Gần hai năm không gặp, Hạ Hoàn Thần từ đứa bé lanh lợi đã có dáng dấp của thiếu niên anh tuấn đày hứa hẹn rồi, mặc dù vẫn còn mang nhiều nét trẻ con, nhưng từ giờ có thể nhìn ra vài năm nữa nhất định sẽ khiến nữ sinh thư viện tim loạn nhịp.
Hạ Hoàn Thuân cười ngốc nghếch với Tiền Đa Đa, trộn cơm vào bát thịt hấp, bê cả bát lớn lên ăn sụp soạp, nghe thôi đã khiến người ta phát thèm.
“ Ăn chậm chút, uống chút canh đi.” Tiền Đa Đa múc cho hắn bát canh gà nấu củ cải, nhìn hắn ăn ngon thế cũng thấy vui rồi:
“ Sư nương, hạ viện ở trấn Ninh Hạ không phải chỗ cho con người sống, không biết vì sao mà các tiên sinh lại cố tình xây thư viện bên sa mạc, mùa đông xuân gió thổi một cái ... Trời, cát trên cửa sổ dày cả tấc, ăn cái gì cũng thấy lạo xạo trọng miệng, con lâu lắm rồi, chưa được ăn thoải mái thế này.” Hạ Hoàn Thuần cầm bát canh ngửa cổ ực một cái là hết, ăn chưa hết bát cơm nhìn thấy con gà béo đã thèm, xé toạc một miếng nhai nuốt như dã thú:
Phùng Anh vừa thương hại vừa buồn cười: “ Dù thế phải ăn giống người một chút chứ.”
“ Con từ lâu không thấy mình giống người nữa rồi, ở cái địa ngục đó, coi bản thân là người chỉ có thiệt, đám đồng song của con toàn là dã thú hết. “ Hạ Hoàn Thuần liếc nhìn sư phụ, cố tình nói to hơn một chút: “ Nhưng mà con nhận ra rồi, chỉ có chịu được cái khổ mà người khác không chịu được mới có thể thành tài.”
Phùng Anh lúc này đã xem xong thành tích học tập của Hạ Hoàn Thuần, đi tới đột nhiên đặt tay lên vai Hạ Hoàn Thuần ấn một cái rất bất ngờ, nhưng hắn không ngã mà vẫn còn kịp nhanh chóng đặt bát xuống bàn, sau đó ngước mắt lên nhìn nàng, Phùng Anh mỉm cười: “ Thân thể trưởng thành rồi, nhưng đừng để chỉ có xương cốt không, phải có thịt mới được.”
Hạ Hoàn Thuần cười nhe hàm rắng trắng đều đặn, giơ hai tay làm động tác lên gồng: “ Sư nương, chỉ cần cho con ăn no vài bữa nữa thế nào cũng cũng cơ bắp ngay.”
“ Được rồi, được rồi, các nàng có để yên cho nó ăn không?” Vân Chiêu không ngồi yên mà nhìn được nữa, trước khi Phùng Anh kịp nói thêm điều gì, hạ tờ báo xuống hỏi: “ Ăn no chưa?”
Hạ Hoàn Thuần toét miệng cười: “ Chưa ạ, mới được một nửa.”
“ Vậy thì ăn tiếp đi. “ Nói rồi người tiếp tục xem báo, người tiếp tục ăn, hai đứa bé cũng được cho thêm hai cái chân gà nữa để vật lộn.
“ Đi nào, nơi này là thiên hạ của nam nhân, ba nữ nhân chúng ta không làm vướng chân nữa. “ Tiền Đa Đa biết trượng phu đã phát hiện ra ý đồ của mình, hứ một tiếng gọi một tiếng, cùng Phùng Anh, Vân Xước rời nhà ăn:
“ Chớ có mắc lừa. “ Vân Chiêu đang xem báo đột nhiên nói một câu không đầu không cuối:
Hạ Hoàn Thuần rất biết chăm trẻ, ăn cũng không quên hai sư đệ, mỗi khi cũng ăn hết là tiếp tế kịp thời, vênh mặt nói:” Âu Dương tiên sinh nói người lừa được con không phải dễ đâu ạ.”
“ Trong đó sẽ có hai sư nương của ngươi.” Vân Chiêu lại chẳng hiểu lão bà của y quá đi sao, liền kể vắn tắt chuyện Chu Mỹ Sác xuất hiện ở Quan Trung như thế nào, mặc dù y tỏ thái độ rõ ràng, nhưng ngày nào công chúa chưa gả đi rõ ràng là nguy cơ tiềm ẩn với các nàng:” Đừng dại nghe các nàng dụ dỗ ngươi cưới công chúa gì đó, cưới về là hậu họa vô cùng.”
Hạ Hoàn Thuần gật mạnh đầu: “ Đệ tử hiểu, dù là công chúa gì cũng không cưới.”
“ Ừ, không tệ, ngàn vạn lần chớ sơ xuất, mặc dù ta không biết hai người nàng tính toán gì, nhưng nếu hai người họ đồng lòng, kế hoạch của họ không tầm thường đâu.”
“ Ha ha ha, chỉ cần đệ tử nhất quyết không muốn, trâu không uống nước còn ấn đầu xuống được sao?”
Nếu Tiền Đa Đa tham dự vào thì chuyện gì chẳng có thể chứ, Vân Chiêu lắc đầu:” Biết đâu đấy.”
