Nếu là ở chuyện khác Hàn Tú Phân đã mặc xác hai tên ngốc này, nhưng chuyện liên quan tới lợi ích của Lam Điền, không thể không nói cho rõ, bọn ngốc rất ương bướng, nàng lườm Lưu Minh Lượng một cái, bực mình nói: “ Lần trước chúng ta đánh bại chúng rồi, chúng có thể vác cả đô thành để bỏ chạy, tới nơi khác chỉ cần đem đồ trên lưng đặt xuống, thế là đô thành lại xuất hiện. Đối phó với loại người này chỉ có thể cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của chúng, mà không phải là đánh bại chúng hết lần này tới lần khác.”
“ Mặc Hãn Mặc Đức chưa chắc dễ mắc lừa như thế.” Lưu Minh Lượng phản bác:
Hàn Tú Phân khinh bỉ:” Ta chỉ thăm dò thôi, cũng để xem xem lập trường Ba Đức thế nào.”
Lưu Minh Lượng thấy Tú Phân có tính toán kỹ càng rồi không nói thêm nữa, khi ra khỏi phòng thấy tên cự hán bị xích vào thân cây, quay lại cảnh cáo:” Cô cần nữ phó, không phải nam nô, chúng ta ở vùng man hoang, không có nghĩa là chúng ta biến thành dã nhân, lễ nghi tối thiểu phải có chứ.”
Hàn Tú Phân cứ có cảm giác tên này bị mình đoạt quyền đâm ra thích đi bới móc từ chuyện nhỏ nhặt, trừng mắt:” Lúc chiến đấu hắn tuyên bố muốn bắt ta làm nữ nô.”
Ra vậy, một tên ngu ngốc, nói thế thì thành huyết hải thâm thù rồi, Lưu Minh Lượng lần nữa rời phòng Hàn Tú Phân, khi đi qua tên cự hán đang nửa mê nửa tỉnh dựa vào thân cây, hắn ngồi xuống, đâm một phát vào đũng quần của tên đó.
Tên cự hán tỉnh ngay tức thì, vùng dậy lao về phía Lưu Minh Lượng, cả cái cây rung tinh như muốn bật gốc, lá rụng lả tả.
Lưu Minh Lượng đã nhanh chóng nhảy ra ngoài phạm vi của sợi xích, xác định tên này không làm nam nhân được nữa, lệnh cho thủ vệ:” Trị thương cho hắn, đó là nô lệ của Hàn lão đại đấy.”
Lôi Áo Ny chứng kiến hết thảm kịch này, cười hì hì chạy vào phòng Hàn Tú Phân kể lại chuyện vừa chứng kiến:” Đại đương gia, ta thấy nhị đương gia thích cô đấy.”
Hàn Tú Phân sao không hiểu Lôi Áo Ny nghĩ gì, bất lực nói:” Hắn là thế đấy, từ sau khi vấp ngã trên người nữ phó của cô, biến thành kẻ không bình thường.”
“ Đúng thế, đúng thế, Tắc Duy Nhĩ rất hi vọng lại tiếp tục sinh con cho hai vị đương gia, đó là cách phát tài làm giàu của nó. Ài, không biết nếu ta gặp nam nhân vừa ý, bọn họ có làm thế không?”
“ Cô muốn làm quý tộc thực sự của huyện Lam Điền, tốt nhất là cô giữ tấm thân xử nữ của mình, đợi ngày chúng ta về đất liền, tiếp nhận sắc phong huy hoàng, cô sẽ phát hiện ra, vì thứ này, cô sẽ có rất nhiều ưu đãi.”
Lôi Áo Ny nghiêm túc gật đầu, cô kỳ thực giống cha mình, có theo đuổi gần như biến thái với vinh điệu.
Cuộc đàm phán giữa Mặc Hãn Mặc Đức và Ba Đức đã có hiệu quả.
Căn cứ vào ước định, vương cung bằng gỗ của Mặc Hãn Mặc Đức không cần di chuyển nữa, ngư dân bên biển cũng không cần dọn đồ của mình chạy khắp nơi theo vương cung nữa.
Còn Hàn Tú Phân bỏ ra chính là những hỏa pháo chìm trong eo biển, chúng bị vớt lên thì thuộc về Mặc Hãn Mặc Đức.
Đương nhiên muốn vớt hỏa pháo cần thuyền lớn của hải tặc Lam Điền và ngư dân có thể lặn rất sâu do Mặc Hãn Mặc Đức vương phái ra.
Biển ở đây không quá sâu, chiếc thuyền Tạp Lạp Khắc chìm xuống còn nhô cột buồm ra ngoài.
Chỉ cần buộc gỗ nhẹ vào pháo, cuối cùng có thể vớt từ dưới đáy biển lên, chuyện này cần rất nhiều nhân lực.
Lần này tất cả thuyền đều tổn hại nghiêm trọng, vật liệu sửa chữa mang theo không đủ, mà gỗ chiến hạm cần thì đa phần ở phương bắc, cây gỗ mà ở vùng nhiệt đới sinh ra to thì to đấy nhưng chất gỗ không đủ cứng để đóng thuyền.
Cho nên hai chiếc chiến hạm duy nhất còn tốt phải chặn ở eo biển Mã Lục Giáp bắt thương thuyền, sau đó gỡ gỗ của họ ra sửa chiến hạm.
Đây là quá trình cực kỳ chậm chạp.
Hai tháng sau, khi chiếc Lam Điền kéo cái buồm chắp vá hơn áo ăn mày lên từ từ rời khỏi eo biển, thần kinh luôn kéo căng của Hàn Tú Phân cuối cùng cũng được buông lỏng.
Trong thời gian đó người Anh, người Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha sau khi hay tin về cuộc hải chiến đã bu vào như cá mập ngửi thấy mùi máu.
Người Anh xây pháo đài ở đối diện eo biển, người Bồ Đào Nha chiếm lãnh địa ở ngay đầu eo biển, về phần người Tây Ban Nha đến chậm hơn đang đồ sát thổ dân, chiếm một phần lãnh địa của Mặc Hãn Mặc Đức, xây dựng cơ sở của mình.
Hàn Tú Phân tỏ thái độ bàng quan, vì nàng tin Mặc Hãn Mặc Đức còn sốt ruột hơn mình, thế là kẻ địch ngày nào gặp cảnh khó khăn liền kết thành đồng minh.
Thế là qua miệng Mặc Hãn Mặc Đức nay đã đổi phe, bọn họ biết một bí mật.
Ba Đức quả nhiên đã phản bội.
Ba Đức hi vọng mượn lực lượng của Mặc Hãn Mặc Đức đả kích Hàn Tú Phân, còn hắn sẽ làm nội ứng, trước tiên phá kho thuốc súng của hải tặc Lam Điền, sau đó hai bên nội ngoại giáp công, chiếm lấy số thuyền còn lại của Hàn Tú Phân.
Mặc Hãn Mặc Đức phản bội một cách trắng trợn, thậm chí nói chuyện họ mật mưu thế nào ngay trước mặt Ba Đức.
Ba Đức muốn chạy, nhưng chưa ra khỏi cửa đã bị đệ đệ Ba Mông ôm hông vật xuống đất.
“ Bọn ta có thể liên tục cung cấp cho ngài thuốc súng, vũ khí, đương nhiên nếu ngài muốn những thứ này, phải dùng vàng để đổi.”
Trương Truyền Lễ kệ hai huynh đệ kia đánh nhau, ưu nhã nâng ly pha lê đầy rượu nho mời Mặc Hãn Mặc Đức:
Mặc Hãn Mặc Đức là người coi rượu như mạng, vì thế rượu nho nhanh chóng thắt chặt tình cảm đôi bên:” Ta dùng nô lệ để đổi lấy vũ khí được không, ý ta nói là thổ dân trong rừng ấy.”
Trương Truyền Lễ lắc đầu:” Bọn ta không hứng thú với đám thổ dân thấp lè tè đó, nếu là ngư dân của ngài, có lẽ ta sẽ suy nghĩ.”
“ Ta không bán con dân của mình.”
“ Đó là quyền lực của ngài.”
Mặc Hãn Mặc Đức trầm mặc chốc lát nói:” Nếu như các ngươi có thể giúp ta đuổi người Tây Ban Nha, ta sẽ đồng ý dùng vàng mua vũ khí.”
Trương Truyền Lễ đưa tay ra:” Các chiến sĩ của ta ra tay cần vàng.”
Mặc Hãn Mặc Đức sai bộ hạ ném tới một túi vàng.
“ Bọn ta cần mươi rương vàng.”
“ Các ngươi là ma quỷ.”
Trương Truyền Lễ không lên tiếng, chỉ đẩy túi vàng kia trở lại.
“ Được rồi, tên ma quỷ nhà ngươi, ta đồng ý.”
Thế là trước mặt Trương Truyền Lễ có thêm chín túi vàng nữa.
Lúc này cuộc chiến giữa Ba Đức, Ba Mông đã kết thúc, người chết không ngờ lại là Ba Mông, Ba Đức xin trung thành lần nữa với đại đương gia.
Trương Truyền Lễ thở dài, vậy là Ba Mông không đủ khả năng thành thủ lĩnh rồi, hắn rút trường đao của mình đâm xuyên người Ba Đức, mạnh tới mức ghim hắn xuống sàn.
Trương Truyền Lễ mỉm cười: “ Những kẻ phản bội một lần chính là kẻ địch, không thể tin tưởng lần hai.”
Mặc Hãn Mặc Đức vỗ tay:” Đạo lý thật hay, ngôn ngữ thật đẹp.”
Sau khi Trương Truyền Lễ từ vương cung về doanh trại, trước tiên dấu vàng đi, sau đó mới tới cái lều lớn, nói với Hàn Tú Phân:” Ba ngày sau, Mặc Hãn Mặc Đức sẽ dốc toàn quân.”
Hàn Tú Phân quay sang nói với người Anh: “ Nam tước Ba Mông Tư, ba ngày sau quân đội của ngài có thể chặn đường lui vào rừng sâu của Mặc Hãn Mặc Đức chứ?”
Ba Mông Tư vê râu sơn dương: “ Tất nhiên rồi, nam tước phương đông mỹ lệ của ta.”
Khắc Lý Tư Đế Á nam tước ngực đeo huân chương lớn đại biểu cho người Bồ Đào Nha nói: “ Nếu vậy thì ta sẽ phong tỏa thượng du sông Mã Lục Giáp.”
Người Tây Ban Nha trẻ tên An Đông Ni Áo cười ha hả: “ Cuộc chiến thanh lý đám phế vật sẽ bắt đầu từ sông Mã Lục Giáp.”
Hàn Tú Phân nâng ly: “ Ba ngày sau chúng ta đón mặt trời lên ở Mã Lục Giáp, lần này mặt trời là của mỗi người chúng ta, cạn.”
“ Cạn! “