Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 641 - Q3 - Chương 211: Không Lo Xa Ắt Có Họa Gần. (2)

Q3 - Chương 211: Không lo xa ắt có họa gần. (2)

Con người ta chỉ có thể rộng lượng với người khác khi bản thân đúng thôi, vì khi đó họ có thể cao thượng mà tha thứ cho kẻ kém cỏi hơn mình, còn khi họ sai, bản năng của họ sẽ phủ nhận, bởi thế Phương Dĩ Trí bắt bẻ: “ Vân Chiêu không phải đệ tử Nho gia, y không thể có thiên hạ.”

Câu nói ngu ngốc này làm Lô Tượng Thăng tức giận mắng: “ Hồ đồ, thiên hạ nào là của Nho gia, thiên hạ vốn thuộc về người tài đức. Uổng công cho ngươi ăn học.”

Trần Tinh Tuệ đường hoàng chắp tay: “ Lô công nói như thế là không phải rồi, nếu như thế chỉ cần kẻ nào cho rằng mình có tài đức là có thể tranh thiên hạ thì thiên hạ mãi mãi không có ngày yên lành, quần thần phụ tử là gốc rễ ổn định của quốc gia.”

Lô Tượng Thăng nhìn ba người trẻ tuổi quật cường, không giật mà cười càng thêm tươi: “ Thời gian qua các ngươi đã thấy hết sĩ nông công thương của huyện Lam Điền rồi, các ngươi thấy thế nào? Nơi này hỗn loạn hay không? “

Ác cảm của Mạo Tích Cương, Phương Dĩ Trí, Trần Trinh Tuệ với Vân Chiêu thực sự quá mạnh mẽ, muốn bới móc tệ nạn để đả kích, dù gì còn ít khí độ quân tử, nên cuối cùng không muốn nói lời trái lòng, đành giữ im lặng.

Lô Tượng Thăng lấy trong ống tay áo ra bài kiểm tra của ba người trước đó, trả lại mỗi người: “ Vậy thì so với cách trị thiên hạ các ngươi viết trong đây thì thế nào?”

Mạo Tích Cương vo tròn bài viết của mình vứt đi, mấy lời ấu trĩ đó, hắn không muốn bị người khác thấy được, hai người còn lại cũng có hành động tương tự, mặt đầy hổ thẹn.

Túy thế ba người vẫn quật cường không chịu nhận là Vân Chiêu đúng.

Lô Tượng Thăng cười ha hả, hướng ra ngoài gọi: “ Hoàng Thái Trùng, Cố Ninh Nhân, hai ngươi tới đi, lão phu hết cách với ba con lừa ương ngạnh này rồi, phải trông vào các ngươi.”

Ba người Mạo Tích Cương nghe vậy đều cả kinh nhìn ra cửa, quả nhiên là Hoàng Tông Hi và Cố Viêm Vũ đứng ở cửa từ bao giờ.

Hoàng Tông Hi cảm thán: “ Sao lại có thể hồ đồ ngoan cố tới mức đó chứ?”

Cố Viêm Vũ xưa nay nói chuyện không nể nang ai:” Mùi son phấn quá nặng rồi chứ sao, theo đuổi đạo lý nhân gian sao sảng khoái bằng ôm giai nhân trong lòng, theo ta thấy Vân Chiêu không đủ tàn nhẫn, phải là ta đã cầm roi xua chúng ra đồng, bắt làm súc sinh kéo cày, tiêu hao kiêu ngạo trên người rồi.”

Người nói vô tâm, Hoàng Tông Hi và Cố Viêm Vũ không biết chuyện bốn người Mạo Tích Cương phải làm gia súc kéo cối xay, bốn người kia có tật giật mình, chỉ là nếu nói đất Giang Nam có ai khiến hắn thực sự khâm phục thì hai người này sẽ có tên trong danh sách, bọn họ tuy gia nhập Phục Xã sau nhưng là tiền bối, tài hoa hay thành tựu đều trên ba người.

Vì thế Mạo Tích Cương chỉ hai người họ, nhất thời không nói lên lời: “ Hai ngươi ...”

Nhưng Hoàng Tông Hi, Cố Viêm Vũ chẳng để ý tới ba người kia, cứ luôn mồm đòi Lô Tượng Thăng rượu thịt, nói là ăn quá đủ thức ăn cho lợn ở thư viện Ngọc Sơn rồi.

Lô Tượng Thăng rõ ràng đã có chuẩn bị trước, thê tử của ông dẫn tiểu nhi tử bày một bàn tiệc mang hương vị Giang Nam, sau đó bảo người nhà lùi ra, để nhường chỗ cho sáu người.

Cố Viêm Vũ, Hoàng Tông Hi rất vô lễ, coi nhà Lô Tượng Thăng như nhà mình, chưa đợi chủ nhân mời đã ăn uống như chết đói, còn bực mình gõ bàn bảo đám Mạo Tích Cương rót rượu.

Không còn chút vẻ nho nhã nào của sĩ tử Giang Nam nữa, hoàn toàn biến thành dã nhân Lam Điền rồi.

Ăn uống một hồi, coi bộ bụng lưng lửng, Cố Viêm Vũ ăn uống mới thuận mắt chút: “ Lô công, nghe nói huyện tôn đang bài bố trên biển.”

Lô Tượng Thăng cười:” Khà khà, tin tức của ngươi chậm rồi, hạm đội viễn dương đã khống chế Mã Lục Giáp, lực lượng mới bố trí là vì nối tiếp với hạm đội viễn dương mà thôi.”

