“ Lương Viên tuy tốt, nhưng chẳng phải chỗ ở lâu.” Triệu Nguyên Kỳ tiên sinh sau khi giảng xong tình hình thời sự hiện thời của gấp sách lại, rời khỏi phòng học, để lại một đám học sinh rì rầm bàn tán.
Mạo Tích Cương một trong bốn vị tài tử Giang Nam trước kia tới ám sát Vân Chiêu giờ được đưa lên thư viện giáo dục lại, thu dọn sách vở, vội vàng đuổi theo tiên sinh ra tới ngoài phòng, chắp tay hỏi:” Tiên sinh, học sinh rất muốn biết vì sao những người Tương Dương kia lại cho rằng, sau khi huyện Lam Điền chiếm lĩnh Tương Dương nơi đó sẽ bình an.”
“ Vì những người quay về đầu tiên là những người thông minh nhất.”
- Xin tiên sinh nói rõ hơn.
“ Nếu ngươi xem lịch sử của huyện Lam Điền thì ngươi sẽ thấy, chỉ cần đất đai huyện Lam Điền nuốt vào thì không có chuyện nhả ra. Lần này huyện tôn đã phái Lôi Hằng tiến binh Tương Dương, chứng tỏ Tương Dương với huyện Lam Điền mà nói là quả đào chín mọng, tới lúc hái rồi.” Triệu Nguyên Kỳ thong thả vừa đi vừa nói, sao ông không hiểu hàm ý của Mạo Tích Cương, hắn coi Vân Chiêu giống đám tặc khấu khác, hôm nay chiếm mai lại bỏ, vơ vét một chập rồi lại chạy mất không hề có trách nhiệm với bách tính đương địa:” Mạo Tích Cương, ngươi là đứa có tài hoa đấy, sở dĩ ngươi chỉ đứng hạng trung bình trong lớp này, nguyên nhân là ngươi không bỏ được thành kiến của mình, cho nên cái ngươi nhìn thấy luôn hạn hẹp sai lệch với thực tế, khiến kiến thức của ngươi không tăng tiến được.”
Mạo Tích Cương bỏ ngoài tai những lời phê bình của tiên sinh, tiếp tục truy hỏi:” Học sinh vẫn chưa hiểu, những người Tương Dương nếu đã ổn định ở Lam Điền, vì sao lại vứt bỏ cuộc sống ưu việt mà quay về tòa thành bị lưu khấu cướp sạch.”
“ Phải chăng là có chuyện gì học sinh không biết, khiến lưu dân không thể nào chịu đựng được Lam Điền, nên họ mới muốn quay về đất cũ. Học sinh cho rằng một câu cố hương khó rời không đủ giải thích hiện tượng này.”
Triệu Nguyên Kỳ cười:” Ngươi xem đi, ngươi lại thành kiến rồi, ngươi chỉ thích gán đáp án tiêu cực cho huyện Lam Điền, ngươi bao giờ nghĩa tới đáp án tích cực chưa?”
“ Lựa chọn của lưu dân làm học sinh không thể nghĩ tới đáp án tích cực nào cả.”
“ Nếu như thế thì ta không nói ra đáp án nữa, đáp án tốt nhất là ở lưu dân Tương Dương, cho ngươi ba ngày tự đi tới chỗ lưu dân Tương Dương một chuyến, sau khi có được đáp án hãy viết thành bài luận rồi giảng cho đồng song của ngươi.”
Mạo Tích Cương khom người:” Học sinh tuân lệnh.”
Triệu Nguyên Kỳ vỗ vai hắn:” Nhân sinh muốn vẻ, mỗi vẻ có tư vị riêng, cứ thong thả mà trải nghiệm.”
Mạo Tích Cương lần nữa thi lễ tiễn tiên sinh đi, đang nghiền ngẫm lời cuối cùng tiên sinh nói chợt hắn thấy một người ở sân thể dục đắp đất, mắt hắn liều nheo lại, sự khó chịu thể hiện rõ ra mặt.
Có thể nhìn thấy Vân Chiêu ở thư viện Ngọc Sơn không có gì lạ cả, vì y thường xuyên lên nơi này.
Hiện giờ Mạo Tích Cương đang nhìn thấy Vân Chiêu, y đang cùng một đám tiểu tử lỡ cỡ đuổi theo một quả bóng da chạy khắp nơi, hai lão bà của y dẫn theo hai đứa con đứng ở bên sân la hét cổ vũ.
Trong đó có một người đẹp tới quá thể đáng lại có bầu, cả sân giọng nàng là lớn nhất.
“ Còn ra thể thống gì nữa chứ!” Mạo Tích Cương mắng một câu, có chút khinh thường, bất giác nói thành tiếng:” Đế vương không phải như thế này.”
Có người bất ngờ hỏi:” Ngươi gặp đế vương rồi à?”
Mạo Tích Cương quay lại mới nhận ra Phương Dĩ Trí đứng sau lưng mình từ bao giờ, lắc đầu:” Chưa.”
“ Nếu như ngươi chưa từng gặp thì đây là vị đầu tiên mà ngươi gặp rồi.”
-“Ý ngươi bộ dạng đế vương thực sự là thế này đây hả?”
Phương Dĩ Trí nhìn Vân Chiêu một mình một bóng tung hoành trong đám trẻ con, cười nói:” Bộ dạng đế vương không có quy định cụ thể, đã là đế vương, y biểu hiện ra thế nào thì đế vương nên là thế ấy.”
