Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 620 - Q3 - Chương 190: Chưa Làm Đã Được Nghỉ. (2)

Q3 - Chương 190: Chưa làm đã được nghỉ. (2)

Từ khi Vân Chiêu thông qua thông báo nội bộ nói cho những người phạm sai lầm tới chỗ mình tự thú, mỗi khi trời tối, những người thông qua kiểm tra thân phận tiến vào khu cảnh giới đại thư phòng đa phần là mặc áo chùm đầu cổ cao, dựng cổ áo lên che mặt lén lút vào thư phòng của Vân Chiêu.

Do đám Liễu Thành phụ trách đứng ở cửa kiểm tra thân phận của họ, cho nên riêng ải này với những người đi vào thư phòng Vân Chiêu đã là khảo nghiệm tâm lý cực lớn.

“ Ngươi xem, lại là một tên hèn hạ nữa. “ Tiền Thiểu Thiểu nấp ở trong một gian phòng khác, nhìn những người này qua cửa sổ lẩm bẩm:

Hàn Lăng Sơn ở phía bên kia cửa sổ gật đầu: “ Đúng thật, chỉ là ta không ngờ lại có nhiều người như thế, chẳng lẽ mật điệp ti đã thành đại bản doanh khốn kiếp rồi sao?”

Tiền Thiểu Thiểu khinh bỉ: “ Ngươi cũng đánh giá quá cao mật điệp ti của ngươi rồi, từ sau khi huyện tôn phát thông lệnh nội bộ, những kẻ làm chuyện thiếu danh dự không chỉ có mật điệp ti, giám sát ti cũng không ít, tên vừa rồi là quan viên từ huyện dưới lên đấy.”

Hàn Lăng Sơn thở phào: “ May quá, may quá, ta cứ tưởng đám vương bát đản đều từ chỗ ta mà ra.”

“ Huyện tôn hay nói câu, rừng lớn rồi thì thứ chim gì cũng có, chỉ không biết chuyện này hiệu quả tới mức nào thôi.”

“ Hiệu quả thì chắc chắn là có rồi, dù sao chúng ta quật khởi chưa được lâu, mọi người vẫn chưa quên lời thề ngày nào, vẫn còn biết hổ thẹn. Mỗi ta là oan, vừa mới ra lệnh ra tay với đám Đỗ Chí Phong, huyện tôn lại dùng thủ đoạn này, khiến ta thành tên vương bát đản.”

Tiền Thiểu Thiểu nhướng mắt: “ Ngươi có ý kiến à?”

“ Ta có ý kiến gì được chứ, thuộc hạ của ta làm ra chuyện không biết xấu hổ, ta chỉ mong người mật điệp ti tới ít một chút, như thế ta còn có cơ hội thanh lý môn hộ.” Hàn Lăng Sơn nghiến răng ken két:

“ Sát khí của ngươi nặng quá, đó là lý do huyện tôn bắt ngươi phải nghỉ ngơi đấy, chuyện giết người để Giải Trại lo.”

“ Ngươi mà cũng nói câu đó à, ngươi là kẻ thích giết người nhất.”

Tiền Thiểu Thiểu cười hăng hắc: “ Nhưng ta không giết người mình, đám vương bát đản ngoài kia nhiều lắm, ta cần gì đi vấy máu huynh đệ tỷ muội. Chậc, ta tới giờ vẫn chưa tin Đỗ Chí Phong làm cái chuyện không bằng cầm thú đó, ngươi chắc không biết, một trong hai người bị giết từng phối hợp với ta trong sự kiện Lý Hồng Cơ tấn công Lạc Dương, tiểu tử đó là người giao mang tài sản Phúc vương từ trong thành ra cho ta, rất có bản lĩnh, thật đáng tiếc.”

Hàn Lăng Sơn nắm chặt tay đầm tường:” Chính hắn cũng nghĩ không thông, người của ta nói, sau khi giết Lý Hải và Trương Khôn, hắn hối hận ngay, thậm chí không hiểu vì sao mình lúc đó lại có thể cùng đám người kia dùng loạn đao chém chết huynh đệ. Chôn hai người đó rồi, tóc hắn cứ rụng cả mảng, có người xúi hắn theo Lý Hồng Cơ, hắn không đi.”

