Vân Chiêu nằm dưới gốc cây hồng, đang xem báo, bên cạnh đặt một chén trà, miệng ngậm điếu thuốc lá, đây là cuộc sống thư thái của y ngày xưa, nếu tai đeo tai nghe, phát ra tiếng nhạc du dương nữ thì tốt quá.
Rũ báo một cái, giấy rất nhũn, chẳng phát ra tiếng xoành xoạch như báo trước kia, làm động tác này chẳng có tí khí thế nào.
Nhưng nội dung trên bán làm y vô cùng vui vẻ.
Ví như thủy lợi Quan Trung năm nay đã tạo thành vòng tuần hoàn khép kín, thông qua đập nước, ao chứa, kênh mương, lượng nước tích trữ được lớn kinh người.
Hay ví như hệ thống ống nước ngầm của huyện Lam Điền rốt cuộc đi vào hoạt động thử, từ nay về sau mọi người sẽ cáo biệt nước thải bẩn thỉu khó ngửi chảy trên đường, đây là bước tiến lớn hướng tới cuộc sống mới.
Hoặc là thành Trường An đã hoàn toàn gỡ bỏ chuyện đóng cổng thành, một năm bốn mùa, một ngày 12 canh giờ đều mở cửa, mọi người ra vào tự do, tác dụng lớn trong việc thúc đẩy thương nghiệp, biến Trường An thành tỏa thành không ngủ.
Còn có tin như bách tính huyện Lam Điền khai hoang phát hiện ra sơn động cực lớn, bên trong không biết ai cất mười mấy vạn cân lương thực, tới nay chưa hỏng.
Ừm, tin tức này thực sự là giả quá, đoán chừng đám Liễu Thành khi biên soạn báo coi thứ này là điềm lành, để khoe khoang thực tế nay Quan Trung điềm lành khắp nơi.
Gì? Nương tử huyện tôn Tiền Đa Đa mang thai vẫn vất vả may áo bông cho học sinh nghèo muốn tới trấn Ninh Hạ học tập.
Lại còn làm ngày làm đêm?
Giả, thế này thì giả quá rồi, Tiền Đa Đa vì có thai, liên tục bốn ngày liền không rời đại môn nội trạch, dù có rời khỏi phòng ngủ thì cũng chỉ là để ra giường gấm ngoài sân nằm xem sách ăn vặt, có làm gì đâu.
Vân Chiêu lắc đầu, thôi thì cái chuyện may áo là có thật, không phải chính tay Tiền Đa Đa làm thôi, thế nên coi như dung thứ được.
A, có bài báo hay rồi, khi Vân Chiêu chuẩn bị tập trung tinh thần xem đám tài tử thư viện miêu tả trên báo các danh gia Minh Nguyệt lâu như Minh Nguyệt, Hàn Tinh, Khấu Bạch Môn, Cố Hoành Ba diễn xuất tập thể Nghê thường y vũ thì Liễu Thành vội vàng chạy tới phá đám.
“ Huyện tôn, Cao Kiệt gặp Nhạc Thác của Kiến Châu ở Tô Ni Đặc Ngạc Thác, hai quân đang giằng co với nhau, tới nay đã nổ ra ba cuộc chiến quy mô nhỏ, Nhạc Thác tuy bị thua thiệt song không có ý lui quân, còn không ngừng có viện binh hỗ trợ. Cao Kiệt xin chỉ thị có nên đánh một trận lớn không, hắn sẽ điều động lực lượng dự bị ở thành Lam Điền.”
Vân Chiêu nhận lấy văn thư Cao Kiệt gửi tới, lại bảo Liễu Thành lấy văn thư trước kia của Cao Kiệt, đối chiếu rất lâu mới nói:” Triệu tập mọi người mai tới thành Lam Điền họp.”
Liễu Thành thấy Vân Chiêu không lập tức ra quyết định thì nhắc:” Huyện tôn, ba ngày trước có sứ giả của người Kiến Châu tới, người nói bỏ mặc họ một thời gian, giờ có nên nghe xem sứ giả nói gì không?”
“ Người Kiến Châu là tử địch của chúng ta, không có chút khả năng hòa giải nào, dù là thỏa hiệp nhất thời cũng không thể có. Khi đối diện với người Kiến Châu, chúng ta chỉ cần cân nhắc chuyện mình phải làm là đủ, ý kiến của chúng không quan trọng.” Vân Chiêu đặt văn thư của Cao Kiệt xuống, cầm báo lên, xem xem đám tài tử miêu tả giai nhân ra sao:
Giải Trại cũng đã nhận được tin của Cao Kiệt, từ trong phòng đi ra, trước tiên là nhìn mặt trời nóng rực, đợi cho ánh nắng sưởi ấm toàn thân mới tới chỗ Vân Chiêu:
“ Chúng ta nên có người tới trong quân của Cao Kiệt.”
Vân Chiêu mới đọc tới đoạn miêu tả váy áo của giai nhân thì lại bị phá, thở dài ra hiệu cho ông ta nói tiếp.
“ Hạ quan nhiều lần tác chiến với Kiến Nô, không lần nào có ưu thế rõ rệt, nên lần này muốn tận mắt chứng kiến chiến lực quân đội Lam Điền, để sau này còn có tiêu chuẩn cho kế hoạch quân sự.”
“ Ừm, đám Cao Kiệt, Vân Quyển đóng ở thành Lam Điền đã quá lâu, nên luân chuyển rồi.”
Giải Trại nhíu mày:” Huyện tôn, quan văn thì chỉ cần một mệnh lệnh ban ra là có thể quay về, còn Cao Kiệt nắm đại quân hỏa khí hơn vạn, không nên tùy ý điều chỉnh. Với lại quân đội luân phiên hao phí rất lớn, không thể không thận trọng.”
“ Không phải vậy, quân đoàn Cao Kiệt tới lúc thay trang bị rồi, quân đoàn Lý Định Quốc nên lên tuyến đầu.”
“ Thay trang bị sao?”
Ài, đọc báo cũng không yên, Vân Chiêu đành hạ tờ báo xuống trả lời:” Quân đoàn Cao Kiệt là quân đoàn được thành lập đầu tiên, vũ khí trang bị của họ đã lỗi thời lắm rồi, đáng lẽ đầu năm nay phải luân chuyển, nhưng vì kỵ binh Mông Cổ cứ quấy nhiễu suốt nên mới trì hoãn tới giờ. Nếu như lại đại chiến với Kiến Nô, ta lo bọn họ sẽ tổn thất nghiêm trọng.”
Giải Trại có ám ảnh tâm lý về chuyện điều động binh lực kiểu này ở Đại Minh rồi, cẩn thận ướm lời: “ Chẳng lẽ huyện tôn không yên tâm về Cao Kiệt và Vân Quyển?”
Vân Chiêu xua tay bực mình xua tay:” Không có chuyện đó, quân đội luân phiên là chế độ sau này phải hình thành, không nhắm vào ai hết.”
“ Vậy hạ quan muốn tới thành Lam Điền tọa trấn. “ Giải Trại rất cố chấp:
“ Được, ông đi đi, ông tới đánh giá sức chiến đấu quân đội, chẳng liên quan gì tới luân chuyển. “ Vân Chiêu xua tay liên hồi, tiếp tục mở báo ra: “ Ta là Vân Chiêu, không phải Sùng Trinh, ta không tin ai chẳng cần phải bày mưu kế hãm hại, ta sẽ trực tiếp thay người thôi.”
Đương nhiên Vân Chiêu không phải Sùng Trinh, huyện Lam Điền cũng khác xa với Đại Minh, kể cả là khi Đại Minh cường thịnh nhất.
Mười năm qua huyện Lam Điền đã phát triển thành một xã hội chặt chẽ, tất cả luật pháp, quy củ đều được chấp hành ở một mức độ nhất định, đồng thời đi sâu vào mọi phương diện của cuộc sống.
Đương nhiên Quan Trung rất rộng, đất đai thuộc Lam Điền còn lớn hơn, mới chỉ huyện Lam Điền có chuyển biến chưa làm Vân Chiêu thỏa mãn.
Cho nên y rất mong sức lan tỏa của Nhật báo Lam Điền có thể đem thứ mới mẻ trong huyện đi xa hơn, sâu hơn vào người dân, sau này hình thành Nhật báo Trường An, Nhật báo Hán Trung nữa thì quá tốt ...
À, Trường An cũng chính là thành Tây An hồi trước.
Bản thân Vân Chiêu cũng không nhận ra từ bao giờ người dân không thích gọi nơi này là thành Tây An nữa, càng nhiều người thích gọi nó là Trường An hơn.
Có lẽ đó là một loại mong đợi với cuộc sống mỹ hảo phía trước, mong rằng nó có thể kéo dài thật lâu, nên Tây An thành Trường An.
Đồng thời quan viên trong thành cũng không muốn gợi nhớ tới Đại Minh nữa, nên chấp nhận cả cách gọi này trong văn thư chính thức.
Vì thế Tây An tự nhiên thành Trường An.
Vân Chiêu chẳng phản đối loại thay đổi này, khi y đọc được trên văn thư hai chữ Trường An, từ đó về sau toàn bộ văn thư huyện Lam Điền đều đổi Tây An thành Trường An.
Đám Liễu Thành cho rằng điều này cho thấy sự thay đổi lớn trong lòng bách tính Quan Trung.
So với cái tên Tây An rõ ràng mang đặc trung vùng miền, Trường An có cái khí thế to lớn hơn, người Quan Trung kiêu ngạo cho rằng, thịnh thế Hán Đường lần nữa xuất hiện ở tòa thành cổ xưa này.
Từ Nguyên Thọ cũng cho rằng, điều này cho thấy Quan Trung đã có điều kiện để trở thành cơ nghiệp đế vương rồi.
Nhưng đa phần mọi người vẫn khuynh hướng đặt kinh đô ở Thuận Thiên phủ hoặc Ứng Thiên phủ, như thế thích hợp với thời cuộc hơn ...
Tranh luận này Vân Chiêu đều biết, y chỉ cười cho qua, đại nghiệp chưa thành, đàm luận chuyện này còn quá sớm.
Nhưng với người khác thì đây là đài tài quan trọng, thậm chí quan trọng hơn cả cuộc chiến giữa Cao Kiệt và Nhạc Thác.
Vì bọn họ đều nhận định đây không phải là cuộc chiến có ý nghĩa quyết định, bọn họ chẳng thể hạ Kiến Châu bằng một trận đánh, tương ứng thành Lam Điền, thành Thụ Hàng cùng cả bình nguyên Hà Sào là chỗ dựa cho Cao Kiệt, dù hắn thất bại trận này vẫn dư sức tái chiến.
Đây chỉ là một cuộc chiến xác định đường biên giới thôi.
Đó cũng là nguyên nhân sứ giả Hoàng Thai Cát tới Lam Điền.