Nếu tưởng tượng biệt viện nghỉ mát của vương phủ thì phải xa hoa thoải mái lắm, song nó chỉ là dãy nhà vá chỗ nọ víu chỗ kia, nơi này thêm vài cái cột không rõ làm gì, chỗ kia thì nửa mái ngói nửa lợp cỏ, hoàn toàn không cách nào liên tưởng được hình dạng ban đầu nó ra sao, cường đạo quá nhiên không phải là nhóm người thích kiến thiết.
Kỳ thực Vân Chiêu cũng hiểu thôi, quan phủ lúc tiễu phỉ, lúc tuy quét, mặc dù đa phần đều thất bại, nhưng cường đạo cũng chẳng sống yên, đa phần họ không dám đối kháng trực diện với đại quân quan phủ, đại quân tới họ trốn, đại quân đi họ lại ra, nên tất cả đều là tạm bợ.
Biết là vậy, song đây không phải kiểu cường đạo Vân Chiêu thích làm.
Trong một đại điện rách nát chẳng có gì ngoài mấy cái cộc lớn, Vân Chiêu nhìn thấy ba đại hán vạm vỡ và một người gầy gò như xương khô.
Vân Mãnh không nói không rằng, đá khuỷu chân Vân Chiêu một cái, khiến y quỳ trên sàn đá xanh, không cần giới thiệu nữa, đều là trưởng bối hết.
“ Chất tử của các ngươi đấy, ta xác nhận rồi, là giống của đại ca Tư Nguyên, đại tẩu rất giữ quy củ, không làm hỏng gia phong Vân thị.”
“ Nghe nói đứa bé này do Lợn rừng tinh biến thành? “ Một đại hán bề ngang hùng tráng chẳng kém gì chiều cao, râu ria che gần kín mặt chỉ còn nhìn ra mắt với mũi gãi cằm nhìn Vân Chiêu quỳ thẳng lưng ở đó:
“ Ngươi là Hổ tinh biến thành sao, ngu như lợn gãi cằm thì khôn lên được chắc. “ Phúc bá bố trí đám trẻ con xong mới đi vào, vừa qua cửa đã chửi bới, Vân Mãnh cũng đá hán tử kia một phát làm cả đám cười rộ:
Nam tử gầy khô như bộ xương đẩy hán tử râu ria sang bên, cười khùng khục: “ Vân Hổ, ngươi cẩn thận chút, đừng làm thằng bé múp míp này bị thương, chúng ta còn phải nhờ nó để tang cho đấy. Ta là Tiêu thúc của ngươi, tên đầy râu kia là Hổ thúc, cái tên thích nghiêng mặt nhìn người ta chằm chằm là Báo thúc, còn tên không thích nói chuyện là Giao thúc. Hôm nay mọi người đông đủ, ngươi nhìn cho rõ đi, đừng có quên đấy, tránh sau này thiếu đi người nào, ngươi lại không nhớ thúc thúc của ngươi trông ra sao?”
Vân Chiêu quỳ trên mặt đất liền vái một vòng.
Vân Tiêu kéo Vân Chiêu lên, nhìn ngó một lúc rồi thở dài:” Mắt mũi thì của cha ngươi, nhưng cái khuôn mặt thì lại giống mẹ ngươi. Cha ngươi đối xử với bọn ta như huynh đệ ruột thịt, mẹ ngươi thì lại không ưa gì bọn ta, ngươi có sợ hay không?”
Nói thật, con ngươi màu vàng nhạt của Vân Tiêu chẳng có tí tình cảm nào, đừng thấy hắn nói chuyện nhiệt tình lắm, giọng điệu đều đều như âm thanh người máy, Vân Chiêu không sợ mới là lạ:” Vốn có sợ, nghe Tiêu thúc nói đều là chí thân của cháu, thế là không sợ nữa.”
“ Kha kha kha, thằng bé này nói chuyện thật là hay.” Vân Giao người thấp đậm, mặt vuông tai lớn, chân tay to hơn người thường, áo vải, nhưng một bên vai có giáp da, lưng đeo đao lớn, một tay tóm Vân Chiêu lên, tiếng cười hết sức quái dị: “ Nam oa đúng là nam oa, quả nhiên to gan hơn đám khuê nữ nhiều, mai theo Giao thúc tới trấn Duệ Hổ một chuyến, nơi đó nhiều dê béo, đi vài chuyến, Vân thị sẽ thêm một hảo hán.”
Vân Mãnh gỡ tay hắn ra: “ Đại tẩu hi vọng đứa bé này làm tướng công trạng nguyên đấy.”
“ Tướng công rắm chó, gia gia mấy năm qua giết tướng công không mười tên thì cũng tám tên, toàn là thứ yếu như gà con, chưa đợi ta giết đã ỉa đái đầy quần, đến cả lão bà cũng hận không thể hiến lên cho gia gia chà đạp để mình giữ được mạng, làm loại tướng công như thế mất mặt tổ tiên Vân thị. “ Vân Hổ vừa cất lời là chửi bới om xòm:
Vân Mãnh thở dài: “ Hết cách, đứa bé này là cái mầm đọc sách tốt.”
Vân Tiêu tò mò: “ Có tốt hơn đại ca Tư Nguyên không?”
“ Tiên sinh nó nói, cha nó kém nhiều lắm, không so được, không so được.”
Vân Giao ngồi xuống xoa nắn chân tay Vân Chiêu: “ Ôi, da non thịt mềm thế này, đúng là người đọc sách rồi, nhưng cái đống của chúng ta thì phải làm sao?”
Vân Chiêu cảm giác rõ ràng được không khí trong đại điện thay đổi, ánh mắt đám thúc thúc nhìn mình thiếu thiện cảm đi nhiều, toét miệng nói với Vân Giao trước mặt: “ Giao thúc, cháu thích làm cường đạo, không thích làm trạng nguyên.”
Vân Giao nghe vậy lập tức mặt mày hớn hở, giang hai tay vỗ vai Vân Chiêu bồm bộp, ngữ khí thân thiết hơn nhiều: “ Ta đã nói mà, Vân thị làm cường đạo mấy trăm năm rồi, sao có thể bị đứt đoạn cho được. Không phải nói chứ, người Vân thị chúng ta tướng mạo không tốt, thiếu mỗi loại mặt trắng như cháu thôi, sau này thả ra, cháu giúp bọn ta nghe ngóng dê béo, người ta không đề phòng, như thế bọn ta dễ làm ăn.”
“ Mà nói trước, Vân thị ta là đạo tặc, không làm dâm tặc, kha kha kha ...”
Bị cái mùi hôi thối trong mồm hắn phả vào mặt, Vân Chiêu sống không bằng chết.
Phúc bá biết đại thiếu gia thích sạch, vội vàng giải cứu khỏi tay Vân Giao, đá cho hắn một phát đuổi xéo ra xa.
Vân Chiêu sống lại, dùng ống tay áo lau bừa qua mặt: “ Nhưng cháu vẫn phải đọc sách cho giỏi, sau này là đại cường đạo.”
Vân Hổ gật gù tán đồng: “ Đúng, đọc sách là tốt, thời buổi này kiếm tiền dễ nhất là người đọc sách, đám bọn ta cả năm xông pha rừng đao biển lửa chỉ no nửa cái bụng, nếu không có đại tẩu chi viện cho thì sơn trại tan rồi.”
“ Đám đọc sách tuy không biết cướp bóc, nhưng người ta kiếm tiền ăn đứt chúng ta, thằng bé nhà chúng ta nên đọc sách rồi làm sơn tặc, đó mới là chính đạo. Đợi đó, cháu lần đầu tới đây, để Hổ thúc tặng cho ít quà gặp mặt.”
Cường đạo nói chuyện làm việc đều nhanh gọn, Vân Hổ nói xong ra sải bước rời đại điện sập xệ, huýt sáo một phát, đám sơn tặc ăn mặc rách rưới lộn xộn theo hắn rời đi.
Vân Giao được giới thiệu không thích nói chuyện lại thành kẻ lắm lời, thấy Vân Chiêu lo lắng, xua tay:
“ Không sao, hôm nay vốn tới lượt hắn ra ngoài kiếm ăn.”
Vân Chiêu chính thức thi lễ lại với mọi người, đại điện mới bình thường lại, tán gẫu vài câu, y hỏi một vấn đề lo ngại từ khi vào sơn trại: “ Phúc bá, nhân thủ nơi này của chúng ta có được huấn luyện đàng hoàng không? Ví như cách luyện binh của ông ấy.”
Không đợi Vân Phúc trả lời, Vân Tiêu đã lắc đầu:” Sơn trại kham khổ, không đi cướp thì phải làm ruộng, phải đi săn, còn phải phải đề phòng quan phủ, canh phòng, nghe ngóng tin tức, có lúc nào nhàn nhã đâu, thêm vào tiền lương không đủ, cái ăn cũng thành vấn đề, đành qua loa tạm bợ thế thôi.”
Vân Chiêu cau mày: “ Tiếp tục thế này e là không ổn, mấy vị thúc thúc chẳng lẽ không biết luyện binh?”
Vân Tiêu vỗ ngực chỉ xương: “ Sao có thể không biết, nếu như những năm qua không dựa vào Uyên Ương trận đối địch, Vân thị sớm đã suy bại rồi. Giao thúc và Mãnh thúc của ngươi là Đằng bài thủ và Trường bài thủ, Hổ thúc ngươi là Trường thương thủ, Báo thức ngươi là Tiêu thương thủ và Đoản đao thủ, còn Tiêu thúc tiễn pháp không tệ, cho nên góp tạm thành Uyên Ương trận đơn giản. Những người khác cũng an bài như thế, chỉ là những vũ khí như giáp trụ, đằng bài, trường bài, trường thương quá ít.”
Vân Chiêu nhìn giá binh khí trong cái điện nát, lưa thưa vài món, trông còn tạm bợ, hẳn chẳng phải thứ tốt: “ Phải mua sắm một chút mới được.”
Vân Mãnh cười lớn: “ Tiểu tử chớ nản, quan binh vệ sở cũng chẳng khá khẩm hơn chúng ta đâu, bọn chúng kỳ thực chỉ là đám nông dân cầm vũ khí, căn bản chẳng phải là quân đội, nếu không gặp phải đại quân có số lượng áp đảo thì thúc đánh tan tác hết.”