Khi Phùng Anh gặp lại Hồng Nương Tử, nữ anh hùng hào khí ngày nào đã vô cùng tiều tụy, thiếu đi vài phần oai hùng, thêm vào phần đau khổ.
Cho tới tận bây giờ nàng vẫn theo Lý Nham một cách không minh bạch, vậy mà con đã có hai đứa.
Nghe nói Hồng Nương Tử tới, Tiền Đa Đa đưa hết người trong viện tử của mình đi hầu hạ Phùng Anh. Vì thế khi Hồng Nương Tử tới viện tử của Phùng Anh, có thể nói phó tỳ đông đảo, làm nàng tự ti.
“ Sao tỷ không mang con tới cho ta xem? “ Thấy Hồng Nương Tử đến chạm vào Vân Chương cũng không dám, Phùng Anh hỏi thăm vài câu rồi nắm tay trách:
Phùng Anh không thay đổi nhiều, tuy nàng vẫn chăm chỉ luyện võ, nhưng không còn vẻ khô khan trước kia, hiền dịu hơn, cử chỉ lời nói mang sự thong dong của nữ nhân hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc.
Hồng Nương Tử không muốn ở vào thế thua kém, nên không nhắc chuyện nhà, nghiêm mặt nói: “ Chúng ta là tỷ muội, ta không dấu gì, ta nhận lệnh Sấm vương tới đây để hỏi muội một câu, không biết nên nói không?”
“ Tỷ muội chúng ta còn phải che dấu gì sao, tỷ cứ nói đi.”
“ Nghe nói đại tướng Lôi Hằng của Lam Điền thống lĩnh hai vạn binh mã tiến vào Vũ Quan Đạo, không biết có ý gì?”
Phùng Anh thở dài: “ Tỷ tỷ và ta đều là phận nữ, ở nhà yên tâm chăm chồng dạy con không tốt à, vì sao cứ tham dự vào chuyện nam nhân.”
“ Ta số khổ, không có phúc khí tốt như muội, nếu không tham dự vương đồ bá nghiệp của nam nhân thì chút giá trị lợi dụng cũng không còn, vì hai đứa con của ta, đánh bôn ba ngàn dặm.”
“ Tỷ chưa nhìn ra sao, phu quân ta nghe nói Sấm vương và Bát đại vương vì La Nhữ Tài mà phát sinh xung đột, mọi người đều là nghĩa quân, tất nhiên không thể trơ mắt nhìn họ nội chiến. Bởi thế phu quân ta phái Lôi Hằng đi Tương Dương, cắt đứt liên hệ giữa họ, để lỗ tai mọi người đều được thanh tịnh.”
Hồng Nương Tử đứng bật dậy: “ Tương Dương là đất phất lên của Sấm vương, sao các ngươi có thể làm thế? Lam Điền tiến binh Tương Dương là muốn khai chiến với Sấm vương, chẳng lẽ các ngươi không sợ trăm vạn đại quân của Sấm vương?”
Phùng Anh đẩy chén trà tới trước mặt Hồng Nương Tử nhẹ nhàng nói: “ Phu quân ta xưa nay ngang ngược quen rồi, không bận tâm tới đâu.”
….. ….
- Này trời rộng,
Hỡi mênh mông mặt đất,
Ai khiển hưng vong?
Từ Nguyên Thọ ngâm đi ngâm lại câu đó, vì thế uống liền ba bầu rượu:
Không vì nguyên nhân nào khác, vì học sinh ông ta rốt cuộc đã có ý thức làm chủ nhân thiên hạ rồi.
Huyện Lam Điền nay đã gồm thâu 68 châu huyện, đất phiên dậu có hơn hai ngàn dặm, bách tính trong tay hơn ngàn vạn, hùng binh mười vạn, giữa chốn hương dã cũng ẩn chứa vô số anh hùng hào kiệt, bây giờ chỉ còn đợi một lệnh hạ xuống, không ai cản nổi.
Văn võ đông đảo, nước giàu dân mạnh.
Chính là lúc tiềm long bay lên trời nhe nanh múa vuốt rồi.
- Này trời rộng,
Hỡi mênh mông mặt đất,
Ai khiển hưng vong?
Sùng Trinh hoàng đế nghe được câu thơ đó thì bỏ dở bữa tối, ngồi trong đại điện thở ngắn than dài tới tận khi trời sáng.
