Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 624 - Q4 - Chương 194: Tình Nghĩa Mỗi Người Mỗi Khác. (2)

Q4 - Chương 194: Tình nghĩa mỗi người mỗi khác. (2)

“ Thi Lang không hề tệ. “ Tiền Đa Đa trở về, tháo trang sức trên đầu nói với Vân Chiêu, kết quả chuyến đi này làm nàng hải lòng:

Vân Chiêu đang xem sách, hạ sách xuống hỏi: “ Sao nàng nhìn ra được?”

“ Đó là người có thể nhanh chóng đưa ra quyết định bằng bản năng, đây là canh thiếp của hắn chàng xem đi. “ Tiền Đa Đa vất vả cởi bộ cung trang cầu kỳ hiếm khi mặc, sà vào lòng Vân Chiêu:

Vân Chiêu nhìn dấu tay bằng máu thì tặc lưỡi: “ Hắn lấy máu đảm bảo kia à?”

“ Đúng thế đấy.”

“ Nhưng mà vấn đề là Vân Phượng xưa nay tâm cao khí nạo, nàng lại kiếm cho nó một hán tử nghèo túng, liệu nó có đồng ý không?”

Tiền Đa Đa lười nhác nói: “ Thi Lang khí vũ hiên ngang, Vân Phượng sẽ hài lòng, mặc dù bây giờ hơi kém một chút, có điều không sao, khuê nữ nhà chúng ta đâu coi chút phú quý là gì. Vân Phượng rất kiêu căng, song cũng là đứa lương thiện, nếu biết gia cảnh bi thảm của Thi Lang, nó sẽ mùi lòng thôi.”

Vân Chiêu nhíu mày:” Nếu nó thương hại Thi Lang, sau này sao kiềm chế được.”

“ Hi hi, nữ nhân muốn kiểm chế nam nhân không phải dựa vào cường thế áp đảo nam nhân đó, mà lấy ôn nhu, thiện lương, thêm vào con cái trói buộc.” Tiền Đa Đa nói tới đó đột ngột chuyển đề tài:” Tất nhiên chỉ có thiếp mới nghĩ thế thôi, chứ còn Phùng Anh, hừ, khả năng cô ta cho rằng trên đời này không có nam nhân thì càng tốt.”

Làm sao Phùng Anh nghĩ thế được, Vân Chiêu bẹo cái má phồng lên của Tiền Đa Đa:” Lại đánh nhau à?”

“ Thiếp nhìn thấy cô ta đánh Vân Chương, con nó thấy thiếp thế là khóc thật to, thiếp tới nói vài câu, cô ta bảo thiếp xéo. Thiếp không nhịn được ra tay, không ngờ nữ nhân đó ném thiếp ra ngoài cửa, làm con nó sợ không dám khóc, có ai như vậy không? “ Tiền Đa Đa nghiến răng nghiến lợi: “ Cô ta không biết nuôi con, chàng phải giao Vân Chương cho thiếp.”

Vân Chiêu cầm sách lên tiếp tục chìm trong đại dương học vấn bao la, ở mặt này lời Tiền Đa Đa chỉ tin được ba phần thôi.

Vân Phượng đã bám vào cửa phòng ngủ của bọn họ rất lâu rồi, Vân Chiêu giả vờ như không thấy, Tiền Đa Đa tất nhiên cũng vậy, đến khi phu thê họ chuẩn bị đi ngủ, nàng rốt cuộc cũng thẹn thùng đi vào phòng ngủ của ca ca và tẩu tử.

“ Ca ca, hắn có phải người tốt không?”

Vân Chiêu lắc đầu:” Ta không biết, cha hắn vốn là thương nhân kiêm hải tặc, hắn cũng theo nghề đó.”

“ Khuê nữ nhà sơn tặc gả cho hải tặc cũng coi như môn đăng hộ đối, ca ca, ý muội là, hắn có phải là người có tình có nghĩa không?”

“ Cái này thì khó, hắn là người muốn làm việc lớn, người muốn làm việc lớn khó có tình có nghĩa được. Chí ít muội phải đợi hắn giết sạch Trịnh thị đang xưng bá trên biển rồi mới đặt tâm tư vào việc khác, ví như thích muội.”

“ Ca ca không định giúp hắn à?”

“ Không được, ta còn hi vọng hắn giúp ta diệt trừ Trịnh thị.”

Vân Phượng chuyển ánh mắt sang phía Tiền Đa Đa:” Tẩu tử, muội biết hoàn cảnh của hắn rồi, cách tỷ tìm hắn hôm nay không đúng.”

Tiền Đa Đa hừ lạnh:” Hay lắm, còn chưa gả cho người ta đã bắt đầu tâm tư hướng ngoại rồi đấy à, nếu các ngươi khá khẩm một chút, tẩu tử ta có phải tốn công tốn sức, dùng tới cách này không hả? Với thân phận của ca ca các ngươi, người tới cầu thân đáng lẽ phải chen lấn sập cửa rồi mới đúng ....”

“ Ta biết ngươi muốn đi gặp Thi Lang, sau này muốn phu thê cầm sắt hòa minh thì tốt nhất để đầu óc vào cửa hiệu làm hồi môn ấy , đừng theo nữ tử nước Oa kia học thứ vớ vẩn, cẩn thận ta đánh gãy chân.”

“ Giờ đi tìm Hà Thường Thị, bảo bà ấy rửa sạch cho, đứa nào đứa nấy chưa gả đi đâu, một sợi lông trên mặt cũng không cho cắt, ai cho phép các ngươi bới tóc thế hả?”

Vân Phượng không vừa, định cãi lại, thấy huynh trưởng lén dùng ngón trỏ lắc khe khẽ với mình, nhớ lại hôm nay Tiền Đa Đa và Phùng Anh đánh nhau, dũng khí vừa dâng lên tiêu tan hết.

Tiền Đa Đa không đánh được Phùng Anh chứ đánh tỷ muội bọn họ thì có thể đánh ngã cả đám.

Nữ nhân này cực kỳ ôn nhu với Vân Chương, Vân Hiển và ca ca nàng, nhưng đối với đám tiểu cô tử bọn họ, chưa bao giờ hiền hòa với họ, giận lên là đánh như cơm bữa.

Có điều lời của Tiền Đa Đa đa phần là chính xác, chẳng qua là bọn họ không muốn nghe mà thôi.

Khi Vân Phượng định đi thì Tiền Đa Đa gọi lại, lấy trong hộp trang sức của nàng ra một cái hộp bọc trong gấm đen, ném cho Vân Phượng: “ Trường hợp quan trọng chỉ cần mang một món trang sức là được, vứt hết các thứ trên người ngươi đi, nữ nhi Vân thị mà đeo cả đống vàng bạc, có biết mất mặt là gì không hả?”

Vân Phượng mừng thầm, trang sức của Tiền Đa Đa sao tầm thường được, tỷ muội bọn họ thèm lắm, không ai dám xin, mở hộp ra chỉ thấy một cái sai trạm khắc cầu kỳ, phần tua là hạt trân châu bọc trong bạc trắng sáng, hớn hở ôm chạy ngay, cứ sự bị Tiền Đa Đa đòi lại.

Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiền Đa Đa bần thần thở dài:” Mỗi lần kiếm phối ngẫu cho chúng, thiếp lại chẳng thoải mái.”

Vân Chiêu chẳng hiểu nổi, dù gì cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm vẫn có, vậy mà trước mặt đám tỷ muội của y, Tiền Đa Đa luôn ác khẩu.

Còn đám tỷ muội của y thì rất lúc nhỏ sống khổ cực ở sơn trại, về sau đột ngột chuyển đến đại trạch viện, tuy lúc đó Vân thị chưa thế nói là phú quý, nhưng cuộc sống cũng tốt hơn trăm lần rồi, điều ấy không hẳn là tốt.

Nếu cứ nghèo mãi đi, các nàng có thể nghèo khó mà vui vẻ cả đời, đột nhiên thay đổi, cái gì tốt cũng có, gần như được thỏa mãn mọi thứ, thế là lòng hỗn loạn, không biết phải sống thế nào cho phù hợp, như sau này không biết phải chọn nam nhân ra sao mới đúng.

Bản thân Vân Chiêu cũng vậy, cứ nhè đám người thuộc hạ của để gả muội tử, dù sao người y hiểu cũng yên tâm hơn, khiến đám người xung quanh y nơm nớp lo sợ.

May mà có Tiền Đa Đa, từ khi thành tẩu tử cũng danh chính ngôn thuận giúp y chuyện này.

Còn Phùng Anh thì khác, nàng hoàn toàn không hứng thú với chuyện vặt vãnh trong nhà, Vân Chiêu biết Phùng Anh khao khát được trở lại quân doanh, nàng lưu luyến chiến trường, đôi khi nửa đêm nghe thấy nàng gầm khe khẽ, đó là lúc nàng mơ thấy đang chiến đấu với kẻ địch hung ác nhất.

Đôi khi mọi người cho rằng đã cho người khác cuộc sống tốt nhất, kỳ thực không phải.

Vân Phượng khi xuất hiện trước mặt Thi Lang ăn mặc rất mộc mạc, không khác gì khuê nữ Quan Trung khác, chỉ khác là nàng dám gặp mặt vị hôn phu trước hôn lễ.

“ Ta chính là Vân thị thập nhất nữ Vân Phượng, nghe nói ngươi muốn cưới ta?”

Thi Lang gật đầu: “ Đúng thế.”

Vân Phượng xoay một vòng: “ Ta chính là trông thế này đấy, ngươi có hài lòng không?”

Thi Lang hơi nắm một tay lại, che miệng ho một tiếng nói:” Hơn ta dự liệu rất nhiều.”

“ Nghe tẩu tẩu ta nói ngươi chưa chắc là người tốt, cũng không nhìn ra ngươi có phải là người có tình có nghĩa hay không, ta không yên tâm, nên tới xem thế nào.”

“ Người khác đối xử tốt với ta một, ta đối tốt với người áy gấp mười, ai làm ác với ta một, ta sẽ hung ác gấp trăm lần kẻ đó, đó chính là Thi Lang ta.”

“ Ta hiểu rồi, đời này ta chỉ có một nam nhân, nên không thể thua được.” Vân Phượng uyển chuyển thi lễ rồi rời đi:

Thi Lang nhìn theo hướng Vân Phượng rời đi rất lâu, nhìn lại bản thân, chỉnh trang lại y phục, thấy vẫn không hài lòng, sắc mặt có chút nặng nề, hắn vốn coi cuộc hôn nhân này chỉ là một giao dịch, giờ gặp Vân Phượng rồi, hắn không nghĩ thế nữa.

Nữ nhi Vân thị hoàn toàn không tệ như trong lời đồn đại, cũng không đẹp như truyền thuyết, nhưng vô cùng chân thật, cũng rất chân thành, nàng không đòi hỏi Thi Lang phải trung thành với Vân thị, mà đứng ở góc độ bản thân, nói ra yêu cầu về tương lai.

Mưu kế rất dễ đối phó, nhưng cuộc sống có thể đè cho người ta không thở nổi.

Buổi tối hôm đó Thi Lang đi tìm Hàn Lăng Sơn.

“ Hàn huynh, mùng ba tháng ba thành thân không thích hợp.”

“ Sao thế, hối hận à?”

“ Không phải, ta chỉ thấy đợi qua kỳ để tang, ta tích góp thêm chút tiền rồi cưới nàng cũng không muộn.”

Hàn Lăng Sơn hết sức bật ngờ về sự nghiêm túc của Thi Lang:” Có chuyện gì vậy?”

Thi Lang lắc đầu: “ Không có gì cả, chỉ là trang trọng một chút vẫn hơn, đây là chuyện thành thân, là đại sự cả đời mà, không thể đùa cợt được. Quá vội vàng qua lo là có lỗi với nàng, ta phải cưới nàng ấy về một cách long trọng nhất.”

...

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment