Vương Gia Dận người dong dỏng cao, từ chân tới đầu mang vẻ nông dân đặc sệt, nhìn qua chẳng có gì đặc biệt, nhưng những người thân quen đều biết hắn có tính cách cương nghị như sắt đá, không dễ lay chuyển, nhìn đứa con vất vả lấy nước cứu lúa nãy giờ, lòng thương con muốn nói một câu an ủi mà không được: “ Hết cứu rồi.”
Đại nhi tử Vương Mãnh thất vọng ngồi bệt xuống tảng đá bên ruộng, bị tảng đá cả ngày phơi nắng làm bỏng mông nhảy dựng lên, không la hét, mắt dừng ở đám lúa mạ héo rũ, bóp chặt nắm đấm, giọng lí nhí: “ Cha, trong nhà nhiều nhân khẩu đông, không đủ lương thực ăn nữa, thế này không được, để đệ đệ ở nhà, con đi làm lính ăn lương.”
Vương Gia Dận trước kia cũng vốn là binh sĩ, tình hình trong quân lúc này thối nát thế nào sao không biết, cười khổ: “ Ruộng không mọc ra lương thực, làm lính đâu ra lương ăn, phí công làm tốt thí cho người ta.”
“ Nếu Phủ Cốc không được thì con đi tới phủ tổng binh Du Lâm, nơi đó thể nào cũng có cái ăn. “ Vương Mãnh biết không đi thì cả nhà chết:
Vương Gia Dận xoa khuôn mặt non nớt của đại nhi tử: “ Về nhà thôi, thế nào cũng có cách.”
Cả nhà đội nắng gánh thùng nước về nhà, cùng đi về nhà còn có rất nhiều hương thân khác cũng đã từ bỏ nỗ lực.
Năm mùa màng tốt, bách tính tây bắc sau một ngày vất vả làm lụng, thế nào cũng mang theo niềm vui ca hát vài câu, bây giờ ai nấy đều như cà gặp sương, chẳng có tí sức lực nào, lê bước như cái xác không hồn, gặp nhau cũng chẳng còn hơi sức mà chào hỏi, giữa đất trời chỉ có mặt trời thiêu đốt cùng tiếng òng ọc phát ra từ những cái bụng đói lâu ngày.
Ông trời không cho người ta đường sống nữa rồi, không đổ mưa đã đành, ngay cả nước ở sông cũng không để lại cho người ta một giọt.
Tiểu nhi tử còn nhỏ chưa biết thiên tai đáng sợ, tính tình hoạt bát, đi qua cái ao bùn chân đất nhảy xuống mò mẫm một hồi, không ngờ mò ra được vài con cá chạch, cầm trong tay khoe với cha.
Vương Gia Dận thở dài, bước chân nhanh hơn.
Tai họa đã ngay trước mắt rồi.
Năm ngoái thu hoạch không tốt, trong nhà vốn chẳng còn bao nhiêu lương thực, giờ lại tới thời kỳ giáp hạt.
Lúc này đã hoàng hôn, cảm giác khô nóng chỉ tăng chứ chẳng giảm, mặt trời ngã hẳn về tây. ánh chiều tà giống như sương mù, phóng tầm mắt nhìn lại là một mảng màu đỏ hồng, thôn xóm vắng lặng tới giờ cơm chẳng có được mấy cột khói bốc lên.
Vừa về nhà, Vương Gia Dận nhìn thấy một người nằm ngã trước cửa nhà mình, vội vàng chạy tới lật người đó lên, thì ra là Hoàng Bĩ Tử, chiến hữu ngày nào.
Sờ mũi phát hiện chỉ mới ngất đi thôi, Vương Gia Dận bảo với vợ: “ Nấu chút cháo đi.”
Vương thị hơi do dự, trong nhà đâu còn mấy thức ăn nữa, ăn còn chưa đủ lấy đâu ra cho người ngoài, nhưng thấy sắc mặt trượng phu khó coi, vội vàng đi ngay.
“ Cho cả con cá chạch mà Tiểu Nhị mới bắt vào. “ Vương Gia Dận bảo vợ thêm một tiếng rồi bế Hoàng Bì Tử vào nhà.
“ Cha, thúc ấy bị làm sao thế? “ Tiểu nhi tử lắc Hoàng Bì Tử, không thấy hắn nhúc nhích liền hỏi:
“ Còn làm sao nữa, đói thôi! “ Đại như tử Vương Mãnh bực bội nói:
Vương Gia Dận múc một gáo nước từ trong chum lớn, nghĩ rồi đổ lại một nửa, đừng nói cái ăn, đến nước cũng rất hiếm, tu ừng ực, uống hết gáo nước, nước vào cái bụng trống, cơn đói càng thêm cồn cào.
Cháo kê đã bê lên, loãng teo teo soi được gương, bên trong lẫn ít thịt. Cho dù đang ngủ, cơn thèm khát với đồ ăn của Hoàng Bì Tử cũng không giảm thiểu chút nào, từ lúc bát cháo ghé vào miệng là không chịu buông ra nữa.
Tất nhiên là bị đói, hán tử cao tám thước, ăn bát cháo loãng thôi cũng sống lại rồi, Hoàng Bì Tử mở mắt ra, vừa xác nhận người bên cạnh, hai tay tóm lấy Vương Gia Dận: “ Vương đại ca, nhà ta không còn đường sống nữa.”
Vương Gia Dận mặt không đổi: “ Nhà ta cũng không còn đường sống nữa.”
Hoàng Bì Tử nhìn Vương Mãnh và Vương Báo đều gầy hóp má, cúi đầu không nói nữa.
Vương Gia Dận phẩy tay đuổi hai đứa con đi, ngồi thẳng lên, nhìn Hoàng Bì Tử đang thoi thóp, trong tình trạng này còn mò tới nhà mình ắt là việc hệ trọng, mà thời này, có gì hệ trọng hơn no bụng, tính hắn không thích dài hỏng, hỏi luôn: “ Có kế hoạch gì sao?”
“ Có, nhà Trương Hỉ Tài có tiền, có lương.”
“ Lão tử của người ta là giám mỏ, trong nhà có tiền có lương là đương nhiên thôi.”
Hoàng Bì Tử cắn chặt răng căm hận: “ Bằng vào cái gì mà chúng ta chết đói, chúng mặc lụa là, ăn sơn hào hải vị? Bằng vào cha hắn là thái giám à? Nếu mà cắt cái thứ dưới háng có thể ăn no, ta cũng cắt. Cái cục thịt vài lạng giúp cả nhà ăn uống no đủ, đáng giá lắm.”
Vương Gia Dận ngửa mặt lên trời cười không ra tiếng, hạ thấp giọng xuống: “ Ý ngươi là chúng ta đi cướp?”
Hoàng Bì Tử cười gằn:
- Cứ ăn no bụng đã rồi tính sau.
Vương Gia Dận là người cẩn thận điềm tĩnh, làm việc gì cũng suy tính vẹn toàn, cân nhắc một lúc nói: “ Trương Hi Tài giàu có vô cùng, nuôi không dưới trăm đao khách làm hộ viện, thêm vào tường viện cao, muốn công phá khó lắm.”
“ Trương Hi Tài thừa hưởng thói quen của tên cha thái giám của hắn, ỷ nhà mình có tiền có lương, thấy huyện Phó Cốc đại hạn, là lúc hắn phát tài, đối xử với các đao khách vô cùng hà khắc. Gần đây cho vay nặng lãi, cho vay tứ tung luôn, cũng không biết là móc nối với thanh lâu nào, khuê nữ nhà nghèo khổ chỉ cần có chút nhan sắc là hắn không bỏ qua. “ Hoàng Bì Tử ra hiệu cho Vương Gia Dận tới gần mình, thì thầm: “ Trong đao khách có một người tên là Trương Thắng Điền, cùng tộc với Trương Hỉ Tài, nợ tiền không trả được, thằng chó má đó cướp khuê nữ nhà người ta, ngay tối hôm đó muốn họa hại, ai ngờ khuê nữ đó cương liệt, đâm đầu vào cạnh bàn chết.”
“ Trương Thắng Điền đi tìm Trương Hỉ Tài lý luận, bị người ta đánh gãy chân ném ra, vài ngày trước ta gặp Trương Thắng Tài ở loạn táng cương, tên này nói, hắn đào đường hầm vào nhà Trương Hỉ Tài, vốn dùng để cứu khuê nữ, không ngờ khuê nữ chết rồi, chân hắn bị đánh gãy không còn trông cậy gì nữa. Giờ hắn chỉ mong có người giúp hắn giết Trương Hỉ Tài.”
“ Vương đại ca, ta thấy chuyện này làm được đấy, giờ chỉ đợi huynh kêu gọi các huynh đệ thôi, với uy của huynh, hô một cái, các huynh đệ sẽ hưởng ứng.”
Vương Gia Dận không trả lời hắn ngay mà hỏi lại: “ Chuyện này nói với ai rồi?”
“ Ta chỉ nói với mỗi huynh thôi.”
“ Đưa ta đi gặp Trương Thắng Điền, trước đã.”
Hoàng Bì Tử mừng rỡ đứng dậy, muốn đi ngay, không ngờ chân không vững, loạng choạng ngã lăn mấy vòng.
Vương Gia Dận bật cười: “ Húp thêm bát cháo nữa đi, đi cũng không nổi thì làm được gì.”
Chập tối, Vương Gia Dận từ ngoài trở về, đuổi thê tử mang theo tiểu nhi tử về nhà mẹ đẻ, bản thân dẫn trưởng tử Vương Mãnh gánh hai bó củi, chuẩn bị ngay trong đêm tới huyện Phủ Cốc bán củi.
Rời khỏi thôn, Vương Gia Dân đi chậm lại, dẫn nhi tử rời khỏi đường lớn đi vào núi, nhi tử thấy lạ, không dám hỏi.
Đi sâu vào rừng, ở sau tảng đá lớn khuất gió, một đống lửa đang cháy rừng rực, Hoàng Bì Tử buổi sáng còn như chó chết, lúc này đang ngồi sau đống lửa nhai nhồm nhoàm cái gì đó, vừa ăn vừa ba hoa với người ngồi quanh đống lửa.
“ Lừa nhà Trương Hỉ Tài bị ta giết rồi.”
Hoàng Bì Tử thấy Vương Gia Dận tới, cười hì hì đứng dậy đưa miếng thị lừa nướng cháy vàng thơm lừng cho Vương Gia Dận, những người khác hoặc gật đầu, hoặc chắp tay một cái thay cho chào hỏi.
Vương Gia Dận không ăn mà đưa miếng thịt cho nhi tử phía sau, lạnh lùng hỏi: “ Đã dụ đám đao khách trong Trương gia đại viện đi chưa?”
Hoàng Bỉ Tử hoa chân múa tay khoe khoang: “ Lão tử giết lừa nhà hắn, Trương Hỉ Tài nổi trận lôi đình, phái mười mấy người đi tới thôn Lan Thảo bắt ta, tối nay không về kịp đâu.”