Cái hi vọng mà Vân Mãnh nói chỉ khiến Vân Chiêu đắng miệng thôi, chính y lúc làm cán bộ xóa đói giảm nghèo nói rồi, y biết bản chất nó là gì.
Mùa xuân trồng một hạt giống, mùa thu sẽ có được bông lúa nặng trĩu.
Mùa xuân ấp quả trứng, mùa thu sẽ có con gà mái đẻ đầy ổ trứng.
Mùa xuân nuôi một con lợn, tới năm mới có lợn để ăn, ăn không hết thì muối trong chum, ăn cả năm.
Con người ta khi nghèo thì chỉ còn hi vọng.
Nhà giàu có rất ít khi nói tới hi vọng, bọn họ chỉ có mục tiêu, có chỗ dựa hiện thực vững chắc, họ không cần gọi nó là hi vọng.
Ví dụ thực tế nhất là mẹ hi vọng Vân Chiêu thi đỗ làm trạng nguyên, vì thế mời cho y tiên sinh tốt nhất, cung cấp cho y điều kiện học tập tốt nhất, đó là cơ sở hiện thực.
Dựa theo dự đoán của Vân Chiêu, nếu như y chuyên tâm đọc sách, dù không thể đỗ trạng nguyên, tiến sĩ, chứ cử nhân giơ tay ra là có được.
Chứ còn cái gọi là hi vọng là đem vạn sự gửi gắm cho ông trời, chẳng có cơ sở nào.
Sau khi Vân Lang hứa sẽ chi viện cho sơn trại thêm nhiều lương thực, trưa hôm đó ăn cháo rất đặc.
Tới tận buổi tối thúc thúc rậm râu Vân Hổ vẫn chưa đi cướp về, Vân Chiêu bắt đầu có chút lo lắng, y sợ là cường đạo thúc thúc vì thể diện mà bất chấp nguy hiểm đi cướp mục tiêu mà bình thường không dám cướp.
Thế nên khi ngâm nước nóng cũng thấp thỏm bất an.
Cho tới tận khi trăng lên giữa trời bên ngoài căn nhà nát mới chợt vang lên từng hồi reo hò, Vân Chiêu chẳng kịp đi giày, cứ chân đất chạy ra khỏi phòng.
Chỉ thấy thân hình cao lớn của Vân Hổ bị đám đông vây quanh, giơ cao một cái túi điên cuồng rống lên với đám cường đạo: “ Hôm nay tốt số, phát tài rồi.”
Nói xong móc một nắm tiền đồng trong túi rải vào đám đông, thế là đám đông càng thêm hỗn loạn.
Đám Vân Dương cũng kéo tới, hâm mộ nhìn Vân Hổ hoan hỉ phát tiền cho đám cường đạo, đứa nào đứa nấy kích động tới mặt đỏ bừng bừng, Vân Thư bóp chặt tay: “ Tương lai chúng ta cũng phải như thế.”
“ Ngươi nhìn chỗ kia đã.” Vân Dương chỉ một đám trẻ con bị người lớn đầy ra ngoài, không cướp được tiền đang ngồi bệt dưới đất khóc tu tu:
Vân Quyển vẫn rất có lòng tin: “ Chắc rồi bọn chúng cũng được chia thôi.”
Vân Chiêu thì chỉ cái túi trong tay Vân Hổ: “ Ngươi nghĩ cái túi đó thì chứa được bao nhiêu tiền?”
Vân Quyển nhìn đám đông đứng kín cả mành đất trống, không nói gì nữa, hắn đi học rồi, học tính rồi, biết chỗ đó chia ra mỗi người chẳng được là bao, vẫn cứng đầu: “ Tiền thiếu thì chúng ta cướp của người có nhiều tiền hơn, lương thực thiếu, chúng ta đi cướp của người nhiều lương thực hơn.”
“ Thế nếu cướp hết tiền của người có tiền rồi thì sao, nếu toàn bộ tiền lương của người có tiền chia hết người mà vẫn chưa đủ no thì sao?”
“ Không thể nào, người có tiền nhiều tiền lương lắm, đủ để chia.”
Những đứa bé khác gật đầu tán đồng, tư duy cường đạo ở Quan Trung vẫn rất sơ khai, hết thì cướp thôi, người giàu cái gì cũng thừa mứa.
Ài, cái đám đầu óc đơn giản này, Vân Chiêu cười khổ:” Tiền lương của người có tiền cũng không phải là ở trên trời rơi xuống, phải đi kiếm mà ra. Giống như năm nay thu hoạch lúa mạch, mọi người trong trang cũng phải bận rộn mười lăm ngày, ngày nào gà chưa gáy cũng đã dậy, trời tối đen rồi mới về, sau đó phải đem phơi, rồi xay gạo, vất vả lắm mới được hạt lúa mạch, có dễ dàng gì không? Bao năm qua Quan Trung hạn hán, thu hoạch không đủ ăn, các ngươi nghĩ mà xem, lấy đâu ra mà cướp chứ?”
Bọn trẻ con ỉu xìu, đầu xuân có được mấy trận mưa, lượng nước sung túc nên mùa hè có thu hoạch kha khá, nhưng mùa hè không mưa, mùa thu này thu hoạch giảm đi nhiều rồi, lúc đó mùa đông lại đối, ai cũng đói cả thì cướp của ai.
