Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 668 - Q3 - Chương 238: Minh Châu Ném Chỗ Tối. (2)

Q3 - Chương 238: Minh châu ném chỗ tối. (2)

Được rồi y thừa nhận mặc dù điều cuối nghe có hơi lạc đề, nhưng mà Vân Chiêu thấy mình tỏ thái độ rất rõ rồi, y rất bất mãn.

May là đám học sinh thư viện cũng bất mãn với sự phát triển của Đại Minh, cho nên hôm nay có một thứ khốn kiếp tên Hoàng Xung đeo một đôi cánh nhảy từ Vọng Nguyệt đài của thư viện Ngọc Sơn xuống.

Từ Nguyên Thọ không kịp ngăn cản đứa học sinh làm chuyện ngốc nghếch, tuyệt vọng nhìn người trẻ tuổi đó cười với mình rồi nhảy xuống vách núi, ông đau đớn khôn kể, nước mắt ròng ròng, lảo đảo ngã xuống đất...

Ông già run run đi tới bên vách núi ôm hi vọng một phần vạn, muốn xem học sinh của mình còn khả năng sống không, nhưng phát hiện tên đáng chết đó không ngã xuống núi thành thịt nát.

Không ngờ hắn bay lượn trên không, sau đó đâm đầu vào một cái cây, tiếng kêu thảm thiết vọng lại liên hồi.

“ Kéo .. Kéo .. Kéo hắn lên cho lão phu ... Lão phu muốn đánh chết hắn.”

Mấy tên lão tặc Vân thị phụ trách dạy võ ở thư viện buộc thừng vào hông leo xuống vách núi, tìm được tên Hoàng Xung tơi tả tơi đó, đi đường vòng về thư viện.

Người đưa về rồi nhưng Từ tiên sinh không cách nào đánh nữa, vì hắn chỉ còn thoi thóp thôi, gãy tay, gãy chân, đùi còn bị cành cây đâm xuyên qua, về tới thư viện vẫn chảy máu.

May mà thư viện nhiều y sinh, chữa trị loại thương tích này rất có kinh nghiệm, cái con châu chấu đó chỉ hôn mê ba ngày rồi tỉnh.

Sau khi tỉnh lại hắn vội kiểm tra vị trí quan trọng trên thân thể, thấy vẫn còn, quân khốn kiếp ấy còn cười dài, nới với Từ Nguyên Thọ vừa hay tin chạy tới là hắn thành công rồi.

Nhìn học sinh của mình toàn thân thương tích, mặt mày sưng như đầu heo, Từ Nguyên Thọ vốn chuẩn bị vô số lời chửi rủa, ra tới miệng chỉ có tiếng thở dài.

“ Sơn trưởng, đáng lắm.”

“ Không đáng.”

“ Đáng mà, con người có thể bay được thật.”

“ Hừ, ngồi khí cầu cũng bay được mà, có gì to tát đâu.”

“ Tiên sinh chuyện này không giống như ngồi trên khí cầu, đệ tử hiểu ra nguyên lý giúp con người bay được rồi, cho đệ tử thêm thời gian, đệ tử sẽ thực sự bay được trên không.”

“ Ngươi sắp tốt nghiệp rồi, cút khỏi thư viện, tới Hán Trung làm lý trưởng.”

Hoàng Xung cuống lên: “ Không không, sơn trưởng, đệ tử muốn ở lại trường làm nghiên cứu, không muốn làm quan viên.”

Từ Nguyên Thọ nổi nóng: “ Thư viện không giữ quân khốn kiếp suốt ngày đi tìm cái chết.”

“ Sơn trưởng nếu không cho đệ tử ở lại, đệ tử đi tìm ngọn núi cao nhất Quan Trung tiếp tục thử nghiệm, không có sự hỗ trợ của thư viện, đệ tử chết là cái chắc. Tới lúc đó ngài đợi nhận tro cốt của đệ tử đi.”

“ Khốn kiếp, quân khốn kiếp.”

Tinh thần của Hoàng Xung rất phấn khích, hắn vẫn còn chìm đắm trong giây phút đi mây về gió ấy, còn về phần sinh tử không chỉ hắn không để ý, một đám nam nữ khốn kiếp vây quanh thấy hắn bay được cũng chuẩn bị nối nhau học theo ...

Vân Chiêu tới buối tối về nhà ăn cơm mới nghe Tiền Đa Đa kể chuyện này.

“ Vọng Nguyệt lâu cao thế này ... vậy mà con châu chấu đó không ngã chết.” Tiền Đa Đa khoa trương minh họa độ cao:

“ Đó là do hắn thiết kế cánh chưa đủ hợp lý, cho nên mới không khống chế được hướng bay một cách hữu hiệu, trước kia ta cũng định làm một cái mà chưa có thời gian.” Vân Chiêu vừa hâm mộ lại vừa tiếc nuối, lần trước Hoàng Xung chỉ dám tìm ngọn đồi thấp thử nghiệm, kết quả là “bay” là là sát mặt đất được mấy trượng, còn bị người ta dè bỉu, lần này hắn nhảy từ đỉnh Ngọc Sơn xuống mà không chết, tức thì thành thần tượng mới của thư viện:

“ À, con châu chấu đó ngã chết rồi, tan xác luôn rồi.” Tiền Đa Đa định khen Hoàng Xung dũng cảm dám đi đầu thiên hạ, vừa nghe trượng phu nói thế, thái độ thay đổi nhanh như chớp:

Vân Chiêu biết tàu lượn không chết người, còn là một thể thao rất được ưa chuộng, nhưng mà ở nơi này nếu mình dám làm thế, đoán chừng Từ tiên sinh sẽ đi giết Hoàng Xung ngay, sau đó tự sát.

