bị ai phát giác, hắn rất đắc ý đu mái ngói tụt xuống căn phòng quen thuộc, ném đao vào phòng, trang bị lỉnh kỉnh trên người cũng vứt bừa mỗi thứ một nơi.

Thậm chí hắn cởi sạch quần áo, giơ chân lên ngửi, thấy mùi chưa quá tệ.

Cái giường vải gai vẫn còn, chăn vẫn cả đống như thế, vỗ vỗ gối, không thấy bụi, sạch sẽ như hắn vừa mới đi hôm qua.

Vỗ cho lõm gỗ xuống, chăn gấp làm đôi, nửa đắp nửa làm đệm, đứng một lúc cảm giác xem có mót đái không, hình như không, song vẫn đi xử lý cho yên tâm.

Cuối cùng là nhảy lên giường chùm cái chăn thật dày lên, cảm giác có chút đè nặng, vải rất thô, không dễ bị trượt khỏi người, thoang thoảng mùi bồ kết, hít mấy hơi mà như hít thuốc mê, mệt mỏi cực độ.

Ánh sáng lờ mờ chiếu qua cửa sổ, nghe tiếng đọc sách buổi sáng vang vọng khắp thư viện, Hàn Lăng Sơn hạnh phúc khép mắt lại.

Bình Luận (0)
Comment