Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 706 - Q4 - Chương 002: Lòng Dân Bất Ổn. (2)

Q4 - Chương 002: Lòng dân bất ổn. (2)

Cả đám người hùng hổ kéo nhau đi rồi, lúc này trong đại điện còn người thân phận thấp hơn ngồi phía xa, một bà lão tóc bạc da mồi ở gần Chu Quốc Bình hỏi nhỏ: “ Tiền hương hỏa để lại ba thành chứ?”

Chu Quốc Bình lắc đầu: “ Đây là cơ hội cuối cùng rồi, bọn ta đều sẽ về cố hương, nếu như bà không muốn đi thì tiền hương hỏa là của bà hết.”

Bà lão móm mép cười vui vẻ: “ Nếu đã thế ta bỏ ra 2000 người.”

Chu Quốc Bình lấy mũ hoa sen trên đầu đội cho bà lão: “ Ta phải đi Từ thị, e là không thể về tế đàn, nhờ bà khi thi pháp, êm chuyện của ta nói với Vô Sinh Lão Mẫu, hi vọng Vô Sinh Lão Mẫu có thể đem hồn phách ta về cố hương.”

Bà lão càng mừng: “ Thánh nữ cứ mặc sức tiến về phía trước, ngày người khởi sự cũng là ngày lão bà thi pháp.”

Chu Quốc Bình đứng dậy xõa tung mái tóc, trông như nữ quỷ, đột nhiên bộ dạng cực kỳ điên cuồng, giang rộng hai tay hét lên với bức tượng Di Lặc trong đại điện: “ Mùng hai tháng hai rồng ngẩng đầu, chính là lúc Vô Sinh Lão Mẫu giáng lâm.”

Bà lão quỳ rạp dưới tượng Phật, toàn thân run bần bật, tựa hồ trong thân thể gầy gò của bà ta có thứ ma quỷ cường tráng bên trong đang muốn xé toạc người bà ta thoát ra ngoài.

Lát sau, bà lão ngồi thẳng người lên, hai mắt chỉ còn thuần một màu trắng không chút lòng đen nào, giọng nói như đá bé phát ra:” Mùng hai tháng hai rồng ngẩng đầu, chính là lúc Vô Sinh Lão Mẫu giáng lâm.”

Đám tín chúng trong điện sì sụp vài lạy, mồm lẩm nhẩm kinh văn kỳ quái không ai rõ.

Chu Quốc Bình mở mắt, khôi phục lại vẻ bình thường, cầm trường đao lai, đi qua đại sảnh, rời khỏi Kê Minh tự.

Lúc này trời tối dần, trong ngõ lất phất mưa phùn, Chu Quốc Bình mở chiế ô hồng, thân váy tím nhạt, như bong hoa đinh hương tươi đẹp, thong thả bước đi.

Dù trời mưa, quán thịt nướng trong ngõ sâu vẫn có người.

Chu Quốc Bình đặt trường đao lên bàn thấp, ngồi xuống ghế nói với lão bản đã chờ sẵn: “ Vẫn thế, một con vịt, ba phần rượu, đừng thêm nước, cũng đừng thêm thứ khác.”

Đối với yêu cầu kỳ quái của Chu Quốc Bình, lão bản đã không còn thấy kỳ quái nữa rồi, nữ tử che mặt xinh đẹp này đã ăn ở chỗ ông ta 6,7 con vịt quay, và giết hai người.

Các lão bản trong thành Nam Kinh cực kỳ khoan dung với những vị khách tiêu tiền thống khoái lại còn không bao giờ ghi nợ như thế, cho dù nàng có giết người.

Chẳng bao lâu con vịt quay thơm ngào ngạt được lão bản chặt thành từng miếng chỉnh tề đặt trên đĩa đưa tới, lớp da quay đỏ cam dưới ánh đèn dầu trông như mã não.

Chu Quốc Bình một mình uống rượu, ăn thịt, không nói một lời.