Chỉ là trẻ con bản tính lạc quan vô tư, chẳng mấy chốc Vân Thư lại hớn hở nói:” A Trệ, ngươi biết không, ta và Tiểu Quyển nhặt được từ trong ruộng của nhà ngươi tới 200 cân lúa mạch, tận 2 gánh đấy, bán được nhiều tiền lắm, ngươi lỗ vốn rồi.”
“ Đúng thế ngươi lỗ rồi, ha ha ha.”
Lúc bọn chúng phơi nắng vất vả nhặt lúa mạch thì mình làm gì nhỉ, xem sách, ngủ khì, chơi với Vân tiểu muội, theo Phúc bá luyện võ, cùng Vân Xuân, Vân Hoa ăn vụng, tối đến chúng đi về lại phải chia cho mình một nửa, vậy mà vẫn nghĩ mình lỗ? Vân Chiêu cười tươi như hoa vỗ vai đám huynh đệ: “ Các ngươi nghĩ thế là tốt, nghĩ thế là tốt. Nhưng ý ta muốn nói là, huynh đệ chúng ta tương lai làm cường đạo có lý lẽ, những kẻ vô lương tâm, không coi người khác là người, chúng ta phải khiến chúng nếm thử tư vị bị ức hiếp. Còn những người có tiền mà không chiếm đoạt của người khác, chúng ta không được cướp, còn phải giúp họ giàu có hơn.”
“ Nói cho cùng tài phú là do bách tính làm ra, chúng ta có quyền lấy một phần thuộc về chúng ta, nếu chúng không cho, chúng ta đi cướp.”
Vân Dương trầm mặc nãy giờ nghe vậy phấn chấn hơn nhiều:” Ngươi nói hợp ý ta lắm, sau này chúng ta sẽ làm thế, phải làm cường đạo có đạo nghĩa.”
“ Đúng, chúng ta không làm đám cường đạo bất nghĩa vô lương tâm.” Đám Vân Quyển phụ họa ngay:
Vân Chiêu thở dài, khi mà ai ai cũng chỉ nghĩ tới làm cường đạo chứ không muốn làm bách tính bình thường thì một triều đại sụp đổ chẳng có gì lạ.
Khi Lý Hồng Cơ hô lên câu khẩu hiệu tuyên truyền cực kỳ có tính kích động " ăn của chúng, mặc của chúng, Sấm Vương tới rồi không nộp lương", người trong thiên hạ đều lấy làm tặc khấu làm vinh.
Vấn đề là, chỉ cần người có chút đầu óc đều nghĩ ra, không nộp lương thực sự được sao?
Ai ai cũng đi làm tặc khấu, con mẹ nó lấy ai nuôi tặc khấu? Dù các ngươi muốn cướp cũng phải có đối tượng mà cướp chứ?
Trừ khi đại quân của Lý Hồng Cơ có thể càn quét cả thể giới, lấy của cải của cả thế giới nôi một vùng, nhưng mà Vân Chiêu thấy Lý Hồng Cơ không có khả năng làm được việc này, vì hắn không có dã tâm biến thiên hạ thành mục trường của người Mông Cổ giống Thành Cát Tư Hãn.
Vân Hổ chen lấn đám đông đi tới, đưa nửa túi tiền cho Vân Chiêu:” Đây là quà gặp mặt.”
Vân Chiêu tạ ơn, chuyển túi cho Vân Dương, Vân Dương hết sức tự nhiên nhận lấy vác lên vai, chính chắn cũng không nhận ra từ khi nào mà mình quen nhận đồ từ tay Vân Chiêu rồi.
“ Biết ngay là cháu không hài lòng mà, vẫn còn.” Vân Hổ cười ha hả đặt tay lên miệng huýt một tiếng sáo thật vang:
Tức thì có người lôi một cái thứ gì đó ném cho Vân Chiêu.
“ Á ...” Tiếng kêu kinh hãi của nữ tử vang lên, kèm đó là tiếng cười hô hố của đám đạo phỉ:
Vân Chiêu vội đỡ lấy thứ đó, đồ vào tay mới phát hiện đó là một con người, may mà thời gian qua khắc khổ luyện võ, tính thăng bằng tốt, lùi hai bước liền trụ vững lại được, ôm thân thể mềm mại thơm ngát trong lòng, vừa nhìn một cái kinh ngạc đến ngây người.
Chỉ một ánh mắt nhìn thoáng qua, y đã bị dung mạo xinh đẹp tuyệt trần làm tim đập mạnh, tiểu cô nương chừng còn nhỏ, trên đầu búi một búi tóc cao vút đen huyền, dưới mái tóc mây là một gương mặt mặt trái xoan nhỏ xinh, vành mi cong nhẹ, đôi mắt đào lung linh lấp lánh vì sao, đôi má hồng hây hây trong ánh lửa, răng ngọc môi son, cái cổ trắng mịn … dùng từ tuyệt sắc thì chưa ổn, nha đầu này còn nhỏ lắm, nhưng lộ ra sự mị hoặc, làm nam nhân xao động.
Không ngờ bị tiểu nha đầu làm động lòng, Vân Chiêu cứ như có tật giật mình buông nữ tử đó ra, nữ tử nhỏ nhắn nhũn người ngồi xuống đất, không la hét cũng không khóc lóc.
Dựa vào ánh đuốc, Vân Chiêu nhìn rõ đó là nữ hài tử, tối đa chỉ 10 tuổi, không giống đứa bé khác gặp phải nguy hiểm là co mình lại, nó còn ngẩng đầu để tất cả nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của mình.