Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Mũi thuyền hắc ngư đã tới gần chiến hạm, thủy thủ Hà Lan chém đứt dây thừng, nhìn đám hải tặc rơi xuống biển, thủy thủ Hà Lan cười lớn, bọn họ khinh thường hải tặc, chỉ cần dùng kế nhỏ là khiến chúng chết cả đám, thành quen rồi.
Đạn bắn như mưa, không ngừng có hải tặc rơi xuống biển, nhưng càng có nhiều tên leo lên chiến hạm đối phương, bọn chúng mình trần, đi chân đất, nhỏ thó, đối diện với người Hà Lan cao lớn sừng sững gấp đôi mình, mặc giáp sáng loáng vẫn cười gằn nhe hàm răng trắng, hung hăng lao vào như mình là kẻ trên cơ, dao trong tay bọn chúng vô cùng thích hợp cho việc cứa cổ, chỉ đâm hụt một cái sẽ thấy như con khỉ nhảy lên vai mình, sau đó ..
“ Cẩn thận va chạm.”
Thủy thủ trưởng trên chiến hạm hô lớn, cột buồm xoay ngang trên thuyền hắc ngư đâm thẳng vào mạn thuyền, vụn gỗ bay tung tóe, một người Hà Lan ôm mặt tuyệt vọng rơi xuống biển.
Ba Đức ôm lấy mỏ neo, dẫm lên xích sắt cực lớn thoăn thoắt lên lên, sau lưng hắn là một đám đồng bọn.
Uỳnh! Rốt cuộc mũi thuyền hắc ngư cuối cùng cũng đâm vào mạn chiến Hạm, thủng một lỗ lớn, đám hải tặc còn lại nấp trong thuyền men theo lỗ hổng chui vào chiến hạm.
Chẳng bao lâu trên chiến hạm không ngừng vang lên tiếng chém giết.
Tuy pháo chiến không bằng đối phương, nhưng đám Ba Đức đu dây tác chiến lại mạnh mẽ hơn gấp bội, chiếc chiến hạm kia rơi vào khổ chiến.
Sự hi sinh của những thuyền hắc ngư không uống phí, tám chiếc thuyền do Hàn Tú Phân suất lĩnh đã tiến vào tầm bắn của chiến hạm Tạp Lạp Khắc, đối phương liên tục bắn pháo đo khoảng cách, mắt thấy cột nước không ngừng tới gần chiếc Lam Điền, Hàn Tú Phân gật đầu tán thưởng.
Ba lượt bắn đã nhắm chuẩn chiếc Lam Điền, không tầm thường, nàng hét lên:” Bắn.”
Đùng, đùng, đùng, đùng.
Chiếc Lam Điền cũng bắt đầu ra oai, ồ ạt phát đạn về phía đối phương.
Lúc này ở cửa sông Mã Lục Giáp xuất hiện chi chít những chiếc thuyền nhỏ, đây hắn là thuyền của Mạc Hãn Mặc Đức vương mà Hàn Tú Phân đánh bại lần trước, đám thổ vương đó giờ thông đồng với người Hà Lan rồi.
“ Lệnh Lôi Áo Ny, Vương Thông đi đối phó với đám thổ vương, chúng ta đối phó với năm chiếc thuyền còn lại.”
Bùi Ngọc Lâm đứng sau lưng Hàn Tú Phân, phất cờ thông báo cho Lôi Áo Ny và Vương Thông.
Hàn Tú Phân ngồi ở mũi thuyền, tay chống đao nhìn đạn pháo từ trên trời trút xuống, nhíu mày trầm tư.
Khoảng cách một dặm, đạn pháo bắn ra cơ bản không có mấy ý nghĩa thực tế, đây chỉ là hai con sư tử sắp chiến đấu phát ra tiếng gầm đe dọa đối phương thôi.
Tốc độ áp sát của hai hạm đội nhanh hơn tưởng tượng của Hàn Tú Phân, tựa hồ hải thần đang nóng lòng đợi cuộc chiến đấu.
Một quả đạn pháo nóng rực rơi xuống boong thuyền chiếc Lam Điền, nảy trên sàn mấy cái rồi lăn tới dưới chân Hàn Tú Phân, đạn không nổ, chẳng gây ra được quá nhiều thương tổn.
Đùng một tiếng, mũi tên lớn dài cả trượng trên chiếc Lam Điền được chiếc nỏ mạnh mẽ bắn đi. Mũi tên dài vượt qua biến rộng, mang theo uy thế cường đại vô ngần bắn chuẩn xác vào chiến hạm đối diện, như cái xiên cá cằm xuống thuyền.
Lúc này hạm đội đã tiến vào chỗ hẹp nhất của eo biển Mã Lục Giáp, Hàn Tú Phân đứng lên quay đầu nói với đám thuộc hạ:” Trận này quyết tử chiến.”
Đám thuộc hạ reo hò ào ào chạy ra mạn thuyền, dựng tấm khiên gỗ bọc da, cầm điểu súng.
Lúc này hai chiếc thuyền lao như bạy, đến khi sắp va chạm thì chiếc Tạp Lạc Khắc hơi chếch sang phải, làm chiếc Lam Điền đâm hụt, cùng lúc đấy tiềng hô "khai pháo" , "khai pháo" đồng loạt vang lên trên hai chiếc thuyền.
Hỏa pháo rền vang.
Hai chiếc thuyền vừa rồi còn nguyên vẹn đã tàn tạ chỉ sau một loạt hỏa pháo.
Hàn Tú Phâm hét lớn:” Rẽ phải hết cỡ.”
