Phía bên này hai huynh đệ uống rượu rất bình đạm, kỳ thực mấy lời này Vân Chiêu nói với Vân Dương nhiều rồi, chỉ là gần đây hắn nhìn quân đoàn khác cái thì lên thảo nguyên, cái thì nam hạ, cái thì cải tổ vũ trang lại, mỗi mình dậm chân tại chỗ nên sợ bị bỏ rơi.
Con có khóc mẹ mới cho bú, cái này Vân Dương biết, thế nên thi thoảng phải chạy tới cho Vân Chiêu đừng quên cái mặt mình.
Bất tri bất giác hai người uống hết vò rượu.
Phía bên kia tình hình khác hẳn, Hàn Lăng Sơn và Trương Quốc Trụ cứ như hai tên người gỗ, phản ứng với mọi chuyện rất chậm chạp.
Cẩn thận khen Tiền Đa Đa hôm nay lạc chao của nàng rất ngon.
Cẩn thận trái lòng ca ngợi bất kỳ những gì nàng nói.
Cẩn thần ăn, cẩn thận uống, còn về phần khôi phục quan hệ xưa như Tiền Đa Đa kỳ vọng thì không thấy có chút tiến triển nào.
Hai người bọn họ đều không đồng ý chuyện Tiền Đa Đa và Phùng Anh đang mỗi ngày một can thiệp nhiều hơn vào chính sự, hơn nữa lập trường này không thay đổi.
Ở Lam Điền chỉ một người được phát lệnh, người đó là Vân Chiêu, người khác, dù lên tiếng thay Vân Chiêu cũng không được.
Lệnh ra từ nhiều cửa là không thể.
Bọn họ quyết ngay từ bây giờ chặn cái thói xấu không phân biệt được gia sự chính sự của Tiền Đa Đa, cho nên thái độ tỏ ra rất cứng rắn.
“ Hai tên các ngươi đều là thứ vô lương tâm, các ngươi còn nói xấu ta với huyện tôn...”
Mỗi khi Tiền Đa Đa muốn khóc, nước mắt nàng trào ra như con mưa tầm tã, khoa trương nhất là nước mắt nàng có thể chảy liên tục, cuối cùng tụ ở cằm thành chuỗi rơi xuống.
Trên làn da mịn màng như ngọc, từng giọt lệ châu long lanh tựa như sương mai lăn trên cánh sen trắng ... Đẹp không bút mực nào tả siết.
Nước mắt rơi vào chén rượu, Tiền Đa Đa vừa rơi lệ vừa nâng chén uống rượu hòa nước mắt, cảnh tượng thê thảm vô cùng.
Tim gan Trương Quốc Trụ thắt lại, hắn bất giác nhớ tới ngày đầu tiên mình dắt muội tử vào thư viện Ngọc Sơn, gặp Tiền Đa Đa.
“ Chiếu cố muội tử kiểu gì thế, ngươi xem cô bé gày thế này, còn bẩn nữa, giao cho ta, ta đưa nó đi tắm rửa ăn cơm.”
“ Chậc chậc, trong cái ồ quỷ xấu xí rốt cuộc có đứa xinh đẹp rồi, hiếm có, chỉ là hơi gầy, mai xuống núi tới trong nhà trộm sữa trâu, nữ hài tử uống nhiều sữa trâu, lớn lên sẽ trắng trẻo.”
“ Trương Đại Trụ, buông muội tử ngươi ra, để nó tự chạy, ngươi không thể giúp nó cả đời.”
“ Oa, hôm nay sinh nhật Trương Oánh à, sao không nói sớm, bà nương Tây Dương làm bánh ngọt ngon lắm, chúng ta đi trộm về tổ chức sinh nhật cho muội ấy ...”
Mỗi một giọt nước mắt của Tiền Đa Đa như hóa thành từng bức tranh ký ức, làm Trương Quốc Trụ nhớ tới chuyện nàng làm cho huynh muội họ, cầm cả vò rượu lên tu ừng ực:” Tỷ và Phùng Anh thực sự không thể can dự vào chính sự, sư tỷ, đây là nguyên tắc, tỷ muốn có thể lấy mạng ta bất kỳ lúc nào, nhưng nguyên tắc không thể phá vỡ.”
Hàn Lăng Sơn tự xưng lòng dạ sắt đá, nhưng đối diện với Tiền Đa Đa, trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối, từ bé tính cách hắn đã khác ngươi, lạnh lùng cô độc, là thứ họa hại của toàn bộ đứa bé thư viện, chẳng ai thích hắn, ngay cả những vị tiên sinh đôn hậu nhất cũng vì hành vi của hắn mà tặc lưỡi không thôi.
Chỉ có Tiền Đa Đa chưa bao giờ chê hắn, cũng không phải nàng đối xử với hắn có gì tốt hơn đứa bé khác, nhưng với đứa bé cô độc như Hàn Lăng Sơn, điều đó chẳng khác nào thiên ân rồi.
Nếu nói Tiền Đa Đa muốn hại hắn, hắn không tin, vì nếu nàng muốn, có thể làm rất nhiều năm rồi.
Thế nên hắn không nói gì hết chỉ cắm mặt uống rượu, dù sao lời cần nói thì Trương Quốc Trụ đã nói hết rồi, lần đầu tiên hắn cảm thấy may mắn có cái tên dám nói đó.
Cuối cùng Tiền Đa Đa bi thương rời đi, nghẹn ngào nói là nàng hận họ.
Trương Quốc Trụ và Hàn Lăng Sơn đưa mặt nhìn nhau, rõ ràng là họ bị ép kỳ điều ước bất đắc dĩ, làm sao mà người tổn thương lại giống như Tiền Đa Đa vậy.
Bóng dáng Tiền Đa Đa khuất dần, ánh mắt hai người cùng thu lại, trí tuệ cũng quay về.
“ Hình như tỷ ấy trừ hứa là không xuất hiện ở trường hợp chính sự nữa thì không đồng ý điều gì khác đúng không? “ Hàn Lăng Sơn hơi hoang mang xác nhận lại:
Trước Quốc Trụ giật mình:” Đúng rồi, tỷ ấy vốn đâu có xuất hiện ở mấy trường hợp như thế.”
“ Vậy đâu khác gì là chẳng đồng ý điều gì hết?”
“ Không đâu, ta thấy tỷ ấy là người biết chừng mực, nếu không đã chẳng tới nói chuyện với chúng ta.”
“ Ngươi, ngươi, ngươi ....” Hàn Lăng Sơn liên tục nói ba chữ mà không nối tiếp được, cuối cùng thở dài, hắn mong Tiền Đa Đa biết chừng mực, nếu không bọn họ sẽ làm gì được nàng chứ:
Tâm trạng hai người lúc này vừa giống thở phào, lại thêm một phần gì đó không đành lòng, gần như cùng đồng thanh gọi Vân Lão Quỷ thêm rượu, dù sao thì cũng chẳng ai còn tâm trạng về làm việc nữa.
Dù sao nhiều chuyện không cần nói ra, hành vi của Tiền Đa Đa hôm nay mang ý nghĩa gì, hai người họ đều rõ.
Bọn họ dùng hành động của mình nói với Vân Chiêu và Tiền Đa Đa không nên tiếp tục kế hoạch mở rộng thân nhân nữa, huyện Lam Điền không thể toàn người thân Vân thị, nếu không cơ cấu quan liêu kiến lập lên sẽ biến chất.
Bất kể Tiền Đa Đa có bị Vân Chiêu mắng thật không thì coi như cũng đã chấp nhận điều này, chỉ là Tiền Đa Đa khóc một hồi làm cả hai "nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm".
Vân Chiêu chưa u mê tới không phân biệt được thị phi, Tiền Đa Đa cũng chưa ngang ngược tới làm gì thì làm, hành vi coi như quan viên can thiệp nội chính Vân thị thành ra hơi quá rồi.
Cả hai đều có cảm giác, phải chăng mình làm quan viên lâu rồi, mọi thứ đều dễ liên tưởng tới âm mưu quỷ kế, gây tồn hại tới tình cảm rồi không?
Dù sao kết quả rất tốt, coi như an ủi rồi.
Thư ý kiến của quan viên cao cấp Từ Ngũ Tưởng, Đoàn Quốc Nhân, Giải Trại, Dương Hùng, Vân Giao, Vân Mãnh, Vân Báo, Vân Tiêu, Vân Phúc, Lý Định Quốc, Cao Kiệt về việc mở phủ lập nhà mau chóng gửi tới.
Bọn họ hài lòng với phương án phân phối quyền lực mới này, nhưng không đồng ý Vân chiêu buông quyền lực trong thời gian ngắn như vậy.
Các tướng lĩnh Vân thị với đại biểu là Vân Phúc cho rằng, trong thời gian dài nữa, Vân Chiêu phải là hạch tâm quyền lợi của Lam Điền, bất kỳ thảo luận quân vụ, chính vụ, pháp vụ nào cũng phải cân nhắc tới chuyện này.
Giải Trại, Chu Tước cho rằng, tình trạng nhân thủ quan viên huyện Lam Điền không đủ nên tiến một bước cân nhắc mở rộng tới quan viên cũ, trong số quan viên cũ vẫn có nhân tài dùng được, nhất là quan viên tính kỹ thuật, họ là quân tài quý giá, không nên lãng phí.
Từ Ngũ Tưởng, Đoàn Quốc Nhân cho rằng phân chia quyền lực đồng thời cũng phải phân rõ trách nhiệm, quyền lực phải tương đồng với trách nhiệm, phân quyền dưới tiền đề này, nếu không chẳng bằng không phân.
Văn thư của Hàn Tú Phân và Thi Lang chưa gửi tới được, Hàn Tú Phân vì khoảng cách, Thi Lang có lẽ có vài suy nghĩ của mình, nhưng vì hắn mới gia nhập, tư lịch cạn, đoán chừng đợi văn thư Hàn Tú Phân tới, hai người thông qua văn thư đạt thành ý kiến nhất trí rồi mới phát ngôn.
Sau khi các nhân vật đầu não đưa ra ý kiến của mình đến lượt các đại lý trưởng thuộc địa phận Lam Điền cũng lần lượt dâng thư, đem ý kiến của mình trình báy hết sức rõ ràng, vài người thực sự là muốn gì nói nấy rồi.
Những đại lý trưởng này thông qua kiểm nghiệm thực tế cùng với ý tưởng của các lý trưởng phía dưới cũng đề xuất ý kiến của mình về cơ cấu chính phủ Lam Điền trong tương lai.
Những ý kiến này được các quan viên chỉnh lý thành sách, sau đó in ra đưa tới trước mặt đám người Vân Chiêu.
Vân Chiêu vuốt ve chồng văn thư gần như cao bằng mình tán thưởng:” Đây mới là báu vật thực sự của huyện Lam Điền.”