Hắn có thể hòa đàm với Kiến Nô, có thể dùng sức toàn thiên hạ diệt trừ hạn Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, còn Vân Chiêu ... Vây cánh của y đã thành.
Nhẩm đếm lực lượng trong tay, cảm giác bất lực lan tỏa toàn thân.
Khi trời sáng, hắn miễn cưỡng ăn hai bát cơm, đánh chết hai tên hoạn quan chướng mắt, thay long bào lên triều.
Triều hội vẫn như mọi khi chẳng khác gì, tin tức xấu nối nhau kéo tới.
Bách quan vẫn luôn mồm công kích lẫn nhau, nếu nghe kỹ sẽ nhận ra sự sợ hãi ẩn sâu trong lời nói của họ.
Đại quân Vân Chiêu lần đầu tiên ngang nhiên rời Quan Trung, mặc dù chĩa mũi giáo vào Tương Dương của Lý Hồng Cơ, nhưng đội quân đó vẫn mang tới sợ hãi cho văn võ bá quan.
Bọn họ đều biết mục đích buổi triều hội ngày hôm nay, nhưng không ai dám nhắc tới Vân Chiêu, nên dùng hết tin xấu này tới tin xấu khác làm nhiễu loạn tư duy của hoàng đế, để hoàng đế quên đi Vân Chiêu.
Chuyện xấu tới mấy rốt cuộc cũng có hạn, triều hội từ lúc mặt trời mọc tới khi mặt trời lặn, các vị trọng thần đã không còn gì để nói, hoàng đế vẫn ngồi yên trên long ỷ, chưa tuyên bố bãi triều.
Thủ phụ Chu Duyên Nho thấy người khác đều không nói gì nữa, thầm thở dài: “ Khởi bẩm bệ hạ, hoàng trưởng nữ đã tới tuổi cập kê, nên chọn phối ngẫu, thần cho rằng nên treo bảng báo cho quan viên bách tính, người tuổi mười ba mười bốn, phẩm đức đoán chính, gia giáo trong sạch, nhân tài tuấn tú, tới nội phủ lựa chọn.”
Sùng Trinh mặt lạnh tanh: “ Chuẩn tấu, hôn lễ hoàng trưởng nữ nên dùng phủ đệ cùng quan phục cùng lễ nghi làm như lệ.”
Kết thúc đề tài này, đại điện lặng ngắt như tờ.
Chốc lát sau triều đường náo nhiệt như cái chợ, mọi người mồm năm miệng mười, tán dương Trưởng công chúa cao quý điển nhã, ngoài tú lệ trong đoan trang, công chúa chọn phu tế vạn vạn lần không thể xem nhẹ, không phải bậc anh kiệt không xứng.
Ai cũng biết hoàng đế và thủ phụ nhắc chuyện hôn phối của công chúa có ý gì, vẫn không ai dám nhắc tới hai chữ Vân Chiêu.
Đùa à, kẻ đó có thể vì một câu nói của ngươi giết cả nhà đấy, ai mà biết nơi này có bao kẻ bề ngoài trung trinh thực chất quy thuận con lợn rừng đó.
Vì không ai chịu nói, hoàng đế không chịu thoái triều, thế là quân thần giằng co tới tận tối.
“ Này trời rộng, hỡi mênh mông mặt đất, ai khiển hưng vong? Bẩm Sấm vương, câu này của Vân Chiêu ý tứ rõ ràng, thiên hạ này trừ y ra còn ai có thể chấp chưởng Đại Minh. Giống năm xưa Sở vương hỏi Chu thiên tử rằng 9 cái đỉnh nặng nhẹ thế nào?” Ngưu Kim Tinh trả lời câu hỏi của Lý Hồng Cơ xong lui về phía sau:
“ Ha ha ha, thằng nhãi ranh năm xưa, bây giờ cuối cùng cũng một lần cứng rắn rồi, gia gia còn tưởng y định làm rùa cả đời chứ, không ngờ lông vừa mới mọc đủ đã dám nói ra lời trong lòng. Có điều thiên hạ rộng lớn thế này, đi đâu không được mà cứ nhìn trúng Tương Dương của gia gia.” Lý Hồng Cơ cười xong vỗ mạnh tay vịn ghế:
Ngưu Kim tinh nói:” Điều Vân Chiêu lo âu chẳng qua là nếu đại vương và Bát đại vương hợp làm một, như thế đất Thục sẽ hoàn toàn bị bao vây. Nói cách khác, Vân Chiêu chiếm cứ Tương Dương, một là chia cắt người với Bát đại vương, hai là để bảo vệ Hán Trung, ba là để thuận tiện cho y mưu tính đất Thục.”
“ Vân Chiêu dã tâm bừng bừng, ý đồ của y thiên hạ đều biết cả, đại vương nhất định không thể y toại nguyện, thần cho rằng nên mau mau giải trừ ân oán với Bát đại vương, hợp lực đối phó với Vân Chiêu.”
Liên hợp với Trương Bỉnh Trung đối phó với Vân Chiêu sao? Chuyện này nói dễ hơn làm, mấy năm trước từng có người nghĩ đến, thậm chí là cả Tào Hòa Thuần gửi mật thư đề nghị liên hợp cả hắn và Trương Bình Trung, toàn thiên hạ đánh Quan Trung, kết quả họ trừ nghi kỵ nhau còn quá sợ Vân Chiêu, chẳng ai dám đi đâu, chỉ sợ mình va chạm với Vân Chiêu có chút tổn thất là bị đâm sau lưng chỉ có đi mà không có về.
Giống năm xưa thiên hạ đều biết Tần đáng sợ, nên Yên, Tề, Triệu, Hàn, Ngụy cùng hợp tung đánh Tần, kết quả chưa đánh Tần đã quay sang đánh nhau.
Thành thử một chuyện mà ai cũng muốn rốt cuộc chưa từng có bất kỳ tiến triển nào.
Giờ giống năm xưa qua mấy năm rồi lời mời kết minh vẫn còn đó, bọn họ vẫn đánh nhau sứt đầu mẻ trán, Quan Trung thì bình yên phát triển, ngày một giàu có cường thịnh.
Tên khốn đó vẫn cứ ung dung ngồi nhìn, Lý Hồng Cơ có thể cảm nhận rõ ràng sự coi thường từ Vân Chiêu, cho rằng nghĩa quân bọn họ là một đám lưu khấu, một đám chân bùn.
Mẹ nó, từ khi nào mà cường đạo cũng phân chia năm bảy loại vậy?
Vân thị làm cường đạo gần nghìn năm, cho nên cao quý hơn những người làm cường đạo mười mấy năm bọn họ à?
Tống Hiến Sách thấy Lý Hồng Cơ mãi không lên tiếng, nói:” Sấm vương vẫn nên mau mau quyết định, Viên Tông Đệ ở Tương Dương đã như ngồi bàn chông, nếu chúng ta muốn giữ Tương Dương thì phải mau chóng gửi viện binh, nếu không muốn nổ ra chiến tranh với Lam Điền thì nên từ bỏ.”
Lý Hồng Cơ phất tay:” Đối với chúng ta mà nói, chiếm lĩnh địa bàn không có tác dụng gì cả, Tương Dương trải qua nhiều lần bị công phá rồi đoạt lại, không có gì để lưu luyến nữa.”
Ngưu Kim Tinh thở phào đứng dậy chắp tay:” Sấm vương đã quyết, thần đi ra văn thư, lệnh Viên tướng quân rút khỏi Tương Dương.”
Đợi Ngưu Kim Tinh và Tống Hiến Sách đi rồi, Lưu Tông Mẫn mới nói:” Sấm vương nói phải làm, địa bàn với chúng ta mà nói là không có quá nhiều lợi ích, nhân mã mới là mệnh căn của chúng ta, còn nhân mã thì chúng ta còn địa bàn.”
Lý Hồng Cơ không phải không muốn đánh, mà là đánh chưa chắc thắng:” Chỉ sợ là chúng ta chiếm tới đâu, Vân Chiêu truy kích tới đó, khi ấy chúng ta thành tiên phong mở đường cho y.”
Lưu Tông Mẫn cười gằn:” Vậy mỗi khi tới đâu, chúng ta cứ cướp sạch ở nơi đó, để lại cho Vân Chiêu mảnh đất trống cùng đám người già yếu là được rồi, kéo chân huyện Lam Điền của y, chúng ta tiếp tục đi nơi khác, có tiền có người, chúng ta muốn tới đâu chẳng được, thiên hạ lớn như vậy, xem y nuôi hết được không?”