Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 628 - Q3 - Chương 198: Tôn Truyền Đình Chết, Chu Tước Sinh.

Q3 - Chương 198: Tôn Truyền Đình chết, Chu Tước sinh.

Đám Trương Mạnh Tử thoát chết chẳng phải do may mắn hay đối phương đột nhiên nồi lòng từ bi, hai nghìn thiết kỵ kia vốn làm nhiệm vụ giám sát đại quân Lý Hồng Cơ, được Giải Trại mượn tạm giả tặc khấu thực hiện kế hoạch của mình mà thôi.

Thằng Trì xưa nay vốn chẳng phải nơi tốt lành gì, nó là cửa ngõ tiến vào Quan Trung, xuống Hán Trung, bao đời nơi này là chiến trường cũng là bãi tha ma, cho nên khi Giải Trại gặp lại người quen cũ, cảm khái vô cùng.

Hôm nay có thêm một danh tướng nữa bỏ mạng ở đây cũng chẳng lạ.

“ Tôn Truyền Đình đã chết rồi phải không?”

“ Đúng thế, ông ta chết trong loạn quân rồi, bị chiến mã dẫm nát bét rồi, hương lão Nhữ Châu tận mắt chứng kiến. Giờ huynh là Chu Tước.”

“ Thế thì tốt, thế thì tốt, Tôn Truyền Đình chết rồi, mỗ gia thường nghe, Chu Tước là một trong tứ linh, đại biểu cho Viêm Đế và phương nam, quẻ Ly trong bát quái, thuộc tính hỏa của ngũ hành, vì sao mỗ gia lại có cái tên này? Chẳng lẽ mỗ gia phải đi phương nam sao?”

Giải Trại gật đầu:” Đúng là thế thật.”

Chu Tước cau mày bất mãn:” Trước kia chẳng phải đã giao ước để cho ta nhậm chức huyện lệnh Trường An, tới Chung Nam Sơn đọc sách, uống rượu, uống trà, ngủ trưa kia mà.”

“ Ha ha ha, đó là trước kia, lúc đó tất nhiên lựa lời hay mà nói, giờ huynh đã cùng đường, tất nhiên khách phải theo ý chủ.” Giải Trại tủm tỉm cười, quan viên dưới tay Vân Chiêu đều bị dùng như gia súc, lấy đâu ra ai nhàn nhã:

Chu Tước cũng lường được phần nào:” Lão phu là người đất bắc, đi tới phía nam làm gì?”

“ Giám sát Thi Lang, một mãnh tướng trên biển hiếm có.”

“ Chỉ một tên võ phu mà thôi, cớ gì coi trọng thế?”

“ Lần này Thi Lang đi về phương nam, trong huyện chuẩn bị cho hắn 220 vạn đồng bạc, 60 tốt nghiệp sinh thư viện, 500 tinh binh đại doanh Phượng Hoàng Sơn, 28 nhân tài chuyên môn của chính vụ ti, 3 quan thẩm phán của Pháp vụ ti, 4 giám sát của bí thư giám. Huynh sẽ thống lĩnh toàn bộ người trừ quân tốt, có thể nói, chỉ cần Triều Châu có sự vụ khẩn cấp, đều do một lời của huynh mà quyết.”

Chu Tước thở dài:” Lão phu lúc làm đốc phủ cũng không có được quyền bính lớn như thế này.”

Giải Trại nâng chén: “ Nếu không sao nói là cuộc đời mới được, huynh một khi có điều kiện thể hiện hết tài hoa, kiến công lập nghiệp ở ngay trước mắt.”

“ Được rồi, vậy khi nào lên đường.”

“ Không đi gặp tẩu phu nhân sao?”

Chu Tước lắc đầu: “ Tướng bại trận thì làm gì còn mặt mũi để về nhà, cứ coi như ta đã chết là được rồi.”

Giải Trại bật cười:” Đâu có u ám như huynh nghĩ, tẩu phu nhân giờ này hẳn đã biết huynh bình an vô sự.”

Chu Tương ngửa cổ uống hết rượu trong chén:” Vậy là đủ rồi, ta đi Triều Châu ngay bây giờ vậy, chỉ mong tân thế giới sẽ không làm ta thất vọng thôi.”

Uống xong rượu, Chu Tước lên chiếc xe ngựa, đi cùng ông ta vẫn là lão phó kia, chỉ là lão phó lúc này mặt mày hồng hào phấn chấn, tay vẫn còn cầm cái móng giò ăn tới mỡ dính đầy mặt.

Khi Thi Lang được gặp tên cự khấu Quan Trung trong truyền thuyết, đôi mắt như điện nhìn y rất lâu, cuối cùng là quỳ xuống hành lễ.

“ Không cần quỳ, huyện Lam Điền ta không có lễ tiết đó, trừ trời đất, tổ tiên, con người không cần quỳ trước bất kỳ ai hết.” Vân Chiêu trông có vẻ rất mệt mỏi, đôi mắt hơi đỏ:” Dù sao một lạy này ta ghi nhớ trong lòng rồi.”

Thi Lang chắp tay:” Một lạy này, thuộc hạ giao tính mạng cho huyện tôn.”

Vân Chiêu lắc đầu:” Mạng của ngươi không giao cho ta, mà giao cho 800 vạn người Tần, đồng thời tính mạng của họ cũng đeo trên người ngươi, họ tin tưởng ngươi, trao quyền lực, giao con cháu cho, nên ngươi phải có trách nhiệm với họ, đây là điểm rất quan trọng.”

“ Thi Lang, ngươi phải trân trọng, bảo vệ họ, không phải họ không thể chết, nhưng cái chết của họ phải có giá trị, chớ lãng phí sinh mạng của họ.”

