Ảo tưởng đám trẻ con tan vỡ khi Vân Chiêu từ nhỏ vốn béo như lợn, không ngờ càng lớn lại càng thon thả, ngay cả cái mặt tròn như bánh cũng trở nên thanh tú, đứng bên cạnh Tiền Đa Đa vô cùng xứng đôi.
Đám trẻ con cứ vậy trơ mắt nhìn người tình trong mộng của mình cùng Vân Chiêu diễn vở kịch thanh mai trúc mã, còn mình chỉ có thể đứng bên nhìn ... Làm người ta thương tâm nhất là Tiền Đa Đa lại còn đem món ngon Vân Chiêu tặng nặng chia cho những con cóc ghẻ thầm yêu thiên nga trắng.
Đứa bé nào cũng cho rằng Tiền Đa Đa kỳ thực thích mình, vì chúng luôn liệt kê được nàng đôi khi đối xử với mình không giống đứa bé khác.
Khi thi đứng đầu lớp, Tiền Đa Đa gửi lời chúc khâm phục.
Khi chia món ăn, Tiền Đa Đa thiên vị lén chia cho hắn nhiều hơn một chút, nháy mắt bảo hắn giữ bí mật.
Khi tóc nàng bị gió núi thổi rối, nàng nghiêng đầu vén tóc phát hiện hắn đang nhìn trộm liền nở nụ cười thật đẹp.
Cảm giác đó khiến những đứa bé xấu xí ấy hạnh phúc suốt cả tuổi thơ, mơ tưởng suốt thời thiếu niên ... Rồi đau khổ suốt quãng thời gian trưởng thành ...
Ai cũng thích Tiền Đa Đa, cho nên Tiền Đa Đa lựa chọn gả cho Vân Chiêu.
Trong mắt Vân Chiêu, y và Tiền Đa Đa từ thanh mai trúc mã thành phu thê là chuyện là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng chắc y không biết rằng trong mắt rất nhiều học sinh thư viện, đó là vở kịch ái tình bi kịch ... Rất nhiều vở kịch mới đúng.
Bọn họ sau khi trưởng thành rồi kỳ thực đều đã nhìn rõ bi kịch, cho nên không ai thể hiện ra, chôn sâu mối tình của mình với Tiền Đa Đa, sợ làm hỏng danh tiết của nàng ... Chỉ bọn họ mới biết, ngày Vân Chiêu và Tiền Đa Đa thành thân, rất nhiều người trong số bọn họ say khướt cả đêm, khóc cả đêm.
Hàn Lăng Sơn là người có trí tuệ, cho nên hắn có tuệ kiếm để chặt đứt tơ tình.
Giờ hắn đang sử dụng tuệ kiếm, đó là ngậm miệng, không nói chuyện, chỉ mỉm cười, đồng thời trong lòng thầm nói vô số câu xin lỗi với Thi Lang.
Trong số khuê nữ của Vân thị thì Vân Hà là hiền huệ nhất, Tiền Đa Đa nhất định sẽ không gả cho Thi Lang, phàm là người gả cho thi lang ắt phải hung hãn nhất, thế mới hợp làm chuyện lung lạc Thi Lang.
Mắt Vân Chiêu đảo tròn, mắt Tiền Thiểu Thiểu thất thần như đang mộng du, Đoàn Quốc Nhân nở nụ cười gằn ác độc nhất, còn Giải Trại thì nhắm mắt trầm tư tựa hồ đang có vấn đề pháp vụ khó giải quyết.
Vân Chiêu kéo ống tay áo Tiền Đa Đa nói nhỏ: “ Xuân Xuân Hoa Hoa bảo với tả cả đời không gả để hầu hạ chúng ta.”
Hàn Lăng Sơn giật mình làm sao lại quên hai nha đầu này, hai đứa này tệ hơn đám tỷ muội của huyện tôn cả trăm lần, vì chúng rất ngốc, nếu luận trong họ tộc, chúng cũng là muội muội của huyện tôn, thế là ném cho Vân Chiêu ánh mắt cảm kích.
“ Đây là chuyện hậu trạch, không phiền mấy đại lão gia nhọc lòng. “ Tiền Đa Đa bày món ăn xong còn chu đáo thêm hai bầu rượu, nàng biết những người này hôm nay nhiều việc phải bàn cần ít rượu giải lao:
“ Chuyện Thi Lang cứ quyết định như thế đi, để Đa Đa lo, chúng ta không cần quan tâm nữa. “ Vân Chiêu thay đổi thái độ trong chớp mắt, đưa tay mới mọi người ăn cơm:
Hàn Lăng Sơn cõi lòng như đã chết.
Tiền Thiểu cầm bát lên cứ nhè món tỷ tỷ mình làm để gắp: “ Thi Lang cưới thê tử, ngươi đau lòng cái gì?”
Hàn Lăng Sơn làu bàu: “ Tác dụng của hắn rất lớn, cũng rất có năng lực, là hảo hán.”
“ Hảo hán bị tỷ tỷ ta mắng mỏ, dày vò nhiều lắm, sao không thấy người bi thương?”
“ Người trong thư viện quen rồi, Thi Lang chưa quen, có thể khơi lên phản ứng chống đói.”
Tiền Thiểu Thiểu nhét đũa vào tay Hàn Lăng Sơn: “ Ăn đi, rồi hắn cũng sẽ quen bị tỷ tỷ ta ức hiếp thôi, không phải cưới hai đứa ngốc Xuân Xuân hay Hoa Hoa là tên Thi Lang đó phải thấy may mắn rồi, ngươi nên mừng cho hắn.”