“ Thế không phải là lẫn lộn đầu đuôi sao, huyện tôn làm cái gì thế, sao không khởi sự đi, chẳng lẽ bị lễ nghi rườm rà trói buộc?” Cố Viêm Vũ luôn là người nhiệt huyết thiếu kiên nhẫn: “ Theo ta thấy, huyện Lam Điền phải nên sớm phái đại quân quét sạch thiên hạ, chấm dứt loạn thế mới đúng, chứ không phải tốn tiền bạc nhân lực bố trí ngoài biển.”

Mạo Tích Cương hết sức khó chịu: “ Một cái Quan Trung nho nhỏ mà đòi quét sạch thiên hạ, nực cười.”

Cố Viêm Vũ coi hắn như không khí, tiếp tục nói với Lô Tượng Thăng: “ Nghe nói kế hoạch khai thác đại dương do Hàn Tú Phân, Hàn Lăng Sơn được xưng là Nhị Hàn của thư viện ra sức thúc đẩy. Lô công không thấy huyện Lam Điền này quá thiên vị phái thư viện à, ta và Kiến Đấu huynh bị đám người thư viện gọi là văn nhân cũ đấy, ngài cũng vậy, chúng ta vạn vạn lần không thể để phái thư viện dắt mũi.”

Lô Tượng Thăng thong thả uống rượu: “ Là Song Hàn, ngoài ra người quân tử tụ hợp với nhau mà không kết bè đảng, đó mới là quân tử thật sự.

Cố Viêm Vũ xua tay:” Không không không, một phái độc tôn cũng không phải là điều huyện tôn muốn đâu, quyền lực mà không ước thúc sẽ thành mãnh thú, y thế nào cũng đeo xiềng xích lên con mãnh thú này.”

Hoàng Tông Hi lắc đầu:” Nhưng nếu cố ý tạo thành hai phái, đảng tranh sẽ khó tránh khỏi, chưa nói Ngưu Lý thời Đường hay Vương An Thạch tranh đấu Bắc Tống, vết xe đổ của chế độ thủ phụ rồi Đông Lâm đảng và Yêm đảng còn chưa xa đâu.”

“ Huynh nhầm rồi, kỳ thực có ba phái cơ, một là văn nhân cũ, hai là phái thư viện, nhưng vạn vạn lần chớ xem thường hoàng tộc lấy đám Lam Điền lão tặc làm thủ lĩnh. “ Cố Viêm Vũ vẫn giữ ý kiến của mình: “ Huynh nới tới đảng tranh, nhưng huynh lại bỏ quên ý nghĩa tích cực của nó.”

Phương Dĩ Trí hừ một tiếng: “ Trừ họa cho quốc gia thì có ý nghĩa gì chứ?”

“ Trưởng bối nói chuyện, ấu trĩ vô tri thì đừng nhiều lời. “ Lô Tượng Thăng quát một câu, ngẫm nghĩ: “ Vân Chiêu làm việc xưa nay đều thích giống mưa xuân âm thầm tưới mát vạn vật, khi chưa tới lúc mọi chuyện rõ ràng thì chưa nhìn ra chân tướng đâu.”

“ Lấy lần phòng dịch làm ví dụ, liên tục ra lệnh tắm rửa, lệnh thay quần áo, lệnh diệt chuột diệt sâu bọ, cuối cùng ra lệnh che mặt, không ai hiểu lý do trong đó, rất nhiều người lên tiếng oán trách, thậm chí có người chỉ trích y nắm quyền lớn bắt đầu độc đoán chuyên quyền.”

“ Nhưng giờ đây Hà Nam, Hà Bắc, Sơn Tây cùng kinh sư đều rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng vì dịch bệnh, huyện Lam Điền ta chỉ có vài người không may, dù là nơi không cách nào phong tỏa nghiêm ngặt như Thằng Trì, người phát bệnh cũng không nhiều, còn đang dần suy giảm.”

“ Ta nghĩ huyện tôn ắt có tính toán của mình mà chúng ta chưa rõ thôi.”

Cố Viêm Vũ hắng giọng một tiếng, cầm chén rượu lên uống che đậy xấu hổ, lúc mệnh lệnh mới ban ra, sáu tám châu huyện náo loạn, thương cổ khóc như ri, hắn là người đã nhiệt tình chỉ trích Vân Chiêu, lúc uống rượu với Hoàng Tông Hi còn nói y mắc bệnh hoàng đế rồi, giờ mới biết mình sai.

Nghe nói trong thành Lạc Dương, mỗi ngày có nghìn xác chết bị ném khỏi thành, nơi đó sắp thành quỷ vực, hắn còn nghe ngóng tình hình các nơi khác, thành Lam Điền ở tái thượng cũng phong tỏa rồi.

Mạo Tích Cương, Phương Dĩ Trí, Trần Trinh Tuệ quỳ ở bên bàn, vừa hầu hạ ba vị đại lão ăn uống, vừa nghe bọn họ bàn luận, từ chuyện dịch bệnh tới đảng phái, rồi chuyển sang cái gì tách quân đội, lập pháp, ti pháp ra khỏi đảng tranh, tới lúc đó cho dù có tranh đấu dữ dội thế nào, cũng sẽ không quá mức ảnh hưởng tới quốc gia.

Càng nghe càng không thoải mái, càng nghe càng cảm giác bọn họ đang phân chia thiên hạ, coi thiên hạ như đồ trong túi vậy.

Phương Dĩ Trí rốt cuộc không nhịn được chắp tay nói: “ Lô công, hai vị huynh trưởng, mọi người nói thế chẳng lẽ đã khẳng định rằng thiên hạ này sớm muộn cũng thuộc về Vân thị?”

Bình Luận (0)
Comment