Khi ăn xong nàng vỗ một đĩnh bạc lên bàn nói:” Thời gian tới nếu không cần mở quán thì đừng mở.”

Lão bàn không hiểu ra sao, vâng vâng dạ dạ thu tiền tiễn khách ra tận cửa, mấy nam khách tò mò hỏi ông ta lai lịch nàng, ông chỉ lắc đầu nói "chớ hỏi."

Giống như bao lần, Chu Quốc Bình một mình đi qua thành Nam Kinh vẫn tấp nập về đêm, chỉ là lần này trong không khí lởn vởn sự khẩn trương, bước chân người đi đường nhanh hơn, người bán hàng nhấp nhổm nhìn về phía nào đó.

Về tới y quán, Chu Quốc Bình vươn tay ra kéo Triệu Tố Cầm vào lòng, Triệu Tố Cầm muốn vùng ra, nhưng hai tay Chu Quốc Bình như vòng thép giữ chặt lấy nàng, làm nàng không động đậy được.

Một mùi rượu rất nồng từ người Chu Quốc Bình phát tán ra, Triệu Tố Cầm nhỏ giọng hỏi:” Tỷ lại uống rượu đấy à?”

Chu Quốc Bình buông Triệu Tố Cầm ra, lão đảo đi về phía phòng ngủ:” Ta đi ngủ đây, mấy ngày tới không cần để ý tới ta.”

Triệu Tố Cầm gọi với theo:” Vân Đại tới rồi.”

“ Vân Đại? “ Chu Quốc Bình lập tức dừng chân, đó chính là thủ lĩnh thực sự của hắc y nhân, ông ta không tùy tiện rời thành Ngọc Sơn: “ Ông ta tới đây làm gì?”

“ Huyện tôn phái tới bảo vệ tỷ, còn mang theo 300 hắc y nhân.”

“ Xì, coi thường ta sao, ta đâu dễ chết như thế.”

“ Huyện tôn nói, ngươi có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân, muốn ta tới trông coi ngươi, còn dặn ta, đợi ngươi làm xong việc này là áp giải ngươi tới nơi nghèo nhất ở Hán Trung làm đại lý trưởng hai năm, cho tâm cảnh ngươi bình tĩnh lại.” Cửa bên hé mở, Vân Đại thân thể hơi lom khom ho một tiếng từ trong đi ra, nhìn như ông già sắp chết, chẳng ai nghĩ đây là lão tặc đứng đầu cường đạo Vân thị, cả đám người như Lương Tam cũng phải chắp tay gọi một tiếng Đại thúc:

Chu Quốc Bình rất bất mãn:” Ta làm xong việc ở đây thì có nghĩa là ta đã lập công, vì sao lại đuổi ta tới nơi nghèo nhất chịu khổ?”

Cái mặt Vân Đại vốn đã già, khi có tuổi rồi càng nhăn nhúm lại không chấp nhận nổi, xoa đầu Chu Quốc Bình:” Đây là thông lệ huyện Lam Điền ta đối phó với công thần đấy, không biết sao?”

Chu Quốc Bình hất đầu tránh khỏi cái tay Vân Đại, nàng đã lớn rồi, từng là thủ lĩnh mật điệp nắm trong tay bao người sao chịu được hành vi bị coi như tiểu cô nương ấy, dù lão già này là sư phụ dạy đao thuật cho nàng chăng nữa:” Lão đầu, ta không có bệnh gì hết.”

“ Thiếu gia nói ngươi có bệnh, bản thân ngươi cũng phát hiện ra, chẳng qua là bản thân ngươi luôn áp chế thôi. Nếu thiếu gia đã nói thế thì nhất định là ngươi có bệnh rồi, ngươi uống bao nhiêu rượu như thế, lại ăn ...” Vân Đại hít hít: “ Vịt quay hả, ừm, còn chối nữa là, ngươi ăn no vào giờ này là do không ngủ nổi chứ gì? Thôi đi ngủ đi, hôm nay có thúc thúc trông chừng cho ngươi rồi.”

“ Mùng hai tháng hai rồng ngẩng đầu, Vô Sinh Lão Mẫu về cố hương.” Chu Quốc Bình nói xong chẳng giải thích gì thì dẫm chân rầm rầm đi về phòng ngủ, mồm còn lầm bẩm chửi lão già chết tiệt.:

Đợi cả Triệu Tố Cầm cũng về phòng rồi, Vân Đại trong trang phục phó nhân rút thuốc lá ra, ngồi bên bồn hoa hút thuốc.

Chu Quốc Bình nằm trong phòng thi thoảng nghe thấy tiếng ho của Vân Đại, trong lòng bình tĩnh vô cùng, bình thường nàng vốn rất khó đi vào giấc ngủ, hôm nay đầu vừa chạm gối đã ngủ say rồi.

Đàm Bá Minh không thành huyện lệnh một huyện nhỏ nào đó như tính toán, ngược lại thành diêm đạo của Ứng Thiên phủ, phụ trách quản lý 28 khu ruộng muối, đây có thể coi là vị trí béo bở nhất ở Ứng Thiên phủ.

Người được tới vị trí này là để kiếm tiền, không chỉ là kiếm tiền cho quốc gia, cũng là để kiếm tiền cho bản thân.

Khi hoàng đế hoặc đốc phủ giao vị trí này cho ai đó tức là ngầm cho phép người đó phát tài.

Đàm Bá Minh không phải người kén chọn, hết sức nhẹ nhàng lại tỉ mỉ đem mọi việc phải làm của pháp tào bàn giao với Diêm Mai Nhĩ, đồng thời dặn dò hắn phải chú ý trị an địa phương.

Diêm Nhĩ Mai rất hài lòng với quá trình bàn giao, cũng vô cùng hài lòng với thái độ không che giấu gì của Đàm Bá Minh, sau khi Đàm Bá Minh giao hết tài vật của pháp tào ra, thậm chí hắn còn có chút xấu hổ, thấy mình không nên nói người ta như thế.

Bàn giao rạch ròi xong, ngay ngày hôm sau Đàm Bá Minh tới nha môn diêm đạo nhậm chức, đồng thời ngay lập tức cho kiểm tra số muối còn lại của diêm đạo cùng với chuyện phát diêm dẫn.

Khi đó Ứng Thiên phủ vẫn trời yên biển lặng.

Cho tới khi hai cha con lên tửu lâu bán tiếng hát, khuê nữ 12 tuổi bị ác thiếu gia trêu ghẹo, thành Nam Kinh chớp mắt liền hỗn loạn.

E rằng cả ác thiếu gia bị người ta chém nát như bùn kia cũng không ngờ được mình chỉ sờ má tiểu cô nương một cái, vậy mà có đám người miệng hô "Vô Sinh Lão Mẫu, quê nhà chân không", chẳng cho ú ớ gì đã phân thây hắn.

Xảy ra chuyện này cũng không mấy ai quá kinh ngạc, tính khí người trong thành Nam Kinh vốn chẳng tốt, dăm bữa nửa tháng xảy ra chuyện giết người không lạ.

Vì thế khi nha dịch vội vàng chạy tới, bọn họ đột nhiên phát hiện, mấy người quen biết trước kia giờ bỗng nhiên nổi điên, đầu quấn vải trắng, người mặc vải trắng, hông buộc đóa hoa trắng rất lớn, đáng sợ nhất là đội mũ thiên vương bằng giấy trắng, mua đao chém giết người mặc tơ lụa khắp nơi.

Vừa điều người ngũ thành binh mã ti tới đàn áp thì phát hiện, trong số những binh sĩ kia cũng có nhiều người đầu quấn vải trắng, tay cầm vũ khi chém giết quan binh bao vây giáo chúng Bạch Liên giáo.

Bình Luận (0)
Comment