Tháng 8, thời điểm nóng nhất trong năm ở Quan Trung.
Tiền Đa Đa ôm một cái bụng lớn quá mức ngồi trên giường gấm, dù Vân Xuân Vân Hoa quạt không ngơi tay, nàng vẫn thấy nóng lắm, tóc bết lên trên mặt, rên yếu ớt:” Mang băng tới cho ta.”
“ Không được, băng quá lạnh, lão phu nhân không cho.”
“ Vậy thì chúng ta lên Ngọc Sơn, ở đó mát mẻ.”
“ Không được, lão phu nhân không cho.”
“ Các ngươi giết ta đi cho rồi.”
“ Hay là bọn nô tỳ chuẩn bị nước ấm cho phu nhân tắm rửa nhé.”
“ Xéo, toàn nghĩ ra cách vớ vẩn, hôm nay ta đã tắm ba lần rồi, có ích gì đâu.”
Khi Vân Chiêu dẫn Vân Chương, Vân Hiển vác cần câu từ ngoài cửa đi vào, Tiền Đa Đa mếu miệng muốn khóc.
“ Ta cũng rất muốn đưa nàng lên Ngọc Sơn ở một thời gian, nhưng mà không qua được ải của mẹ, hôm qua ta nói giúp nàng, kết quả bị mẹ cầm mõ ném cho. “ Nhìn vẻ mặt của Tiền Đa Đa là Vân Chiêu biết nàng muốn nói gì, nhận lấy quạt từ tay Vân Hoa quạt cho nàng:
Vân Chương Vân Hiển đều là đứa có hiếu, mỗi đứa lấy một cái quạt để quạt cho mẹ, nhưng với thời tiết tháng 8 ở Quan Trung, không khí hầm hập, dù là quạt gió cũng toàn là gió nóng. Một lát sau Tiền Đa Đa chẳng mát hơn, ba cha con Vân Chiêu thì mồ hôi đầm đìa.
Tiền Đa Đa thấy ba cha con đáng thương, kêu ái dà ái dà luôn mồm ngồi dậy từ giường gấm, làm ra vẻ rất hứng thú với thu hoạch của họ.
“ Trời nóng quá, cá lặn xuống đáy hết rồi ạ.” Vân Chương giải thích cho mẹ vì sao gió cá lại trống không:
Tiền Đa Đa dùng một ngón tay cào nhẹ lên cánh tay của Vân Chương, lập tức xuất hiện vệt trắng, nàng bẹo má nó:” Nói dối hả, ba cha con lại đi bơi chứ gì?”
“ Không ạ, chỉ ngâm chân trong nước.” Vân Hiển mau mắn đáp:
“ Ngâm chân làm sao lại mặc ngược quần?” Tiền Đa Đa vươn tay còn lại ra như ánh chớp, béo má tiểu nhi tử:
Vân Chiêu cắn một miếng dưa hấu ướp lạnh dưới giếng, lười nhác nói:” Đúng đấy, cha con ta đi ngâm chân nước suối.”
Tiền Đa Đa tức giận:” Vì sao không đưa thiếp theo?”
“ Thì nơi đó đông lắm, lại toàn là nam nhân, nàng đi thế nào?”
“ Chàng phải chú ý thân phận chứ, chẳng lẽ chàng không biết những người đi ngâm chân là ai? Ba cha con chàng góp vui cái gì, người ta cười cho.”
“ Không ai cười đâu ạ, con còn ăn miến lạnh của người ta.” Vân Hiển ở bên vô tư kích thích mẹ:
Tiền Đa Đa giật mình, quát lên:” Ai cho ba cha con ăn bừa ăn bậy ở ngoài? Vân Giáp, Vân Giáp, ngươi ra đây cho ta, hôm nay ta phải đánh chết tên cẩu nô tài ngươi.”
Vân Chiêu không vui nói:” Nàng gọi cái gì, không liên quan gì tới Vân Giáp, ở đó đa phần là học sinh và tiên sinh thư viện, chẳng lẽ còn có ai hại ta sao?”
Tiền Đa Đa lau nước mắt:” Chẳng ai chịu nghe lời, thiếp không muốn sống nữa, chết đi cho xong.”
“ Sinh con xong rồi hẵng chết.”