Hàn Lăng Sơn chưa ăn đã uống: “ Không biết vì sao ta thấy lòng cứ lo thon thót.”
Vân Chiêu hỏi: “ Nói ra xem nào, nguyên nhân thực sự khiến ngươi coi trọng Thi Lang là gì?”
“ Hắn có dũng khí tiến ra biển, hắn thích biển, hắn cũng có đủ bản lĩnh ứng phó trên biển. Huyện tôn cũng biết, ti chức không phải là kẻ nhát gan, nhưng mỗi lần sóng gió ập tới, chỉ cần mạnh một chút, ti chức đều nghĩ mình sắp chết rồi, chỉ muốn quay đầu lại bờ, phải vô số lần lấy hết nghị lực áp xuống.” Hàn Lăng Sơn nghiêm túc nói: “ Nếu không phải xung quanh còn có người khác nhìn vào, ti chức sẽ chạy thật, đi thuyền trên sông và trên biển khác nhau lắm. Ti chức từng vượt qua con sông nước siết, cảm giác phấn khích, nhưng đối diện với đại dương bao la vô tận, bất giác sinh ra khiếp hãi.”
“ Thi Lang lại khác, khi hắn truy đuổi theo ti chức, hắn không có thuyền lớn, không có thủy thủ, bàng chiếc thuyền nát truy đuổi từ Hổ Môn tới đảo Bành Hồ, từ Bành Hồ tới Quảng Châu, chỉ một thân một mình, ti chức không sao tin hắn làm được.”
“ Hắn không chỉ có bản lĩnh, còn có can đảm đối diện với biển khơi, điều này rất quan trọng, Quang Trung chúng ta không thiếu hảo hán, nhưng đều là người quyến luyến với đất đai, Hàn Tú Phân là dị loại trong dị loại rồi, khó có người thứ hai.”
Vân Chiêu gật gù, nói thế cũng có lý, ra biển cũng như rời khỏi môi trường sống quen thuộc vậy, khi dưới chân không phải mặt đất vững chãi nữa sẽ sinh ra sợ hãi mơ hồ, muốn tìm hảo hán đi biển ở Quan Trung không đơn giản, có một người biến thái như Hàn Tú Phân là quá may mắn rồi.
Nghĩ vậy bảo với Đoàn Quốc Nhân: “ Đợi sau khi có tin tức xác thực từ phía Đa Đa thì tổ chức người khảo hạch Thi Lang.”
“ Vâng. “ Đoàn Quốc Nhân gật đầu:
Tiền Thiểu Thiểu không thoải mái: “ Ta cứ thấy chuyện này không đáng, chúng ta gả muội tử trong nhà cho Thi Lang, rồi đợi muội tử sinh con cho hắn, rồi lại trao cho hắn quyền lực, thế này thì thiệt quá. Hơn nữa chẳng may hắn không cần lão bà, hài tử, chẳng phải chúng ta hại muội tử à?”
Giải Trại thong thả gắp đậu hũ chấm muối gia vị:” So với việc nói là thông gia để kiềm chế đối phương, không bằng nói là chúng ta đang thuyết phục mình, để có một chỗ dựa có thể tin hắn, xưa nay thông gia đều là như thế.”
“ Một tập thể lớn cần các loại quan hệ ràng buộc với nhau, Thi Lang nếu muốn kết thân, điều ấy chứng tỏ là hắn có ý muốn nương nhà chúng ta, nếu hắn không chịu, điều ấy có nghĩa là hắn còn tâm tư khác, như thế dù hắn có muôn vàn cái hay vẫn phải trừ. Hàn Lăng Sơn, khi ấy ngươi nên diệt trừ hắn.”
Đoàn Quốc Nhân xung phong:” Giải Trại công, cần gì làm khó Lão Hàn, để ta ra tay là được rồi, chẳng qua chỉ là một viên đạn là xong.”
Giải Trại thở dài:” Đây chính là vấn đề lớn nhất của đám người các ngươi, lão phu có cảm giác các ngươi không coi người ngoài là người, đặc biệt là đám người thư viện các ngươi, làm thế vô cùng không ổn.”
“ Giờ nơi chúng ta khống chế mới chỉ có Thiểm Tây mà thôi, đợi khi thế lực của chúng ta mở rộng ra cả thiên hạ, các ngươi sẽ hiểu đất đai nào nuôi ra loại người ấy, cách thức hành xử chuẩn mực ở huyện Lam Điền, ở nơi khác lại là điều chướng tai gai mắt.”
“ Các ngươi luôn muốn tạo ra thế giới mới, vậy nên có tầm nhìn rộng, nếu cứ chỉ đặt ánh mắt vào thư viện Ngọc Sơn, khí đọ khó tránh khỏi quá hạn hẹp.”
Đám Hàn Lăng Sơn đều im lặng, kỳ thực lời này không hề sai, bọn họ bài xích người ngoài, cùng lắm chỉ coi như công cụ để dùng, cơ bản không coi là người mình.
“ Không vội, không vội, chúng ta vẫn trong giai đoạn tạo dựng cơ sở, dùng người mình làm ổn định tổ chức trước là thiết yếu.” Vân Chiêu mỉm cười:” Một thời gian nữa đám lão hữu của ông sẽ lũ lượt kéo tới Lam Điền nhậm chức, chúng ta sẽ dần khuếch đại vòng tròn này.”