Vân Chương đang ăn thịt băm chẳng biết hiểu cái gì không cũng nói:” Cha, con cũng không cưới công chúa đâu.”
Vân Hiển học theo:” Con cũng không cưới.”
Vân Chiêu nhìn hai nhi tử béo tròn giơ ngón cái:” Thông minh.”
Hạ Hoàn Thuần thừa cơ uống trộm ngụm rượu của sư phụ, sau đó uống vội bát canh che dấu:” Sư phụ, hoàng đế làm cách nào ép người cưới công chúa được?”
“ Thì cũng giống như hai vị sư nương của ngươi đang toan tính thôi, ta hoài nghi, chỉ cần ngươi bị dụ đi gặp công chúa, rất có khả năng hai nàng ra tay từ danh tiết của công chúa, khi đó thiên hạ đều biết ngươi làm hỏng danh tiết của công chúa. Dư luận xôn xao, ngươi có khả năng từ chối sao? Đừng nói ta không cho phép, e là cha ngươi cũng từ Nam Kinh chạy tới băm ngươi thành muôn mảnh.” Vân Chiêu cảnh báo trước, bởi thế nên y chưa bao giờ gặp riêng công chúa, lỡ chẳng may người ta dứt khoát nói y phi lễ, lúc đó có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa hết oan này:
Mà y vốn có tiếng háo sắc rồi, giải thích chỉ tổ làm người ta khinh bỉ cho.
“ Đấy là lý do vì sao hai sư nương của ngươi nóng lòng tìm ma thế mạng như vậy, chuyện này không chỉ đại hồng lư Chu Tồn Cực rất nhiệt tình, quan viên cũ trong thành Trương An cũng ra sức trợ giúp.”
Hạ Hoàn Thuần đúng là đã hiểu chuyện hơn nhiều:” Sư phụ nhất định không cho Đại Minh tro tàn cháy lại rồi.”
Vân Chiêu cười lạnh:” Đúng, dù chỉ là một đốm lửa, chúng ta cũng phải dập tắt ngay, cũ không đi, mới không tới, thế giới mới của chúng ta không chứa những dư nghiệt đó.”
…. ….
Áo choàng, mũ lông, trường cung, thiếu niên!
Không cần lên tiếng, buông tay tên bay như sao băng, mũi tên xuyên qua khoảng cách tám mươi bước, cắm phập vài bia bắn, đuôi tên rung lên dữ dội, xé nát lông vũ.
Công tử phiêu phiêu cô độc mặt lạnh lùng thu trường cung, ném cho trưởng tùy xoay người đi, chỉ để lại những tiếng la hét giá rẻ của đám nữ tử thư viện.
Trong đó tiếng kêu của Lương Anh là to nhất.
“ Công chúa, công chúa, có nhìn thấy không, tuyệt kỹ bách bộ xuyên dương đấy.”
Chu Mỹ Sác lặng lẽ lui ra sau hai bước, nàng không muốn người ta hiểu lầm là mình cũng giống như Lương Anh, đợi ánh mắt mọi người không chú ý tới Lương Anh nữa mới tới gần hỏi:” Người đó là ai thế?”
Lương Anh kích động nói:” Vân Nam Mộc vương phủ vương tử Mộc Thiên Đào.”
“ Thì ra là con của Mộc Nguyên Khải.” Chu Mỹ Sác đáp rất bình đạm, thân phận Mộc Thiên Đào sao khiến nàng ấn tượng được:
“ Không tệ phải không? Đó mới là hảo nam nhi, hảo phu quân mà chúng ta cần gả, nhân phẩm tốt, gia thế tốt, ngoại hình tốt, hiếm có hơn nữa là văn võ song toàn, bài Tư Nam ở thi hội hai ngày trước là do người này làm, tình y miên man làm người ta muốn ngả vào lòng ...” Lương Anh rõ ràng đã tốt nghiệp thư viện rồi, hơn người ta mấy tuổi mà vẫn một vẻ si tình không lối thoát:
Chu Mỹ Sác cau mày:” Cẩn thận lời nói, truyền đi không hay.”
Lương Anh nhìn ngó xung quanh không thấy ai, Chu Mỹ Sác lại mặc đồ nam sinh, ôm lấy nàng thở dài:” Thân phận công chúa bày ra đó, muốn cưới ai chẳng được, hạ quan chỉ ảo tưởng một chút, nói cho sướng miệng thôi, nam tử tốt như thế, làm gì tới lượt hạ quan.”
“ Ngươi, ngươi thật không biết xấu hổ.” Chu Mỹ Sác vừa xấu hổ lại vừa tức giận, Lương Anh ôm chặt quá, làm nàng không thoát được, dẫm mạnh chân Lương Anh một cái chạy đi:
Có điều dáng vẻ tiêu sái vừa rồi của Mộc Thiên Đào khi bắn cung đã ghi sâu vào trong tim nàng.
Dù sao trong thế giới nhỏ bé của nàng, người vừa có gia thế, tướng mạo lẫn tài học như thế, nàng mới gặp lần đầu, trong giấc mơ của tiểu cô nương mười ba mười bốn, làm sao thiếu bạch mã hoàng tử như thế.
…..
Mộc Thiên Đào chẳng biết quan hệ thế nào với Mộc Thiên Ba, vì Ba với Đào đều là sóng, nghĩa na ná nhau.
Mộc Thiên Ba thì là cha của Mộc Kiếm Bình, cô vợ ngơ nhất của Vi Tiểu Bảo.