Vân Nương giọng phủ sương truyền tới, thế là Tiền Đa Đa lập tức nín khóc ngay.
Hai đứa bé chạy tới mời bà ăn dưa, Vân Nương cắn dưa trong tay mỗi đứa một cái rồi ngồi xuống bắt mạch cho Tiền Đa Đa, bảo Vân Chiêu:” Nếu nóng quá không chịu được thì tới thư viện Ngọc Sơn, ở đó mát mẻ hơn, cấm lên cao hơn, nơi đó quá lạnh, nhiễm lạnh không hay.”
Vân Chiêu cười nịnh:” Mẹ cũng đi cùng đi ạ.|
Vân Nương nghiêm mặt:” Mẹ phải tụng kinh thắp hương cho cha con, không rảnh.”
Hai đứa bé được Tiền Đa Đa đánh mắt ra hiệu, nhanh chóng chạy tới ôm tổ mầu, năn nỉ tổ mẫu cùng lên Ngọc Sơn.
Vân Nương luôn nghiêm khắc bị hai đứa tiểu tôn tôn ôm chân làm nũng, mặt tươi cười, nói đi là đi, không để ý tới phu thê Vân Chiêu.
Đợi năm sáu chục người ầm ầm theo mẹ đi rồi, Vân Chiêu mới nới với Tiền Đa Đa:” Được rồi, gian kế của nàng đã thành, gọi Phùng Anh, ba cúng ta đi thôi.”
Tiền Đa Đa đang hí hửng vì đạt được mục đích, lập tức đổi sắc mặt:” Không đem Phùng Anh theo.”
Kỳ thực Vân Chiêu cũng muốn dẫn cả nhà đi tránh nắng, tiện thể tránh mặt một người.
Đại Minh Trường Bình công chúa Chu Mỹ Sác được hoạn quan Vương Thừa Ân tháp tùng tới huyện Lam Điền, có lẽ nàng là công chúa duy nhất dám tới huyện Lam Điền.
Cái cớ Trường Bình công chúa tới huyện Lam Điền rất hoang đường, là tránh nóng.
Một cô công chúa quanh năm ở thâm cung, đột nhiên ở Thuận Thiên Phủ mát mẻ chạy tới Quan Trung nóng như lửa để tránh nóng, cái cớ này Vân Chiêu không tin.
Có điều trong ý chỉ của hoàng đế viết rất rõ ràng, Vân Chiêu đành tin.
An bài nàng ở Ao Sen Trường An xa hoa nhất, cấp cho nàng đãi ngộ cao nhất, còn lệnh đại hồng lư Chu Tồn Cực hết sức chiêu đãi, coi như là nể mặt vị Đại Minh công chúa lắm rồi.
Có điều vị Trưởng công chúa này còn chưa thỏa mãn, nhất định muốn đích thân gặp Lam Điền huyện lệnh Vân Chiêu.
Điều này không hợp quy củ.
Dù sao Vân Chiêu cũng là ngoại thần, lúc này đi gặp một công chúa còn chưa xuất các là chà đạp lên lễ nghi hoàng gia, hơn nữa rất dễ biến thành nữ tế hoàng gia, từ đó mà dương danh thiên hạ.
Vốn một tiểu nha đầu mười ba mười bốn chẳng có gì đáng sợ, với trí tuệ của Vân Chiêu, đùa bỡn một tiểu nha đầu trong lòng bàn tay thì quá đơn giản.
Nhưng xét tới tương lai bi thảm của nha đầu này, Vân Chiêu thấy cứ để nàng sống vui vẻ ở huyện Lam Điền cũng không tệ.
Đại hồng lư Chu Tồn Cực bị Trưởng công chúa mắng rất thảm.
Chu Tồn Cực chẳng hề để ý, từ khi nghe nói Trưởng công chúa sắp tới huyện Lam Điền, hắn vui mừng tới mức quên ăn quên ngủ, ngày ngày nghển cổ chờ Trưởng công chúa giá lâm, đồng thời dùng nhiệt tình lớn nhất phát động cả nhà hầu hạ thật tốt vị Trưởng công chúa này.
Không vì nguyên nhân nào khác, nếu có thể đưa Trưởng công chúa vào hậu trạch của Vân Chiêu, mọi tiếng chửi rủa sau lưng hắn sẽ phải biến mất, không những không bị đám phiên vương lên án, mà còn thành đối tượng được hâm mộ.
