Qua Hồ Nam là Giang Tây, qua Giang Tây là Phúc Kiến, đó chính là đường gia biển của Lam Điền cần được đả thông.
Hai nơi này từng xuất hiện vô số trạng nguyên, tiến sĩ, thậm chí là các lão, có thể nói là đất quan viên của Đại Minh, là nơi mà Vân Chiêu hi vọng bị lưu khấu họa hại nhất.
Lý Hồng Cơ gần đây có tầm nhìn rồi, hắn biết thu nạp văn sĩ phục vụ dưới trướng, hành vi của hắn ôn hòa hơn, vậy cần thứ sát nhân ma vương như Trương Bỉnh Trung mới trị được Giang Tây, Phúc Kiến.
Đương nhiên, Trương Bình Trung sẽ gặp phải kháng cự chưa từng có, song đó chẳng phải là chuyện của Vân Chiêu.
Tiền Thiểu Thiểu là người cực kỳ hiểu Vân Chiêu, nói ngay:” Trương Bỉnh Trung sau khi đoạt được Trường Sa thì dừng lại rồi, hơn nữa cũng không chém giết dã man như ở trong Thục, bách tính Trường Sa rất là hoan nghênh hắn.”
Hàn Lăng Sơn đi khắp thiên hạ rồi, chuyện mỗi nơi hắn đều biết ít nhiều, bình phẩm:” Hồ Nam xưa nay được coi là nơi nửa dân nửa phỉ, vì ở đó nhiều núi, địa thế cũng hiểm yếu, Trương Bình Trung tới Hồ Nam khác gì cá vào biển lớn, thực lực hắn sẽ tăng mạnh.”
Đoàn Quốc Nhân nói:” Không thể để yên cho hắn như thế được, chỉ là làm sao để Trương Bỉnh Trung tới Giang Tây không phải chuyện dễ dàng.”
“ Dễ thôi, Trương Bình Trung đã đoạt Trường Sa, vậy tiếp tục nam hạ tới Giang Tây, Phúc Kiến là điều hợp lý, chỉ cần làm loạn chính cục nơi đó, để hắn thấy cơ hội đục nước béo có, hắn không bỏ qua đâu, tất nhiên phải gây áp lực sau lưng hắn một chút.” Vân Chiêu mỉm cười, nhìn quanh phòng một lượt:” Soạn lệnh, Phượng Tường đoàn luyện sứ Vân Giao tới Thiên Thủy, lệnh Thiên Thủy đoàn luyện sứ Vân Báo tới Tương Dương. Quân đoàn Lôi Hằng tiếp tục tiến quân Vũ Xương.”
Liễu Thành lặp lại mệnh lệnh một lần nữa, xác nhận ý tứ huyện tôn không có gì sai sót, rất nhanh soạn thảo xong văn thư, dùng ấn của Vân Chiêu trước mặt mọi người, cho ba đạo quân lệnh vào ba ống đồng, gọi tín sứ vào, lệnh lập tức lên đường.
Vũ Xương nay thuộc kiểm soát của Trương Bỉnh Trung, quân đội Đại Minh đã hoàn toàn từ bỏ nơi này được một năm rồi.
Cho tới bây giờ Vân Chiêu vẫn chưa có va chạm quân sự thực sự với vương triều Đại Minh, lãnh thổ huyện Lam Điền đang có một phần là đất đai triều đình chủ động từ bỏ, phần còn lại là nơi không người sau khi bị tặc khấu tàn phá.
Còn giờ đây Vân Chiêu đã từ bỏ sách lược chờ thời của mình, chủ động thu phục đất đai nằm trong tay tặc khấu.
Đây cũng là một phần trong sách lược thể hiện đại nghĩa của huyện Lam Điền.
Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, chỉ cần triều đình từ bỏ sự thống trị ở mảnh đất nào là huyện Lam Điền nhanh chóng tiếp nhận, mà đất đai được huyện Lam Điền thu hồi thì cả triều đình lẫn tặc khấu đều không có khả năng đoạt lại.
Giờ con lợn rừng đã thực sự trưởng thành, răng nanh đã nhô ra khỏi miệng, thân hình như núi lớn của nó đã đứng dậy, bóng của nó như mây đen bao phủ lấy Đại Minh.
Vân Chiêu không quá lo về vấn đề kế hoạch có thành công hay không, mà bận tâm nhiều hơi tới ước thúc đám bộ hạ của mình, người trẻ tuổi tính cách luôn nóng vội, luôn muốn thành công phải thật nhanh thật lớn.
Đoàn luyện Quan Trung, từ khi thành biên chế, đây là lần đầu tiên rèn luyện.
Với Quan Trung mà nói, đoàn luyện là quân đội bảo vệ địa phương, mặc dù bọn họ không có quân tịch, nhưng thực tế làm việc mà quân đội mới làm.
Lần này đoàn luyện được điều động ở Thiên Thủy, Phượng Tường đều là nơi được huấn luyện tốt nhất, sức chiến đấu mạnh nhất.
Chỉ trong ba ngày, Vân Báo đã tập kết được 6000 đoàn luyện, mà Vân Giao ở dải tinh hoa của Quan Trung rút đi 8000 nhân mã.
Đây mới là ba phần năm lực lượng Vân Giao nắm trong tay, nhưng Thiên Thủy quá lớn, hắn không dám có sơ xuất, đây chính là sự lão luyện của một tên cường đạo lâu năm.
Khi Vân Báo phụ lệnh tới Tương Dương vẫn còn đang hành quân ở Vũ Quan Đạo thì đúng như Vân Chiêu lo lắng, Lôi Hằng đã nóng lòng xuất toàn quân lên đường rồi.
Vì lần trước quá mức thuận lợi, chẳng phải tác chiến đã đạt mục đích, khiến đám thuộc hạ của hắn rất bất mãn.
Thế nên sau khi nhận lệnh ba ngày, quân chủ lực do đích thân Lôi Hằng suất lĩnh đã lấy được Tùy Châu cách đó 300 dặm, trong quá trình đó cũng chẳng gặp sự kháng cự đáng kể nào.
Thám báo lần đầu báo về thì tặc khấu cách 20 dặm, lần hai báo về thì đã cách tới 50 dặm rồi.
Đội quân còn lại do phó tướng Vân Tiêu thống lĩnh, gươm không dính máu đã khắc địch ở Kinh Môn, sau đó ngay trong đêm hướng tới Kinh Châu.
Chuyến hành động quân sự này ắt khiến thiên hạ chấn động.
Vân Chiêu chẳng bận tâm, liên tiếp phái ba tín sứ lệnh Lôi Hằng tiến quân vững chắc, dùng lời lẽ nghiêm khắc nhất cảnh cáo hắn nếu tạo sơ hở cho tặc khấu chiếm lại đất, tàn hại bách tính thì hắn mang đầu về đền tội.
Toàn thiên hạ giờ đã biết, chữ Chiêu trong Vân Chiêu là chữ Chiêu trong Tư Mã Chiêu, không làm việc của Tư Mã Chiêu chẳng hóa khiến thiên hạ thất vọng hay sao?
Bận rộn xong những chuyện này, Vân Chiêu rốt cuộc cũng có thời gian về nhà rồi.
Trong nhà im phăng phắc, hai nhi tử và khuê nữ được mẫu thân y đưa đi Kim Tiên quan dâng hương.
Vân Xuân, Vân Hoa nằm ườn trong sân phơi nắng tận hưởng cuộc đời thân nha hoàn số tiểu thư, Hà Thường Thị ngồi bên bàn chuyên tâm dạy một tiểu nha đầu thêu thùa.
Vân Chiêu mệt mỏi chẳng nói chẳng rằng lê bước về phòng ngủ, vừa đẩy cửa ra một cái tức thì trong phòng có tiếng thét, hai mắt y lòi ra.
Phùng Anh vội vàng quay lưng đi mặc yếm lót còn tiền Đa Đa thì trần như nhộng nằm trong cái chậu cực lớn, mà trong chậu chẳng có tí nước nào .
Toàn là trân châu với bảo thạch.
Con người cả đời thế nào cũng phải làm vài việc ngu ngốc.
Tiền Đa Đa ngày ngày làm việc ngu ngốc, Phùng Anh chín chắn hơn nhiều, cực kỳ ít làm mấy chuyện kiểu đó.
Cho dù là ở thư viện Ngọc Sơn, Tiền Đa Đa cũng nổi tiếng về trí thông minh của nàng, lại thêm nàng quá xinh đẹp, cho nên chủ động làm mấy việc ngu ngốc, như thế nàng mới không bị coi là cao xa không với tới, dễ thân cận hơn, nên nàng dễ dàng quy tụ một đám người hữu dụng xung quanh.
Phùng Anh không có sự tự tin của Tiền Đa Đa, cho nên nàng phải hết sức cẩn thận để tránh làm ra chuyện không hay.
Cơ bản mà nói, chỉ cần con người sẽ phạm sai lầm, nhất là phụ nữ, họ phạm sai lầm không thẻ trúc nào ghi hết nổi, chẳng qua là nam nhân thường tính toán, càng không nói ra ngoài, cho nên các nàng mới có vẻ chững chạc hơn nam nhân.
Đó chắc chắn là một sai lầm.
Tiền Đa Đa khi còn nhỏ từng làm chuyện ngu ngốc giấu bạc trong chăn, cái bệnh này không vì nàng trưởng thành, địa vị cao hơn mà thay đổi mà còn có xu hướng tệ hơn.
Cho nên Vân Chiêu nhìn thấy nàng tắm trong trân châu bảo thạch không có gì là lạ.
Vấn Đề là ở Phùng Anh.
“ Nàng từ từ mà mặc, không phải hoảng.”
Vân Chiêu đi tới chu đáo tới chỉnh lại yếm lót trên vai Phùng Anh, giúp nàng mặc lại, đứng từ trên nhìn xuống khe ngực sâu hun hút, Phùng Anh sợ hãi che ngực, cứ như là bị bắt gian tại trận.
Nhìn đã thấy kích thích.
“ Đa Đa nói tắm trân châu tốt cho da. “ Phùng Anh lúng túng giải thích cho hành vi hoang đường của mình:
“ Không cần giải thích, các nàng thích là được rồi, ta ủng hộ, ủng hộ.” Vân Chiêu vẫn tích cực giúp nàng mặc áo, Phùng Anh sau khi sinh con, thân thể mới dần nảy nở, bầu ngực vốn bé như chồi non phía sau yếm lót bị Vân Chiêu dùng mắt phi lễ một hồi đã căng lên thấy rõ:
“ Chàng đi xem Đa Đa, thiếp phải mặc y phục. “ Phùng Anh đối diện với ánh mắt nóng bỏng của trượng phu thì xấu hổ vô cùng, ngay cả khi phu thê ân ái, nàng luôn luôn thổi tắt đèn trước rồi mới cho Vân Chiêu tùy tiện, lúc này bị sàm sỡ giữa ban ngày ban mặt, sao chịu nổi chứ.