“ Khi ta tới Lạc Dương thì tên đó đã không còn ra dạng người nữa rồi, mắt hõm sâu, đỏ ngầu, gầy như quỷ, thấy ta một cái là hắn đem hết chuyện kể ra, khóc lóc xin ta tha cho con nhỏ của hắn. Mấy tên cùng đường chống trả bị giết tại chỗ.”

“ Mấy tên khác bị bắt, cứ nghĩ bọn chúng giết hại đồng liêu thì không sợ chết chứ, vậy mà tên nào tên nấy khóc lóc xin ta nể mặt tình nghĩa ngày xưa tha cho chúng. Kinh tởm nhất là có tên đái ỉa tại chỗ, ta muốn điên luôn.”

“ Ta đào xương cốt của Lý Hải, Trương Khôn lên sau đó giết sạch bọn chúng tế điện cho họ.”

Chẳng phải đám khốn kiếp đó có lương tâm gì mà chưa bỏ trốn tới chỗ Lý Hồng Cơ, với địa vị Đỗ Chí Phong, sao không hiểu nếu đi theo Lý Hồng Cơ sẽ có kết cục ra sao.

Một phong thư của Vân Chiêu gửi tới, Lý Hồng Cơ sẽ rửa sạch sẽ bọn chúng đưa về huyện Lam Điền, lúc đó kết cục của chúng còn thảm hơn.

Hai người đang uống rượu tán gẫu thì Vân Chiêu đi vào tức thì đều im phăng phắc, ai chẳng biết tâm trạng Vân Chiêu lúc này chắc chắn chẳng tốt đẹp gì.

Vân Chiêu ngồi xuống ghế, thần sắc mệt mỏi:” Ta cũng không ngờ đám khốn kiếp tới tự thú lại nhiều như thế, cứ nghĩ bọn chúng là những kẻ theo đuổi chủ nghĩa lý tưởng, không để ý tới hưởng thụ, sai, thực sự quá sai rồi.”

Hàn Lăng Sơn nói ngay:” Huyện tôn, phải dùng hình phạt thật nặng.”

Vân Chiêu cầm bầu rượu trên bàn đạp mạnh: “ Chu Nguyên Chương lột da nhồi có còn không ngăn được tham ô hủ bại, ngươi bảo phạt nặng đến đâu nữa?”

Tiền Thiểu Thiểu cẩn thận hỏi:” Huyện tôn định xử trí chúng thế nào?”

“ Nếu bọn chúng đều quên mất lý tưởng, vậy thì cho chúng làm bình dân, người bí thư giám đã ghi chép lại toàn bộ, chúng sẽ bị tước đoạt hết vinh diệu, chia cho vài mẫu ruộng đủ sống qua ngày là được.” Vân Chiêu thở dài:” Ta đã gọi Đoàn Quốc Nhân về rồi.”

Hai người kia đều hiểu, Đoàn Quốc Nhân tính tình cô độc ít bằng hữu, thích hợp làm cái chuyện khó xử này.

Khi các huynh đệ khác ca vang tiến về phía trước, điều làm Vân Chiêu lo lắng nhất lại là ở hậu phương.

Với tình hình bây giờ, chỉ cần giữ vững đại hậu phương Quan Trung, để nó giữ được bước tiến đồng bộ với tướng sĩ tiền tiến, như vậy sự nghiệp của y không thể nào thất bại.

Bất kể là thủ đoạn giết người dã man của Hàn Lăng Sơn hay sự giám sát âm hiểm của Tiền Thiểu Thiểu đều không phải là chính đồ.

Hai phương thức này rất dễ gây ra chuyện người đi chính sách cũng bỏ, tới khi đó áp lực cao không còn, đủ loại chuyện thối nát sẽ bùng phát, còn dữ dội thảm liệt hơn gấp bội.

Thế nên chỉ có thể dùng ở thời kỳ quá độ.