“ Không dám cô phụ.” Thi Lang khấu đầu thật mạnh, sau đó đứng dậy:

Vân Chiêu lấy văn thư đã đóng dấu giao cho Thi Lang: “ Hàn Tú Phân ở biển xa tranh hùng với các nước, cô ấy cần một trợ lực mạnh mẽ, mau chóng tổ chức hạm đội, để một mình cô ấy trên biển, ta không yên tâm.”

“ Mọi thứ ngươi cần ở trong văn thư này, đồng thời ta cấp cho ngươi một trợ thủ, tên là Chu Tước, ông ta vốn là quan lại lâu năm, kinh nghiệm phong phú, trừ việc điều động quân sự, cái khác có thể phó thác”

“ Nếu trong lòng có gì nghi hoặc, cứ thỉnh giáo ông ấy.”

Thi Lang chắp tay:” Không dám trái lời.”

Vân Chiêu lắc đầu:” Chuyện trên biển ông ấy kém ngươi quá nhiều, cho nên chỉ cần hạm đội ra biển, ngươi là trên hết, ở trên lục địa, lấy ông ta làm đầu, đó là quân quy của Lam Điền, đã biết chưa?”

“ Thuộc hạ đã biết.”

“ Ngươi còn điều gì nghi hoặc nữa không, nếu có cứ nói ra, ta sẽ giải thích cho ngươi.”

Thi Lang do dự:” Trước đó chính vụ ti, bí thư giám đã nói rất nhiều, thuộc hạ đại khái hiểu rồi, chỉ là chỉ là ...”

Vân Chiêu cười thoải mái:” Cứ nói, cứ nói.”

“ Quân vụ khẩn cấp, Thi Lang muốn mau chóng đi Triều Châu chuẩn bị, chỉ là làm thế e lỡ quý nữ Vân thị.”

“ Đây là chuyện tư nhân của ngươi, ngươi nên bàn bạc với Vân Phượng, các ngươi tự quyết là được, không cần hỏi ta.”

Thi Lang chắp tay:” Vậy thuộc hạ không còn vấn đề gì nữa.”

Vân Lang nghiêm giọng nói: “ Bảo trọng, chớ khinh xuất nói tới sinh tử, chúng ta còn phải giữ tính mạng này để chứng kiến tân thế giới.”

Thi Lang bước chân nặng nề rời khỏi đại thư phòng, khi quay đầu nhìn, thấy Vân Chiêu vẫn đứng dưới cây hồng già tiễn chân hắn.

Bỗng nhiên sống mũi Thi Lang cay cay, sải bước rời đi, văn thư cầm trong tay tựa như nặng ngàn cân, chưa nói cái khác, riêng phần tín nhiệm này khiến Thi Lang có suy nghĩ gan óc lầy đất báo đáp rồi.

“ Mặc dù ta biết ngươi gặp huyện tôn nhà ta thế nào cũng sinh ý nghĩ đó, nhưng mà cũng nhanh quá đi, ngươi không ngây thơ thế chứ?” Dưới ánh trăng, Hàn Lăng Sơn nâng chén châm chọc Thi Lang:

Vân Phượng rót rượu cho Thi Lang, ngoan ngoãn quỳ bên cạnh không nói, chỉ có hạt châu trên sai lấp lánh phản xạ ánh trăng.

Thi Lang nâng chén, cảm xúc rất sâu:” Đều là lời phế phủ, nếu nợ mạng người ta, ta lấy mạng trả là được, nhưng ta nợ huyện tôn không đơn giản lấy mạng mà đền đáp được.”

Hàn Lăng Sơn chạm cốc với hắn:” Huyện tôn là người thế đấy, chỉ cần ngươi tiếp xúc một cái, bất tri bất giác ngươi nợ rất nhiều thứ. Ngươi có biết không, năm xưa y mua ta chỉ tốn có 40 cân kê thôi, ta giúp y kiếm về không biết bao nhiêu tiền, giết không biết bao nhiêu kẻ địch ... Chẳng ích gì, tới nay ta nhận ra, mình nợ càng ngày càng nhiều.”

“ Ngươi ngay từ đầu đã nợ y nhiều thế, ngươi trả bao giờ mới hết.”

Vân Phượng nhỏ nhẹ nói: “ Huynh trưởng ta không cần ai nợ mình hết, huynh ấy muốn mỗi người vì bản thân phấn đấu.”

Hàn Lăng Sơn trố mắt nhìn Vân Phượng mà hắn hoàn toàn không quen, đám muội tử của Vân Chiêu sao có người hiền huệ hiểu chuyện thế này, chưa kịp cảm khái câu này thì Vân Phượng đã lấy từ sau lưng ra cái bọc lớn đưa Thi Lang, nghĩ một lúc rút châu sai trên đầu đặt vào tay hắn: “ Không có gì nhiều, ta chuẩn bị cho chàng chút y phục, hài dựa vào dấu chân chàng để làm hai đôi, không biết có vừa không? Châu sai này là vật ta yêu nhất, chàng giữ bên cạnh, lúc cô đơn có thể lấy ra nhìn.”

Thi Lang ngây ra một lúc sau đó thống khoái nhận lấy cả bọc và châu sai, cảm kích chắp tay với Hàn Lăng Sơn: “ Ta tới Quan Trung thực sự là may mắn nhất trên đời này, đa tạ Hàn huynh dẫn tiến.”

Ánh mắt Hàn Lăng Sơn liếc qua Vân Phượng, biết tên này xong rồi, trả tới đời con cũng không hết.

Bình Luận (0)
Comment