Vì nguyên nhân đó Chu Tồn Cực lấy ra 10000 phần tinh lực, chuẩn bị tác thành nhân duyên này.
Cũng vì chặt đứt đường lui của Trưởng công chúa, hắn thậm chí thuê những tiêu khách chuyên môn làm việc dơ bẩn, phái họ tới Thuận Thiên Phủ, giết Chu Hiển vị hôn phu trước kia của Trưởng công chúa.
Chuyện này Vân Chiêu biết, nhưng mà nó chẳng đụng chạm gì tới luật pháp Lam Điền, cho nên y chẳng can thiệp.
“ Phản tặc.” Chu Mỹ Sác rụt rè nấp sau lưng Vương Thừa Ân thò mỗi cái đầu nhỏ có chút xanh xao chửi mắng Chu Tồn Cực:
Chu Tồn Cực cười hì hì, hai tay liên tục tát má nhẹ hều:” Công chúa mắng phải lắm thần là tên phản tặc vô sỉ, có điều Trưởng công chúa tới thành Trường An, vẫn phải do tên phản tặc vô sỉ này chiêu đãi.”
Chu Mỹ Sác mặt đỏ bừng bừng bước ra, tiểu cô nương năm nay mới mười ba, mặc một bộ quần áo trong cung màu đỏ tía thùng thình, làm thân thể nàng càng thêm nhỏ, mặt trái xoan, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn như một cánh hoa nhỏ, cố lấy vẻ uy nghi Trưởng công chúa chỉ mặt hắn:” Ta không cần ngươi quản, ta tới huyện Lam Điền là không định sống trở về nữa rồi.”
“ Thiên hạ này không nơi nào an toàn hơn huyện Lam Điền nữa, công chúa cứ yên tâm, Vân Chiêu không có chút ác ý nào với công chúa, càng không ngầm phái người hại công chúa.”
“ Dẫn ta đi gặp Vân Chiêu, ta mắng dã tâm lang sói của y.”
Chu Tồn Cực cười khổ:” Công chúa, dã tâm của Vân Chiêu thì cả thiên hạ đều biết, khi nó vẫn còn là dã tâm thì chúng ta đừng nên bóc trần ra, không tốt cho bệ hạ.”
Chu Mỹ Sác rơi nước mắt:” Còn chẳng phải vì đám các ngươi kẻ nào kẻ nấy tham sống sợ chết, mới khiến cẩu tặc Vân Chiêu lớn mạnh, tới mức không giải quyết được nữa.”
Vương Thừa Ân thở dài:” Tần vương, thực sự không còn cách nào sao?”
(*) Trường Bình công chúa Chu Mỹ Sác, chính là sư phụ Vi Tiểu Bảo, Cửu Nạn, hay độc tí thần ni.
Trong lịch sử thì Chu Mỹ Sác không có điều gì để nói, khi Lý Tự Thành đánh vào Bắc Kinh, Sùng Trinh lúc đó kỳ thực quẫn rồi, chém chết hết vợ con để tránh bị làm nhục, không hiểu sao chém trượt Chu Mỹ Sác, nàng chỉ mất một tay.
Lý Tự Thành vào cung không giết Chu Mỹ Sác, sau đó không lâu thì nhà Thanh chiếm Bắc Kinh, cũng chẳng ai giết nàng. Chu Mỹ Sác được ban hôn cho hôn sự cũ được Sùng Trinh chuẩn bị sẵn.
Có điều Chu Mỹ Sác nước mất nhà tan nên sống u uất chết sau đó ít lâu khi đang mang thai.
Tóm lại cả cuộc đời cô công chúa sinh nhầm nhà này chẳng có gì đáng nói ngoài hai chữ thê thảm.
Có lẽ vì thế dân gian thương cảm nên suốt mấy trăm năm có nhiều truyện dân gian kể về nàng, như đi tu, trở thành cao thủ giang hồ, tham gia phản Thanh phục Minh. Hay dựng thành vở kịch kể về mối tình với trượng phu, sau này dựng cả thành phim cho nàng kết cục viên mãn, và giờ tiếp tục xuất hiện trong truyện của con tác … không biết số phận nàng ra sao khi rơi vào tay con lợn Vân Chiêu.