Một hán tử thô kệch xấu xí mặc áo đen ăn xong con gà thì thò tay ra ngoài cổng thành hứng nước mưa rửa tay, sau đó lục lọi trong người một hồi, ném tiền vào hũ, tiền kêu leng keng:” Bà mẹ nó, nhà khác bán gà hầm hũ chỉ 30 đồng, chỉ có tên khốn nhà ngươi là mua gian bán lận, nhất định bán 35 đồng. 30 đồng đây, bọn ta thèm vào mà ăn không của ngươi, loại ngu xuẩn như ngươi đáng bị giáo huấn.”
Bọn họ đều là người bán rong quanh khu cổng thành cả, đều quen biết nhau, có người trả tiền liền có người khác làm theo, mỗi người chửi một câu rồi ném tiền vào hũ, chẳng bao lâu trong hũ đã có cả đống tiền.
Mạo Tích Cương sững sờ, tên lừa đảo cũng sửng sốt, tên bán rong thì nín khóc.
Mỗi tiếng tiền đồng kêu trong hũ đối với Mạo Tích Cương mà nói như cơn sóng dữ đánh vào tâm trí hắn, là cái tát vào mặt hắn, làm hắn quên cả nam bắc.
Tên lừa đảo kia lòng cũng thon thót, mỗi khi nghe tiếng tiền kêu leng keng, tim hắt nhảy vọt lên, cơ mặt hắn co giật.
Cuối cùng tất cả trả tiền rồi, hắn vẫn cắn răng không chịu trả tiền, vờ không nhìn thấy ánh mắt người khác nhìn mình.
“ Hoàng Thử Lang, ngươi đã ăn mà không trả tiền thì đừng trách mỗ.”
Nhìn thấy tráng hán kia rút xích từ bên hông ra, Hoàng Thử Lang cuống lên: “ Ta trả tiền, ta trả tiền.”
Tráng hán đợi Hoàng Thử Lang ném tiền vào hũ rồi mới vươn ra chộp cổ hắn, xách lên như gà con: “ Trước kia gia gia là thuế lại ở chợ, người ta ném tiền vào sọt, gia gia không cần nhìn, chỉ nghe tiếng cũng biết là bao nhiêu. Người khác đều trả 30 đồng, sao ngươi chỉ trả 15?”
Hoàng Thử Lang thất kinh, vừa rồi hắn chơi gian không ngờ bị phát hiện, vội móc ra 15 đồng nữa ném vào hũ: “ Xin quan gia tha cho, tiểu n hân không dám thế nữa.”
Tráng hán là nha dịch, cười gằn: “ Muộn rồi, ngươi cho rằng luật pháp Lam Điền ta chỉ để nói chơi à, quân lừa đảo chó má như ngươi phải đem tới huyện nha Vạn Niên dùng xích sắt xích thị chúng bảy ngày, cho người qua lại phỉ nhổ.”
Nói rồi tay chân nhanh nhẹn khóa hai tay Hoàng Thử Lang lại, giật xích một cái, Hoàng Thử Lang ngã cắm mặt xuống đất, xung quanh hò reo.
Mưa tới dữ dội đi cũng nhanh chóng.
Khi cơn mưa rào sầm sập biến thành mưa nhỏ li ti, nha dịch chắp tay với mọi người trong cổng thành, kéo tên Hoàng Thử Lang đi.
Rất nhanh những người bán hàng khác cũng đẩy xe một bánh rời cổng thành, đều là những người bận rộn cả, vì miếng ăn mà chẳng an nhàn, huyện Lam Điền giàu có tức là đảm bảo cho mọi người vất vả thu được xứng đáng với công sức thôi, bách tính bình dân đâu ra chuyện nhàn nhã mà vẫn có ăn chứ.
Vì trời mưa, người ra ra vào vào đều rất nhiều.
Chỉ còn lại Mạo Tích Cương và người bán rong ngồi đần mặt trên mặt đất.
“ Sau này ta không dám chửi ông trời nữa, cũng không dám bán gà hầm 35 đồng nữa.” Người bán rong đứng dậy, chỉ tay thề với trời, còn nói thêm hai chữ "thật đấy", chân thành vô cùng.
Thời khắc ấy Mạo Tích Cương rất muốn đi theo hắn bán gà hầm cho xong, hắn không còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa rồi.
Thì ra hắn mới là con sâu làm rầu nồi canh, là bóng tối trong thế giới tươi sáng này, hắn sai, hắn sai rồi, thế chẳng phải mọi việc trước kia hắn làm là vô nghĩa, lý tưởng hắn bảo vệ là ngu xuẩn à?
Hắn là con sâu đáng thương.
Cổng thành trống không chỉ còn lại một mình Mạo Tích Cương, hắn ngồi ngây như phỗng hồi lâu, sau đó bật cười, cười như điên dại, tiếng cười vang vọng mãi không tan, làm người qua lại sợ hãi né tránh.
Hắn kệ người khác, hắn cứ cười, cười tới nước mắt chảy cả ra, thế là hắn từ cười thành khóc, khóc quá mức sẽ chảy nước mũi, dù là người đọc sách cũng chẳng khác gì người thường, trông vô cùng thảm hại, khiến không ít người đi qua thương cảm.
Mạo Tích Cương không biết mình đang khóc hay đang cười.
Người này học nhiều ngốc rồi, ai cũng tiếc.
Mọi điều hắn nghĩ đều là sai.
Nếu như hắn không đi hỏi lưu dân Tương Dương, hắn sẽ chẳng thể nào biết người Tương Dương trở về là muốn mở mang gia nghiệp, chứ chẳng có ẩn tình nào hết. Nếu lúc nãy mà hắn cầm ô bỏ đi, hắn không biết người bán rong này đáng bị giáo huấn, người xung quanh không lên tiếng là vì muốn hắn bị trừng phạt.
Còn tên lừa đảo cuối cùng bị bắt đi xích bảy ngày thị chúng là rất đáng đời.
Nếu không đi xem, vẻn vẻn chỉ là suy luận thì hắn không bao giờ thấy được sự thực, nên hắn khóc vì thế giới này không tệ hại như hắn nghĩ, hắn cười vì sự tự đại vô tri của mình.
Ha ha ha, té ra chỉ có có mình là kẻ ngu xuẩn, thật là nực cười.
Khi hắn đang liên tục lau nước mắt nước mũi nhạo báng bản thân, một chiếc khăn tay màu xanh xuất hiện trước mắt, hắn chẳng nghĩ gì, cứ thế cầm lấy lau mặt.
Trên khăn tay có mùi thơm thoang thoảng, mùi này rất quen thuộc, tức thì đánh thức hắn khỏi tâm trạng quá khích, nước mắt lem nhem, hắn nhìn thấy một đôi mắt như biết nói, bên trong ẩn chứa sự dịu dàng khó có thể miêu tả bằng lời, còn có cả sự lo lắng và thương xót chứa trong đôi mắt long lánh đó, thật khiến lòng người phải rung động.
Đổng Tiểu Uyển đứng trước mặt hắn, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần ấy cũng rơi hai hàng lệ hoa.
Một cảm giác hổ thẹn mãnh liệt dâng lên trong lòng, Mạo Tích Cương phẫn nộ ném khăn tay vào người Đổng Tiểu Uyển:” Cô hài lòng rồi chứ, giờ thì cô hài lòng lắm hả?”
Đổng Tiểu Uyển run giọng gọi:” Lang quân.”
“ Cút, cút đi.” Mạo Tích Cương vung tay loạng choạng đứng dậy, lúc này người hắn không muốn gặp nhất là Đổng Tiểu Uyển:
“ Lang quân.” Đổng Tiểu Uyển định đỡ hắn:
Mạo Tích Cương hất văng tay nàng ra, như kẻ điên lao vào mưa, hai tay giơ cao la hét, chẳng mấy chốc đã không thấy đâu.
Bệnh rồi, Mạo Tích Cương bệnh rất nặng, hắn sốt miên man nhiều ngày.
Khó khăn lắm mới sống được, nhưng người gầy tọp đi, trông còn khiếp hơn cả lúc hắn phải làm lừa kéo cối xay.
Lần ngã bệnh này với Mạo Tích Cương mà nói vô cùng hung hiểm.
Phiền nhất là hắn sốt cao mãi, chìm vào hôn mê, tới ngay cả đại phu cao minh nhất của thư viện Ngọc Sơn cho rằng khả năng sống sót của hắn không quá ba thành.
Mãi sáu ngày sau hắn mới bò ra khỏi địa ngục.
Phương Dĩ Trí, Trần Trinh Tuệ đúng là bằng hữu vô cùng hợp cách, hai người thay phiên nhau chăm sóc hắn sáu ngày sáu đêm.
Thế nhưng cái tên khốn đó sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là mở đôi mắt cực to vì quá gầy gò, nói với Đổng Tiểu Uyển mỗi ngày tới thăm hắn một lần:” Vất vả cho nàng rồi.”
Đổng Tiểu Uyển khóc nức nở, Mạo Tích Cương cười ha hả, còn Phương Dĩ Trí, Trần Trinh Tuệ thì hết sức bực mình, đúng là quân trọng sắc khinh bạn.
Khỏi bệnh rồi, Mạo Tích Cương đòi tắm nước nóng, nước cực nóng, nóng tới mức khiến toàn thân hắn biến thành tôm luộc, hắn chẳng bận tâm, ngâm mình rất lâu, còn nhờ hai người kia kỳ cọ cho mình.
Cho nên khi hắn từ nhà tắm thư viện đi ra thì toàn thân sạch sẽ, chỉ là y phục trở nên rộng rãi.
“ Ta vốn định khỏi bệnh rồi sẽ cưới nàng, sau thấy nàng ở Minh Nguyệt lâu rất vui vẻ, nghe nói nàng đang chỉnh lý cổ nhạc Quy Tư, biên soạn Phật âm vào ca khúc của nàng. Rất tốt, giờ gả cho ta thì tâm huyết của nàng uổng phí mất, vậy đợi ta hai năm nữa, vừa vặn ta có việc để làm.”
Đổng Tiểu Uyển thoáng ngỡ ngàng rồi lại khóc.
“ Khóc cái gì mà khóc, chuyện này cứ quyết định như thế.” Mạo Tích Cương bực mình, cởi miếng ngọc đeo trên cổ nhét vào tay Đổng Tiểu Uyển:” Đây là tín vật.”
Phương Dĩ Trí, Trần Trinh Tuệ trố mắt nhìn, hai bọn họ đều biết lai lịch miếng ngọc đó, khi Mạo Tích Cương làm lừa, dù bị hành hạ chết đi sống lại cũng không chịu từ bỏ thứ này, giờ lại nhẹ nhàng đưa cho một ca cơ.
Điều này chứng tỏ Mạo Tích Cương thực sự chuẩn bị cưới Đổng Tiểu Uyển về chứ không phải đơn giản là mua lấy lần đầu của nàng.
Tên này bệnh một hồi cứ như biến thành người khác.