Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 657 - Q3 - Chương 227: Trời Giúp Người Biết Giúp Mình. (2)

Q3 - Chương 227: Trời giúp người biết giúp mình. (2)

“ Quan nhân vì sao tới đây? Nơi này không có lương thực, không có hàng hóa, càng không có mỹ nữ. “ Một nam tử khung xương lớn, người lại chẳng có mấy miếng thịt, trông càng thêm dị dạng, lom khom tới gần Dương Hùng, cẩn thận hỏi:

“ Theo ta xuống núi đi, muốn sống thì theo ta xuống núi. “ Dương Hùng lau bùn dính trên giày da, nói gần như ra lệnh:

“ Quan nhân muốn đám người bọn ta làm gì? Bọn ta không có gì cả. “ Nam tử lại lần nữa lặp lại rằng bọn họ không còn cái gì hết:

“ Còn có sức, làm ruộng được.”

“ Quan nhân cũng thấy rồi, bọn ta không có gì cả, lấy gì mà làm ruộng.”

Nói chuyện với tên này rất dễ điên, Dương Hùng kiên nhẫn nói:” Ta nói rồi, các ngươi còn chút sức lực.”

Nam tử thở dài, quay đầu nhìn đám người trông như quỷ, quát thiếu niên phía sau: “ Lấy tấm da ra đây.”

Thiếu niên quật cường cắn răng không nói.

Nam tử gày gò nổi nóng vung tay tát thiếu niên một cái: “ Lấy ra đây.”

Cái tát rất mạnh làm thiếu niên gày gò đó lảo đảo, rơm rớm nước mắt: “ Mẹ sẽ chết lạnh mất.”

Nam tử rống lớn: “ Lấy ra đây.”

Thiếu niên gào chói tai như chó sói kêu, xoay người chạy vào rừng cây, không lâu sau ôm ra tấm da đã được cuộn chặt, ném vào người nam tử gày gò, ánh mắt nhìn Dương Hùng đầy thù hận.

Nam tử gày gò giũ tấm da, đó là da gấu mèo hoàn chỉnh, trắng đen rõ ràng.

Dương Hùng liếc tấm da lắc đầu: “ Giao nhi tử của ngươi cho ta.”

Nam tử gầy gò vốn chỉ biết bảo sao nghe vậy bỗng nhiên đứng thẳng lên, giọng lạnh lẽo: “ Quan nhân tham lam quá rồi đấy.”

Dương Hùng không coi uy hiếp đó ra gì, bảo với thiếu niên kia: “ Ta muốn ngươi không vì cái gì khác, vì trong bao nhiêu người ở đây, chỉ có ngươi là còn giống người, biết tức giận, biết phản kháng, số còn lại chỉ là cái xác biết đi thôi. Ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi có gan đi theo ta không? Tốt hay xấu thì phải đi mới biết được.”

“ Lê Thành, không được đi. “ Nam tử gầy gò nghiêm khắc quát:

Dương Hùng thấy thiếu niên do dự thì xòe 5 ngón tay ra: “ 50 cân gạo.”

Lê Thành mắt sáng rực: “ Gạo trắng à?”

“ Gạo mới năm ngoái, 50 cân, ngươi đi theo ta, ta sẽ sai tùy tòng mang gạo tới.”

Nam tử khô gày nắm vai nhi tử kéo lại: “ Ta không đổi.”

Lê Thành ngẩng đầu lên cầu khẩn: “ Cha, mẹ bệnh nặng, muội tử sắp chết đói, để con đi đi, có 50 cân gạo, mẹ và muội tử dù gì cũng được ăn vài bát cháo.”

Nam tử gày rất cố chấp:” Mẹ con dù có chết cũng không lấy con đi đổi gạo trắng, cả nhà ta sống cùng nhau, chết cùng nhau ở chỗ này.”

Trong khi hai cha con cãi nhau, mấy dã nhân đen xì xì đẩy mấy thiếu niên gầy trơ xương tới trước mặt Dương Hùng: “ Quan nhân, một đứa bé đổi được 50 cân gạo trắng à?”

Dương Hùng gật đầu, chỉ Lê Thành: “ Đúng thế, nhưng phải có Lê Thành, khi đó bao nhiêu đứa bé ta cũng đổi, không có Lê Thành thì ta không nhận đứa nào hết.

Thế là ông lão chống gậy giơ cái gậy chừng muốn đánh người, môi run run nói mãi mới ra: “ Lê Hùng, ngươi không muốn sống, chẳng lẽ không cho người khác sống à?”

Lê Hùng gào lớn: “ Ta không bán con.”

Dương Hùng không nói gì thêm, vắt khô cái khăn tay cất trong người, làm động tác chuẩn bị đi.

Thế là đám đông vốn im lìm cuống lên, phát ra những âm thanh không giống tiếng người.

“ Ta đi theo ngươi. “ Lê Thành vùng thoát khỏi tay cha mình, chạy tới bên Dương Hùng, mặc Lê Hùng ở sau kêu gào, làm như không nghe thấy:

Dương Hùng từ xa quát một tiếng, không bao lâu trên con đường lầy lội có ba thớt ngựa Vân Nam chân ngắn chở bao lương thực lên, mỗi con chở 200 cân, tổng cộng là 600 cân.

Kế thừa truyền thống lấy kê đổi trẻ con của huyện tôn nhà mình năm xưa, Dương Hùng không kén chọn chỉ cần là trẻ nhỏ đưa tới là hắn nhận, sau khi đủ 12 đứa bé có cả nam nữ, hắn quyết đoán dẫn 11 đứa bé khóc mếu khóc máo cùng một đứa không khóc và ba con ngựa quay trở về.