Chỉ có để giáo dục pháp chế theo kịp, để nó vận hành một cách bình thường mới có thể phòng họa trước khi chúng xảy ra.

Lần này Vân Chiêu chuẩn bị dùng thủ đoạn ôn hòa để làm chuyện lắng xuống.

Khi mùa xuân năm Sùng Trinh thứ 14 tới, huyện Lam Điền đã cách chức 31 quan viên, giao 54 quan viên cho Giải Trại thẩm phán.

Vân Chiêu lần nữa viết thư công khai gửi quan viên huyện Lam Điền, yêu cầu họ tăng cường học tập, giữ vững kỳ cương, nhớ lấy lý tưởng, phấn đấu vì gây dựng lên Đại Minh phồn vinh hưng thịnh cường đại.

Đồng thời Vân Chiêu lệnh bí thư giám đem chuyện xấu mà đám quan viên đó làm viết thành sách, in ra phát cho mỗi quan viên đọc, còn dùng sư sách phải học của lưỡng viện thư viện.

Để cho những người sắp thành quan viên biết rằng, mình nhất thời nảy lòng tham họa tới con cháu đời sau ra sao, hơn nữa sách này mỗi năm sẽ bổ xung thêm, sau đó in lại, những kẻ chuẩn bị làm việc xấu cứ chuẩn bị tinh thần đợi con cháu mình đọc chuyện hay ho mình làm.

Chủ ý này tới từ Đoàn Quốc Nhân, làm Tiền Thiểu Thiểu và Hàn Lăng Sơn phục sát đất.

Nhưng mà dùng Đoàn Quốc Nhân cũng phải trả giá, hắn muốn xuất binh Gia Dục Quan, nên tới vòi tiền, lương thực, vũ khí, còn muốn tướng lĩnh và phó thủ.

Có điều hắn đòi không nhiều, chỉ cần 3000 quân chính quy thôi, còn đảm bảo, nếu Vân Chiêu đáp ứng những thứ hắn muốn, hai năm sau hắn trả lại gấp mười.

Lời của Đoàn Quốc Nhân có độ tin cậy cao.

Trước kia huyện Lam Điền khai phát trấn Ninh Hạ là do một tay hắn tác thành, tới bây giờ số ruộng nước mà trấn Ninh Hạ khai khẩn được gần 200 vạn mẫu, gần như tận dụng hết mạng lưới sông ngòi có thể dùng rồi.

Kế hoạch của hắn là hai năm nữa dẫn nước Hoàng Hà vào tiếp tục khai thác, trong 10 năm tới sẽ biến trấn Ninh Hạ thành vùng trồng lương thực 500 vạn mẫu.

Phải biết rằng toàn bộ bình nguyên Quan Trung tương đối màu mỡ cũng chỉ có chưa tới 700 vạn mẫu ruộng tốt.

Đoàn Quốc Nhân cho rằng người Đại Minh đã đánh giá quá thấp năng lực sản xuất của Tây Vực, nơi đó đất đai bao la, sản vật phong phú, thậm chí chẳng cần khai phát, cứ giữ chặt lấy là có thể giữ đủ đường lui cho sau này.

Hắn thích nhất làm mấy việc năng nhặt chặt bị, khinh thương loại chuyện đám người Hàn Lăng Sơn đang làm, hắn cho rằng với tốc độ phát triển của huyện Lam Điền bây giờ, năm ba năm nữa, dắt một con lợn tới cũng thống nhất được thiên hạ.

Thống nhất thiên hạ là chuyện không khó, khó là làm sao để thế giới mới có bước phát triển vượt bậc, thậm chí vượt qua Hán Đường.

Ai ngờ một tên nửa điếc lại có một kế hoạch hùng vĩ như thế trong lòng.

Cho nên khi Đoàn Quốc Nhân uống hết chén rượu lấy tư thái cao nhân giảng giải cho Tiền Thiểu Thiểu, Hàn Lăng Sơn nghe kế hoạch đạp bằng Tây Vực của hắn, hai người đồng loạt giơ ngón cái khen ngợi.

Bình Luận (0)
Comment