Còn Sùng Trinh, Hoàng Thai Cát, Lý Hồng Cơ, Trương Bình Trung giơ hai chân hai tay tán thành y bay lên trời.

Thôi, chuyện làm người thân đau lòng kẻ thù thống khoái ấy không nên làm.

Bất kể thành công hay không, sử sách sẽ liệt y vào loại giống Tần Vũ Vương nâng đỉnh đè chết mình, thành trò cười vạn thế.

“ Ta thực sự là có chút nghiên cứu về công cụ phi hành mà.” Vân Chiêu ít nhiều có chút không cam lòng, nghe người khác làm tàu lượt bừa bãi, có cảm giác như chuông vàng bỏ nát, nồi đất kêu vang:

“ A Anh, cô ở cùng phu quân nửa tháng rồi mà chưa có động tĩnh gì à?” Tiền Đa Đa quyết đoán chuyển đề tài sang Phùng Anh:

Phùng Anh nghiến răng, bề ngoài vẫn tỏ ra như không:” Chưa, với lại thời gian ngắn quá, mà Vân Chương thì tối nào cũng dính với ta.”

“ Đưa Vân Chương cho ta trông hộ đi, nó thích ta lắm đấy.”

“ Không được, cô rắp tâm bất chính.”

“ Làm gì có, ta thích Vân Chương lắm mà, còn cho nó bú hơn một nắm.”

Vân Chiêu nhìn hai lão bà cố kiếm đề tài để nói thở dài cúi đầu ăn, chôn vùi giấc mơ cùng miếng thịt rán to tổ chảng.

Mới sáng sớm Hàn Lăng Sơn đã ngây người nhìn Ngọc Sơn, Đoàn Quốc Nhân cũng thế, Tiền Thiểu Thiểu viết rất hăng, chẳng biết viết thiên hùng văn ghê gớm gì, ít nhất khí thế vô cùng.

“ Có người bay lên rồi.” Hàn Lăng Sơn nói rất nghiêm túc:

“ Mặc dù là bị ngã gãy xương, nhưng mà thật là đáng.” Đoàn Quốc Nhân có chút kích động:

Vân Chiêu nhìn ngang ngó dọc, không thấy lão bà đâu, gọi mấy người cùng chí hướng tới:” Này, ta có cách cải tiến thiết kế của Hoàng Xung, để chúng ta có thể bay cao hơn xa hơn đấy, thực ra cái thiết kế của tên đó vố không đáng một đồng, ta có thể ...”

Hàn Lăng Sơn đột nhiên nói lớn:” Ngươi bảo Giải Trại tới Hà Nam chưa?”

Đoàn Quốc Nhân cũng lớn tiếng nói:” Chắc là rời Hà Nam rồi ấy chứ, Lô Công đi suốt ngày, có khi đi suốt đêm luôn.”

“ Thời tiết đang tốt mà, đi suốt ngày đêm cũng tốt.”

“ Ha ha, thời tiết sắp tới cũng tốt, chắc là đi nhanh lắm đây.”

Bà mẹ nó, còn nói quái gì nữa, Vân Chiêu tức giận không làm việc nữa rời đại thư phòng.

Vân Chiêu lên thư viện thăm Hoàng Xung, sau khi nghe hắn kể lại, phẫn nộ như muốn bắn ra từ mắt.

Quân khốn kiếp này chế tạo cánh tàu lượn quá nhỏ, vật liệu quá nặng, kết cấu lẫn tỉ lệ đều không đúng, thậm chí là không có đuôi, rõ ràng chưa nghiên cứu đủ về sức cản không khí, tàu lượt làm ra không có cảm giác khí động học nào hết.

Vân Chiêu dám khẳng định, nếu không có bão cấp 12, thứ tàu lượn đó không bay được.

Tên này lần trước sống được là nhờ đạp phải phân chó chứ chẳng liên quan gì tới tàu lượn, hắn tiếp tục làm kiểu này, đừng hòng sống quá 20 tuổi.

“ Thứ ngươi thiết kế ....”

Vân Chiêu vừa mới tới gần nói một câu liền bị Từ Nguyên Thọ chắn trước mặt, sau đó kéo y tới thư phòng bàn luận chuyện mở rộng thư viện.

“ Thiết kế đó không ...”

“ Lão phu biết, lão phu biết, trẻ con thích làm khổ mình, thôi thì kệ nó đi, toàn thứ không đáng tiền, giúp chúng mở mang tâm trí cũng tốt.”

“ Tiên sinh, nếu không có kiến thừa, nhiệt tình bừa bãi thì sẽ có người chết đấy.”

“ Ngươi xem ở Hán Trung có mấy mầm non rất tốt, ta chuẩn bị đưa chúng tới trấn Ninh Hạ, để những đứa bé đó mau chóng bắt kịp bài vở, như vậy tương lai chúng ta sẽ thêm vài đứa học thành tài.”

“ Tiên sinh tự xem mà làm.” Vân Chiêu mặt hầm hầm phất ống tay áo bỏ đi:

Vân thị có phải xưởng mộc lớn.

Lúc này mộc tượng Vân thị run bần bật đứng dựa vào tường, bọn họ không biết là mình làm sai cái gì, huyện tôn mình trần ở đó làm đồ mộc.

Muộn lắm rồi nhưng đám mộc tượng không dám về nhà, cũng không biết phải làm gì, đành mang cái bụng đói đợi huyện tôn qua cơn điên.

Tiền Đa Đa và Phùng Anh đến giục mấy lần đều bị Vân Chiêu mắng đuổi đi.

Tới tận canh ba Vân Chiêu mới lau mồ hôi, nhìn mô hình máy bay bé xíu có chút đắc ý: “ Đây mới là thứ bay lên được.”

Bình Luận (0)
Comment