Sau lưng truyền tới tiếng gào khóc của cả nam lẫn nữ, đều là những người tình nguyện đổi con lấy lương thực, Dương Hùng thì lại tươi cười, bọn họ vừa khóc vừa vác bao gạo đi rất nhanh, sợ người ta đổi ý.

Lên núi đã khó, xuống núi càng cẩn thận hơn, nhất là đường trơn như vậy, Dương Hùng gần như do dẫm đi từng bước, khi đi qua một chỗ rẽ, hắn quay đầu nhìn lại đoạn đường đã đi, nói với Lê Thành:” Nếu ngươi muốn chạy thì ngươi bỏ qua ba cơ hội, một lần đi qua cầu gỗ, ngươi có thể nhảy sông bỏ trốn, một lần có cây đại thụ mọc nghiêng, ngươi có thể nhảy lên rồi leo cây vào rừng, lần cuối là ngã rẽ vừa rồi ngươi có thể dùng hòn đá có cạnh sắc tay ngươi cứa cổ ta .... Giờ muộn rồi, người của ta ở phía trước, ngươi không còn cơ hội nữa.”

Lê Thành run sợ ném vội cục đá trong tay đi.

Dương Hùng cười lớn vỗ đầu Lê Thành: “ Ngươi lựa chọn đúng rồi, ba cơ hội mà ta vừa nói chẳng có cái nào là thật.”

Nói rồi rút súng hai nòng nhanh như chớp chĩa vào cái cây gần đó nổ súng, chỉ nghe đoàng một tiếng, cành lá rụng lả tả, hắn lại chĩa xuống sông bắn phát nữa, cá chết be bét nổi lên.

Cả đám trẻ con sợ tới nín khóc đứng như trời trồng, Lê Thành càng kinh sợ, bản năng của nó đã đúng, cả ba lần nó đều không dám chắc nên không ra tay.

“ Ngươi mà dám chạy, ta giết toàn tộc của ngươi.” Dương Hùng nói cây này miệng vẫn tươi cười, chính nụ cười đó làm người ta lạnh sống lưng:

Lê Thành vốn định lừa lấy gạo Dương Hùng trước, sau đó kiếm cơ hội chạy về, nó và cha nó phối hợp diễn kịch với nhau ngay từ đầu rồi.

Nhưng giờ chứng kiến sự đáng sợ của Dương Hùng, nó biết không trốn được nữa, nước mắt rốt cuộc cũng chảy dài trên khuôn mặt lấm lem bẩn thỉu, nó thực sự không muốn rời xa cha mẹ và muội tử.

Như cái xác không hồn đi theo Dương Hùng tới mảnh đất trống, nơi này đã dựng bảy tám cái lều, giữa những cái lều có người đốt đống lửa lớn, đang nước thịt.

Mười hai đứa bé co ro một chỗ, mặc dù mùi thịt nướng làm nước dãi bọn chúng chảy ròng ròng, nhưng không đứa nào dám tới gần, một màn lúc nãy của Dương Hùng tới giờ làm chúng chưa hết sợ hãi.

Một người mặt mày hiền từ, chỉ là má trái có cái bớt đỏ bê cái nồi cháo lớn tới chỗ chúng, múc cho chúng từng bát cháo lớn:” Các ngươi đói quá lâu rồi, bụng không chịu nổi thịt cá đâu, ăn cháo dưỡng dạ dày rồi vài ngày nữa hẵng ăn thịt.”

Lê Thành không tin lời người này nói, có điều được húp cháo cũng là may lắm rồi, nó bê bát cháo nóng hổi lên, húp sụp một cái, thỏa mãn vô cùng, thế rồi trước mắt nó lại hiện ra hình ảnh muội tử nhìn mình hâm mộ.

Thế là cháo trắng rất thơm ngọt cũng không sao nuốt được nữa, nước mắt lại chảy ra.

Nó bê bát cháo tới bên Dương Hùng đang nướng thịt, rụt rè nói:” Ta muốn mang bát cháo này về chõ muội tử của ta, ta đi rồi sẽ về.”

Dương Hùng không quay đầu lại:” Đi đi, cho ngươi một canh giờ đấy.”

“ Ta nhất định sẽ quay về.”

“ Ta biết.”

Lê Thành thở phào, bê bát cháo chạy ngay, tốc độ rất nhanh, cháo chẳng sánh ra ngoài.

Thanh niên có cái bớt tên Hoàng Quý nói:” Tội gì phải dày vò bọn họ như vậy, cứ nói là xuống núi làm ruộng sống bình an là được.”

“ Ngươi quên nhân tính là gì rồi sao?”

“ Ta cho rằng thiện chí sẽ hóa giải được mọi hiểu lầm.”

Dương Hùng lắc đầu:” Thứ cho không ai mà quý trọng, làm thế sự giúp đỡ của chúng ta quá rẻ rồi, ta không nói ngươi sai, thiện chí của ngươi có lúc dùng tới, nhưng mà chúng ta sẽ không cứu vớt tất cả mọi người. Chỉ những người không cam lòng với hiện tại mới đáng để chúng ta cứu giúp, vì cứu tế không phải là biện pháp lâu dài, nếu không sinh ra tính ỷ lại.”

“ Trời chỉ giúp những người tự giúp mình thôi.”

Bình Luận (0)
Comment