Chiếc Lam Điền bẻ một đường cong đẹp đẽ, tránh được va chạm với chiếc chiến hạm Tạp Lạp Khắc thứ hai đang mai phục.
Loạt pháo thứ hai vang lên, mặt biển mịt mù khói súng.
Chiếc Lam Điền rẽ một vòng, không để ý tới thương thuyền vũ trang đằng xa, lần nữa kéo hết buồm, mượn dòng hải lưu húc về phía chiến hạm Tạp Lạp Khắc.
Lần này không ai né tránh, loạt pháo chiến trước đó khiến họ hiểu, không ai hơn ai nên chuyển sang đu thừng tác chiến đánh bại đối phương.
Phá giáp chùy ba cạnh va vào đầu Mỹ Đỗ Toa, hai chiếc thuyền lớn đều khựng lại chốc lát, chiến hạm Tạp Lạp Khắc có tải trọng lớn hơn, hóa giải sức mạnh của phá giáp chùy, thậm chí mượn đà đẩy chiếc Lam Điền từ từ tiến về phía trước.
Thân thuyền xoay ngang, lại là một loạt hỏa pháo, nhưng khác lần trước, trên boong thuyền chiếc Lam Điền có hơn trăm quả cầu sắt ném sang.
Boong thuyền chuyến hạm Tạp Lạp Khắc liên tục bùng lên ánh lửa.
Hàn Tú Phân đu mình nhảy lên thuyền địch trước tiên, rầm một cái, chân vừa đáp xuống thì trường đao cũng phạt bay đầu một người Hà Lan cầm điểu súng, chạy tới bánh lái.
Tiếng súng nổ như đỗ rang, quân Lam Điền mặc giáp da ném súng đã hết đạn đi, rút đao xông vào người Hàn Lan đang tới tấp từ khoang thuyền đổ ra.
Người Hà Lan lái thuyền hùng tráng như núi ngạc nhiên phát hiện một nữ nhân lao về phía mình, hắn cười rùng rợn buông tay lai, nhặt cái rìu lên, xông tới phía Hàn Tú Phân lớn tiếng tuyên bố:” Các ngươi tránh hết ra, từ hôm nay ả là nữ nô của ta.”
Choang!
Trường đao va chạm dữ dội với rìu chiến nặng nề, tên cự hán hai tay nắm chắc chiến phủ, hắn tin rằng một nhát bổ toàn lực này đủ khiến Hàn Tú Phân lảo đảo ngã về phía sau, lúc đó hắn chỉ cần một cú đạp vào bụng nàng là kết thúc cuộc chiến không cân sức, nhưng không ngờ hai chân nàng như mọc rễ dưới sàn, không lui một bước.
Mặc dù nữ nhân này khá cường tráng, nhưng so với cự hán như hắn chưa là gì, hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng sức lực nàng lớn như vậy, cho nên ngay đòn đầu tiên đã dùng quá sức, người theo đà hơi ngả về phía trước, chỉ cần đối phương tránh đi, hắn sẽ lao tới, lúc đó toàn thân sơ hở sẽ vô cùng nguy hiểm.
Ai ngờ Hàn Tú Phân không dùng tiểu xảo, lấy cứng chọi cứng, hét một tiếng, đôi tay cuồn cuộn của hắn không ngờ bị nữ nhân đó ép lui từng bước một, cái rìu từ từ bị ép về phía mặt hắn.
Cự hán không dám thu rìu lại, chỉ còn hi vọng đồng bọn nhìn thấy tới giúp mình một tay, nhưng hắn quên mất rồi, vừa rồi chính hắn đuổi người khác tránh đi để bắt sống Hàn Tú Phân, giờ bọn họ đều bận rộn chiến đấu, còn ai để ý tới hắn nữa.
Giờ hắn nhận ra đây là sai lầm quá lớn.
Tiếc là muộn rồi, nữ nhân đó hét chói tai, rìu chiến của hắn truyền tới lực đạo mạnh không cản được, rìu chiến nặng nề đập vào chính mặt hắn, hắn nghe thấy cằm mình đang vỡ nát.
Thế rồi thân thể lẫn linh hồn bị đau đớn nhất chìm, vô số cú đấm như mưa giáng xuống, người hắn lay động như thuyền đi trong bão.
Bùi Ngọc Lâm dẫn một tiểu đội chặn đứng lối ra ở khoang thuyền, dùng trường mâu, thủ lôi không ngừng đẩy người Hà Lan trở lại, liếc nhanh về phía Hàn Tú Phân một cái, lập tức thu hồi ánh mắt.
Tên cự hán cao hơn Hàn Tú Phân tới hai cái đầu đang bị nàng tấn công như cuồng phong bạo vũ, khi nàng thu nắm đấm lại thì hắn cũng nhũn người ngã xuống bánh lái.
Bánh lái rất to, rất cao, Hàn Tú Phân không với tới tay nắm, nàng đạp tên cự hán một phát làm hắn ngã xuống sàn, dẫm lên lưng hắn điều khiển chiến hạm.
Chiếc chiến hạm Tạp Lạp Khắc đầu tiên rời khỏi hạm đội đối phương, lao thẳng vào chiếc thứ hai đang bị hai chiếc thuyền của Lưu Minh Lượng và Trương Truyền Lễ kẹp ở giữa, căn bản không có đường tránh.
Hai chiến hạm cực lớn va chạm trên biển, kết quả vô cùng thảm liệt, từng tiếng kêu ken két rợn sống lưng truyền tới, hai chiếc thuyền như khảm vào nhau, đám hải tặc từ trên thuyền số một kéo tới thuyền số hai.