Một đồng bạc không nặng bằng một lượng bạc, nhưng có giá trị tương đương với một lượng bạc, nó có thể đổi ra 800 tiền đồng, một lượng bạc thì không làm được thế.
Đồng bạc của huyện Lam Điền không phải bạc thuần, điều này ai cũng biết, nhưng nó vẫn phổ biến là vì Lam Điền quá cường thịnh, cho nên mọi người đồng ý sử dụng loại tiền này.
Vân Chiêu tin, đợi sau khi công nghệ làm giấy, in ấn mới của thư viện Ngọc Sơn thuần thục, loại đồng bạc này sẽ bị thay thế bằng tiền giấy.
Trước đó Vân Chiêu cần nắm lượng lớn vàng bạc, nhất là vàng, xưa nay huyện Lam Điền chỉ nhập không xuất.
Đợi đủ vàng rồi, Vân Chiêu có thể dùng nó thế chấp ngang giá in tiền giấy, khi tiền giấy phát hành, tới lúc Vân Chiêu thu hoạch thế giới.
Sau khi Thi Lang phong tỏa duyên hải có thể đề phòng hữu hiệu bách tính Đại Minh bị người ta thông qua thao tác thương nghiệp cướp mất tài nguyên.
Đây là tầm nhìn của của người thống trị, Trương Quốc Trụ tuy có tài hoa, song hắn chỉ là quan viên mẫn cán, thế nên hắn chỉ nhìn thấy lợi ích từ đồng ruộng.
Đó là sự khác biệt.
Nước Oa dưới sự dẫn dắt của Đức Xuyên Gia Quang, chuẩn bị kiên định đi theo con đường bế quan tỏa cảng.
Sách lược này không thể nói là sai được, bởi giống Đại Minh, thương mại bất bình đẳng khiến nước Oa không chịu nổi nữa rồi.
Hiện giờ Thi Lang cần làm là suất lĩnh 16 chiếc chiến hạm bọc sắt, cướp bóc bất kỳ chiếc thuyền nào gặp được trên biển, cho tới khiến đám hải thương phải ngoan ngoãn thừa nhận địa vị lãnh tụ của hiệu buôn Lam Điền , sau đó mới từ hải tặc chuyển hóa thành hải quân.
Cường quyền là sự tồn tại vĩnh hằng ở thế giới này.
Khi thương nghiệp ti đem thành quả đàm phán chỉnh lý thành văn thư đặt lên bàn Vân Chiêu, Vân Chiêu xem lại một lượt rồi đóng dấu lên, vậy là văn thư này coi như phát sinh hiệu lực.
Phục Bộ rốt cuộc cũng đồng ý biện pháp dùng bạc để kết toán, đồng thời cũng đồng ý một cách hữu hạn điều kiện dùng giá bạc Phù Tang kết toán, có điều phải được sự đồng ý của Đức Xuyên Gia Quang thì mới tính.
Điểm này Vân Chiêu không lo, y thấy Đức Xuyên Gia Quang khả năng không dùng giá bạc ở nước Oa kết toán, vì giá bạc ở nước Oa rẻ bằng nửa Đại Minh, chẳng khác nào giá trị hàng hóa huyện Lam Điền sẽ tăng gấp đôi.
Vậy khi khả năng hắn sẽ dùng tới vàng, vì vàng có giá trị tương đồng.
Khi Đức Xuyên Gia Quang có sung túc sắt thép, thuốc nổ cùng hỏa thương, hỏa súng thì ngày tháng khốn khổ của người Hà Lan và người Bồ Đào Nha chiếm cứ các cửa cảng Trường Kỳ ( Nagasaki).
Đó gọi là nhỏ một sợi tóc đụng tới cả người.
Xuân hạ năm nay rất tốt, bệnh dịch hạch có vẻ biến mất rồi, ít nhất thì ở huyện Lam Điền không phát hiện thứ khủng khiếp đó tồn tại. Thế nhưng Sơn Đông, Sơn Tây, Hà Bắc vẫn lạc đá có các thông trang bị bệnh này làm diệt tộc.
Mấy chuyện đó đã xa xa huyện Lam Điền lắm lắm rồi.
Cùng với việc bia địa giới huyện Lam Điền ngày một đi xa, thì huyện Lam Điền ở trung tâm ngày một phồn vinh.
Huyện Lam Điền giờ đây đã hoàn toàn thoát ra khỏi phạm trù sản xuất nông nghiệp, gần như mỗi hộ đều có người đi làm ở công xưởng hoặc buôn bán, thu nhập từ nông nghiệp đã giảm xuống tới mức gần như có thể bỏ qua.
Dưới tình hình đó tất nhiên xuất hiện chuyện cho thuê ruộng.
Cho thuê cũng được thôi, nhưng quan phủ không cho lập hợp đồng thuê quá 5 năm, còn mua bán đất ruộng càng bị nghiêm cấm, cá nhân không có quyền bán ruộng của mình, để hoang hai năm sẽ bị quan phủ cưỡng chết thu hồi.
Người cho thuê, hoặc nảy ra ý định bán đất đều là những người trẻ tuổi, còn những trung niên hoặc người gia trải qua ngày tháng gian khổ kia thì vẫn coi đất quý như mạng.
Tháng 5, thôn trang thuộc quản hạt của Mạo Tích Cương rốt cuộc có lúa mạch để thu hoạch rồi, khi hắn nhìn những bông lúa mạch nặng trĩu cành khắp đồng ruộng, hắn biết công tác cứu trợ Tương Dương đã hoàn toàn kết thúc.
Năm nay tất nhiên không thu thuế, có điều bách tính vẫn cứ đem một phần lương thực ra để trả giống đã vay của quan phủ năm ngoái. Còn tiền nông cụ, trâu cày còn lâu mới trả hết, nhưng mọi người vẫn vô cùng hoan hỉ.
Đứng trên bờ ruộng, nhìn lúa mạch dập dờn theo gió, Mạo Tích Cương giang rộng hai tay, muốn hòa cả thân thể này vào đất trời.
Cái cảm giác thỏa mãn tràn ngập trong lòng này hơn xa hạnh phúc đem lại từ một bài thơ hay, một khúc từ mới mà hắn sáng tác.
Bách tính đang hết sức hồ hởi tích cực thu hoạch bên cạnh hắn, dù là đứa bé nhỏ nhất cũng cố gắng rướn người ném từng bó mạch lên xe trâu.
Hắn có thể cảm thụ được rõ ràng những khuôn mặt đầy đau khổ, đờ dẫn, kia nay đã trở nên sinh động, dù nếp nhăn trên khuôn mặt già nua cũng rất vừa mắt.
“ Đây mới là ý nghĩa của bậc quân tử trị thiên hạ.” Toàn bộ sầu lo trong lòng Mạo Tích Cương đã tan biến sạch sẽ, cho dù Hầu Phương Vực có miêu tả hắn tệ hại thế nào chăng nữa thì sao nào, hắn chẳng có ý kiến:
Đem so với cảnh tượng tráng lệ ở trước mắt này, chuyện Hầu Phương Vực làm ở Giang Nam chỉ là trò hề mà thôi.
Hắn dẫn dắt một nghìn người từ hai bàn tay trắng cho tới bây giờ hoa màu khắp nơi, gà lợn đầy chuồng, đâu phải một tên tiểu nhân tung tin đồn thổi có thể xóa bỏ được.
Hắn đích thân dẫn người đi khai hoang, trồng cấy, canh tác, đào kênh mương, đắp ao nước, xây dựng lại nhà cửa, mỗi một căn nhà đều có tâm huyết của hắn, mấy khúc từ chua lè làm sao có thể so sánh.
Từ nay trở đi Hầu Phương Vực không còn cả tư cách khiến hắn để ý nữa rồi.
Mạo Tích Cương đứng nghỉ chốc lát rồi tiếp tục thu hoạch lúa mạch.
Trước kia hắn coi thường những chuyện chân lấm tay bùn này, giờ nhìn lúa mạch bị từng đường liềm của hắn cắt đứt, lòng sướng khoái không nói lên lời.
Một trong khảo hạch của huyện Lam Điền với quan viên địa phương, chính là xem mức độ thuần thục với nông nghiệp, chỉ có cơ cấu chuyên môn mới không khảo hạch chuyện làm nông, nhưng những người đó không có khả năng làm chủ quản địa phương.
Bởi thế xuống quê làm lý trưởng là bậc thang đầu tiên làm chủ quản địa phương ở huyện Lam Điền, nếu như không trải qua bước cơ sở này sẽ không có đường bay cao về sau.
Ở Tương Dương không phải chỉ có thôn của Mạo Tích Cương có thu hoạch như thế, mà các thôn khác cơ bản như nhau, trừ lương thực mới trồng ở đây không tốt lắm thì không có vấn đề gì quá lớn.
Nghe một mẫu đất nơi này đã được quan viên chuyên môn nghiên cứu nông nghiệp lấy đi, đồng thời làm một ruộng thí nghiệm, để lại sáu quan viên, trồng trọt đối chiếu.
Đây không phải lần đầu tiên phổ biến lương thực mới huyện Lam Điền bị thất bại, nhưng sau khi quan viên nông sự bồi dưỡng lại giống ưu thế liền có cải thiện rất lớn.
Hiện giờ cây lương thực mới không phát triển tốt, song đó chỉ là chuyện tạm thời.
Đám người Mạo Tích Cương sẽ ở Tương Dương ba năm, sau đó sẽ được đưa tới địa phương mới để làm quan viên cấp cao hơn, tiếp tục ba năm nữa là hắn có thể đảm nhiệm chức quan cấp châu phủ rồi.
Cho nên Mạo Tích Cương tĩnh tâm lại tràn ngập kỳ vọng vào cuộc sống tương lai.
Đổng Tiểu Uyển đã tới Tương Dương một tháng rồi, nữ nhân ngốc đó bỏ lại đam mê ở Minh Nguyệt lâu, một mình đem toàn bộ gia tài tới Tương Dương, mặc lên mình áo cưới, sau đó ngồi trong phòng ngủ của Mạo Tích Cương về.
Sau đó nàng bị Mạo Tích Cương chửi mắng một trận.
Tối hôm đó hắn đưa nàng tới nhà một quả phụ ở, còn dặn đi dặn lại, Mạo Tích Cương hắn cưới thê tử sao có thể lén lén lút lút, đợi hắn chuẩn bị vài ngày cưới nàng về.
Thế là 10 ngày sau Đồng Tiểu Uyển có được một hôn lễ nông gia náo nhiệt, chẳng những thế còn được đại lý trưởng Tương Dương đích thân ký giấy chứng nhận kết hôn.
Nhìn Đổng Tiểu Uyển áo xanh váy vải cho gà ăn trong sân, Mạo Tích Cương toàn thân nóng rực, đi vào sân cướp lấy bát cám trong tay nàng, đổ hết cho gà vịt, sau đó bế xốc nàng lên đi vào nhà.
Đổng Tiểu Uyển rên một tiếng:” Bây giờ là ban ngày mà.”
Mạo Tích Cương cười lớn:” Có làm sao, ban ngày nhìn mới rõ.”