Mạo Tích Cương nhìn hắn chằm chằm: “ Mặc dù có lý, nhưng mà lời của ngươi cũng có hiềm nghi nịnh nọt đấy.”
Phương Dĩ Trí thoải mái thừa nhận: “ Càng tìm hiểu về người này, ta càng muốn nịnh nọt y, hơn nữa ta thấy làm thế không có gì phải hổ thẹn.”
Mạo Tích Cương thở dài, không muốn tiếp tục chủ đề này: “ Đi với ta tới ban giáo vụ một chuyến, Triệu tiên sinh bố trí cho ta một bài tập, ta phải xuống núi điều tra ba ngày.”
“ Tra cái gì?”
“ Lưu dân Tương Dương về Tương Dương, rốt cuộc là do tự phát hay do bất đắc dĩ.”
Phương Dĩ Trí nhìn Mạo Tích Cương như nhìn quái vật:” Ngươi không biết hay là vờ không biết, chuyện đó chẳng phải quá rõ ràng rồi à ... A, ta hiểu rồi, ngươi lấy cớ đi gặp Đổng Tiểu Uyển chứ gì.”
Mạo Tích Cương phất mạnh tay, như thể bị xúc phạm ghê gớm lắm:” Ta và nàng đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, đừng nhắc tới nữa.”
“ Cần gì phải thế, chúng ta bị mật điệp Lam Điền bắt được, không liên quan tới các nàng, chẳng phải Lô công đã nói rõ ràng rồi hay sao?”
“ Không phải chuyện đó, giờ nàng lấy ca vũ mua vui cho người ta, lại còn chìm đắm trong đó, cam tâm sa đọa, gặp mà làm gì?”
Phương Dĩ Trí ngớ người, nghiêm túc nói:” Nay nàng là bậc đại gia ca vũ nổi danh Quan Trung, dùng sở trường của mình tự kiếm sống nuôi thân, có gì không hay, ngươi cũng xem nàng biểu diễn Nghê thường y vũ rồi đó, không phải còn xuất sắc hơn cả khi ở Tần Hoài sao, chính ngươi còn nói vũ khúc có dấu hiệu vong quốc mà.”
“ Hừ, ta nói chính là cái đó đấy, ý ta là , con hát biết chi hờn mất nước, cách sông còn hát Hậu đình hoa. Huyện Lam Điền là chốn thế nào mà nàng còn tâm tư nghiên cứu ca vũ. Đêm dài sắp tới rồi, từ nay ta sẽ đứng gác tới chết không thôi.” Mạo Tích Cương đột nhiên giơ tay lên trời phát ra lời thề:” Ta sẽ không thú thê, không phong đất, không sinh con, không đội mũ quan, không tranh vinh sủng. Ta sẽ tận trung chức trách, bảo hộ vạn dân, không thấy mặt trời, quyết không lơi lỏng.”
Phương Dĩ Trí giật này mình kéo tay hắn xuống:” Có cần tới thế không?”
Mạo Tích Cương trừng mắt lên, càng nói càng kích động:” Sao lại không, đại quân của Vân Chiêu đã ngang nhiên rời Quan Trung, chiếm cứ Tương Dương, điều này dự báo đêm dài của Đại Minh sắp tới, ngươi đừng quá dễ dàng tin vào biểu hiện trước mắt.”
“ Một kẻ đại gian đại ác có thể ngụy trang thành đấng cứu thế, một con sói có thể khoác lông cừu lên người đóng giả thiện lương. Trước đó ngươi nói ta không hiểu người Tương Dương, không phải là ta không hiểu, mà ta không thể tin lời giải thích của đám quan viên Lam Điền, càng không thể tin những phỏng vấn đăng trên báo chí, ta phải đích thân đi điều tra.”
Phương Dĩ Trí định nói gì, cuối cùng chỉ buông một tiếng thở dài, đêm đen thực sự ở trong lòng người này.
Quả bóng da bị đá về phía bọn họ, Vân Chiêu đám trẻ con đang vẫy tay reo hò muốn họ đá quả bóng lại, Phương Dĩ Trí không đá bóng mà nhặt lên, cười hì hì chạy tới.
Mạo Tích Cương mặt thoáng qua vẻ thống khổ, sau đó đi về phía ban giáo vụ, bước chân kiên định, chỉ còn lại mình hắn chống lại tất cả.
Liên tục trời quang nửa tháng oi nóng không cách nào chịu nổi, bầu trời rốt cuộc xuất hiện một đám mây đen muốn bay về phía này.
Mạo Tích Cương mồ hôi đẫm lưng, ngồi trong lán cỏ thở hổn hển, mặt trời bị mây đen bao phủ, nhưng trời lại càng thêm oi bức, thở không nổi đành há mồm ra để thở, nửa canh giờ mà hắn ghé thăm lão bà bà bán nước lạnh ba lần rồi.
Vẫn không cách nào giải trừ bớt nóng nực.
“ Nhà ta nhất định phải về Tương Dương, Lôi đại tướng quân đã chiếm nơi đó rồi, nghe nói đang diệt trừ lưu khấu xung quanh, đợi chúng ta về thì lưu khấu cũng bị giết hết. Mả cha nó, cái nhà tốt lắm không biết bị bọn tặc khấu phá hoại thành thế nào, giờ vương sư đã tới, chúng ta có thể về nhà.” Một đại hán mình trần vừa lau mồ hôi ròng ròng vừa hồ hởi tán gẫu với Mạo Tích Cương: