Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 721 - Q4 - Chương 017: Không Thể Làm Việc Chung Được Nữa.

Q4 - Chương 017: Không thể làm việc chung được nữa.

Từng lời Dương Hùng nói không khác gì từng nhát dao cứa vào tim, cứ như lại lần nữa phải trải qua nỗi đau kia lần nữa, ông già nắm chặt tay, gân xanh chằng chịt, đấm ngực rống lên: “ Đó là gia nghiệp mà tổ tiên ta tích góp qua bao đời.”

Dương Hùng lời lẽ càng gay gắt: “ Ông ngay cả dũng khí làm lại còn chẳng có, bằng vào cái gì đòi tiếp tục ngồi lên đầu lên cổ người khác? Tổ tông ông, cùng mảnh đất phong thủy này phù hộ cho ông 300 năm còn chưa thấy đủ sao?”

Ông già giận run ngồi bịch xuống đất la làng: “ Lẽ trời ở đâu?”

“ Lẽ trời đang khôi phục, nếu ông còn định dẫn những người này ẩn trốn đợi thời cơ thì ông không đợi nổi đâu. Ông là người đọc sách, vậy ắt hiểu mỗi 500 năm lại có vương giả trỗi dậy, đó là lẽ trời. Ông tránh được tai kiếp là vận may của ông rồi, có điều muốn tiếp tục sống sung sướng hãy làm lại từ đầu đi. “ Dương Hùng chỉ tay: “ Như cái hang chuột này, chúng ta không bắt được con chuột to, ông nghĩ nó sẽ làm gì?”

Ông già nhìn hang chuột bị người ta vơ vét sạch, bần thần nói: “ Làm lại từ đầu.”

Dương Hùng cúi xuống vỗ vai ông ta: “ Vậy thì phải nhanh, nói thật nhé, chính sách huyện Lam Điền bây giờ cực kỳ có lợi cho những người từng đọc sách, tiếp xúc nhiều như ông. Đợi tới khi bọn ta đưa hết những đứa bé nhà cùng khổ này tới trường học, đứa bé náo cũng được đọc sách, hơn nữa đến khi chúng học thành tài, ông sẽ chẳng có ưu thế nào nữa.”

Ông già nhìn đám trẻ con đã bắt đầu nướng chuột ăn, nước mắt ngắn dài, cuộc sống này bất kể thế nào cũng không tiếp tục được nữa, ông ta không thiết tha gì nữa rồi, nhưng còn đám trẻ con này … rốt cuộc lấy hết dũng khí đứng dậy thi lễ: “ Dám hỏi danh húy của quan trên, để lão phu còn biết ... Khi tới tìm quan phủ, bị quan phủ giết rồi, xuống chỗ Diêm Vương cũng biết tìm ai để đòi mạng.”

Dương Hùng đáp lễ: “ Bản quan Dương Hùng đại lý trưởng Tương Dương, nếu ông thực sự bị giết, lúc đi gặp Diêm Vương gia, cứ nói là bị ta hại. “ Được rồi ông già, mau tới chỗ quan phủ báo danh đi, gia nghiệp của ông bị quan phủ phân chia rồi, không lấy về được nữa đâu. Nếu như ông có nợ máu ở bản địa, đoán chừng là bách tính chẳng tha cho ông, tốt nhất ông đi nơi khác mai danh ẩn tính mà làm lại.”

Ông già chẳng biết nghĩ tới chuyện gì mà toàn thân run rẩy.

Dương Hùng hừ lạnh: “ Nợ máu trước kia huyện Lam Điền ta không truy cứu, không có nghĩa bách tính sẽ bỏ qua, ông do dự không đi báo danh là sợ bị bách tính tính sổ chứ gì?”

Ông già ngần ngừ: “ Không có kiện cáo hay gây chết người, chỉ đối xử với họ hà khắc một chút.”

Dương Hùng ngồi trên xe trâu, vỗ mông nó một cái, nó lại đủng đỉnh đi tới nơi khác, còn chuyện Lão Lưu có ý lấy lòng hắn, hắn không có hứng ứng phó.

Chuyện cần làm đã làm, lời cần nói đã nói, nguyên nhân đã làm rõ, chỉ cần không phải sách lược của huyện Lam Điền sai lầm là được, như tôn chỉ trước nay của hắn, trời chỉ giúp người tự biết giúp mình ...

Quyết sách của huyện Lam Điền đều qua công tác kiểm nghiệm thực tế mới thực sự thi hành, không qua được thì nó tiêu vong luôn trong giai đoạn thử nghiệm.

Làm như thế có một tiền đề lớn là công tác phải thực sự cầu thị, con số khi thử nghiệm không được có nửa phần giả dối nào.

Điều này yêu cầu cực cao với tố chất quan viên, mà đám văn nhân quan viên cũ thì không hiểu được ý nghĩa công tác này, có biết càng không biết làm thế nào, cho nên những người quyết sách của đại thư phòng chỉ tiếp nạp con số do quan viên hệ Ngọc Sơn cung cấp.

Về tổng thể mà nói chính sách của huyện Lam Điền chẳng hề hữu hảo với quan viên cũ, tài phiệt cũ, thổ hào cũ.

Trong chế độ cũ, đám người này cực kỳ nhiệt tình với việc bóc lột bách tính, hơn nữa chẳng hề biết đến giới hạn.

Minh mạt vô số cuộc bạo loạn bắt đầu là do bóc lột quá mức mà ra.

Triều đình, quan phủ địa phương, thân sĩ thổ hào, đó chính là ba ngọn núi lớn đè lên bách tính, Vân Chiêu muốn kiến lập lên thế giới mới phải diệt trừ được ba ngọn núi này trước khi lập quốc.

Vân Chiêu không lạ gì tính tàn khốc của đấu tranh giai cấp, mà mức độ chấn động xã hội do mâu thuẫn giai cấp thì y cũng biết, ở phương diện nào đó mà nói, quá trình chiến thắng trong đấu tranh giai cấp còn khó hơn cả quá trình lập quốc.

Trước khi dựng lên giai tầng mới, tạm dùng thế lực cũ là chuyện vô cùng nguy hiểm.

Người Quan Trung được Vân Chiêu giáo dục nhiều năm, đã bắt đầu tiếp nhận đạo lý không thể tát ao bắt cá, từ khi đạo lý đó được đưa vào luật, tiểu địa chủ, tiểu thổ hào, cùng giai tầng mới giàu lên không làm theo điều luật đó bị trừng phạt rất thảm.

Vì thế người gia nghiệp lụi bại, quay về trắng tay không ít.

Đủ những chuyện phiền hà phức tạp của quốc gia, cuối cùng đều hội tụ trong đại thư phòng, khiến nơi này lúc nào cũng trong trạng thái bận rộn.

“ Oa ... Không xem nữa, ta tới viện nghiên cứu đây, ở đó có cái ấm trà lớn hay lắm,.” Hàn Lăng Sơn uể oải ngáp một cái thật dài, vứt văn thư trong tay xuống đứng dậy:

Tiền Thiểu Thiểu ngẩng đầu lên hỏi:” Cái ấm trà lớn của huyện tôn động đậy được rồi sao?”

Vân Chiêu đang phê duyệt văn thư, nghe hỏi tới món đồ chơi lớn của mình vui vẻ gật đầu:” Hai ngày trước động đậy được rồi.”

Hàn Lăng Sơn rủ Tiền Thiểu Thiểu:” Đi không?”

Tiền Thiểu Thiểu liếc mắt nhìn Trương Quốc Trụ vẫn còn đang vùi đầu trong đống văn thư, chẳng phản ứng gì với câu chuyện của bọn họ, thở dài lắc đầu.

Không có ai hưởng ứng, Hàn Lăng Sơn đành ngồi xuống, bực bội gác cả hai chân lên bàn, gọi một quan viên bí thư giám tới, dùng miệng đọc để người kia viết cho mình.

Một lúc sau Trương Quốc Trụ bỏ bút xuống, đặt lên giá bút, dọn dẹp lại đống văn thư, đứng dậy nói với mọi người:” Hôm nay đầy năm tiểu ngoại sinh của ta, ta phải đi uống rượu.”

Nói xong điềm nhiên rời khỏi đại thư phòng.

Tiền Thiểu Thiểu, Hàn Lăng Sơn há hốc mồm nhìn Trương Quốc Trụ đi xa dần, đồng loạt quay sang nhìn Vân Chiêu:” Bằng vào cái gì mà hắn có thể thản nhiên về sớm chứ?”

Vân Chiêu nhún vai:” Ta cũng không biết, dù sao tại các ngươi thấy một mình hắn ở lại làm việc, trong khi mấy người các ngươi đi khoái hoạt, thấy thẹn trong lòng, đó là tâm ma của các ngươi.”

Hàn Lăng Sơn nghiến răng trèo trẹo, chưa bao giờ hắn thấy kìm nén thế này:” Huyện tôn, ti chức thấy phải chia đại thư phòng ra, hoặc là xây thêm vài viện tử, chúng ta không thể làm việc cùng nhau nữa.”

Tiền Thiểu Thiểu nổi giận:” Lúc ngươi mới về, ta chướng mắt ngươi nên đưa ra yêu cầu này, chính ngươi lên mặt nói cùng nhau làm việc sẽ có hiệu suất cao hơn, gặp việc gì không quyết được có thể thuận tiện thương lượng. Hay lắm, giờ chính ngươi đề xuất tách ra.”

Hàn Lăng Sơn xấu hổ lắm khi đó hắn vừa mới về còn hừng hực khí thế, vừa vặn lúc đó Dương Hùng vì gia tổ hắn tác động, bày ra cái gì mà gọi Vân Chiêu là "chúa công", hắn thấy mình cần đích thân giám sát để loại bỏ hết mầm mống của chế độ cũ.

Nhưng mà bản tính hắn không ngồi yên được một chỗ, thế nên bây giờ nhiệt huyết đi xuống, tới lượt thành đối tượng bị người ta khinh thường rồi ...

Vân Chiêu thấy hai tên đó bắt đầu tranh chấp, vươn vai đứng dậy:” Ta đi xem ấm trà lớn đây, thích thì đi cùng.”

Tiền Thiểu Thiểu thở dài:” Ti chức thực sự không đi được, còn vài việc cần xử lý.”

Hàn Lăng Sơn chỉ đắn đo tới khi Vân Chiêu bước chân khỏi đại thư phòng liền vội vàng đuổi theo.

Lên thư viện tất nhiên là không cần cưỡi ngựa, ngồi xe trâu là công cụ giao thông ổn thỏa nhất.

“ Đại thư phòng đúng là cần phân ra rồi.”

Hàn Lăng Sơn vừa nghe Vân Chiêu nói thế vội vàng phụ họa ngay:” Ti chức và Tiền Thiểu Thiểu làm những việc khiến đa phần mọi người không thích, nhiều chuyện không thể công khai, nếu làm việc ở đại thư phòng rất bất tiện.”

“ Vậy làm thế đi, xây thêm vài viện tử, bí thư giám sẽ chuyên môn phái người phục vụ các ngươi.”

Chuyện tranh luận cả năm, Vân Chiêu nói vài câu quyết định ngay.

Quy củ cũ đúng là không thích hợp với cục diện mới nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment