Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 730 - Q4 - Chương 026: Thiếp Mời Của Vân Chiêu. (1)

Q4 - Chương 026: Thiếp mời của Vân Chiêu. (1)

Trương Xuân Lương ngắt liên kết cơ quan, máy tiện thủy lực đang xoay tròn liền từ từ dừng lại, hắn dùng bàn chải làm sạch vụn sắt trong nòng pháo, kiểm tra đường kính trong, sau đó tháo pháo khỏi dây thừng, đặt lên giá.

Hắn không cho phép nòng pháo làm từ tay mình có bất kỳ tỳ vết nào.

262 nòng pháo trước đã không có vấn đề vậy thì cái này cùng với những cái về sau đều không được phép xảy ra vấn đề.

Trong công xưởng quá nóng nực, vừa mới hoạt động một chút mà toàn thân đã đẫm mồ hôi rồi, hắn cầm ấm trà mát lên tu ừng ực, mồ hôi ra càng nhiều, song thư thái hơn không ít.

Cả đêm không ngủ, lúc này ngồi xuống, toàn thân rũ rượi.

Đằng xa tiếng búa vẫn cheng cheng không dứt, chứng tỏ chưa có nòng pháo mới được rèn ra.

Mới mơ mơ màng màng thiếp đi được một chút thì bị người ta lay tỉnh, mắt lim dim nhìn tới, đại quản sự đứng ngay trước mắt, cơn buồn ngủ của Trương Xuân bay biến sạch:

“ Hà quản sự, có công việc mới sao?”

Hà Lượng cười ha hả chắp tay:” Chúc mừng, chúc mừng.”

“ Hả! Ta được tăng lương rồi à?”

“ Ngươi chỉ mong muốn đến thế thôi sao, ngươi nhận lương công tượng cao nhất rồi, trong nhà cũng dư giả, sao ngày nào cũng chỉ nghĩ tới tiền công?”

Trương Xuân Lương xoa xoa tay: “ Không có tiền ngài bảo ta uống gió tây bắc mà sống say sao? Với lại thân phận công tượng như ta trừ tiền ra thì chúng ta còn mong muốn cái gì nữa.”

Hà Lượng không hài lòng: “ Thế còn huân chương lao động?”

Trương Xuân Lương tức giận: “ Tưởng vàng, hóa ra làm bằng đồng mạ vàng, vô dụng.”

Hà Lượng lắc đầu liên hồi, điệu bộ tiếc nuối vô cùng: “ Ôi, thứ tốt đem cho chó rồi.”

“ Xì, sau này đừng đem đồng nát sắt vụn ra lừa ta, ta làm việc cần mẫn như thế, tăng lương giá trị hơn những thứ phù phiếm nhiều.”

“ Khốn kiếp, quân chó má như ngươi làm khổ lực cả đời mới đáng.”

Trương Xuân Lương tỉnh queo: “ Ta vốn là khổ lực cả đời.”

“ Ôi, ông trời bất công! “ Hà Lượng ngửa mặt lên trời than, rồi lấy tấm thiếp mời nhét cho Trương Xuân Lương, bực tức vô cùng nói: “ Huyện tôn mời ngươi tháng 9 năm sau tới Trường An cùng thương lượng đại kế quốc gia.”

Trương Xuân Lương vừa nghe thế tức thì tấm thiếp mời như biến thành sắt nóng, tay run rẩy đánh rơi xuống đất, lắp ba lắp bắp: “ Vì, vì sao lại là ta, ta có đọc sách đâu ... Ngài ngài mới là người đọc sách mà.”

Hà Lượng nhặt tấm thiếp mời được làm hết sức tinh xảo lên, đưa lại cho hắn: “ Ngươi là người được thưởng huân chương lao động Lam Điền, ngươi có tư cách, ta chỉ là một quản sự, tuy ta đọc sách, nhưng không có tư cách lên điện đường, không thể cùng các vị tướng công thương lượng đại sự ...”

Nói rồi thất thểu rời công xưởng.

Trương Xuân Lương tay cẩm tấm thiếp làm cực đẹp, chưa hết sợ, để một tên khổ lực như mình đi thương lượng quốc sự với các tướng công, không phải hại mình à.

Tấm thiếp mời như vậy rơi vào tay quan viên là vinh diệu vô cùng, nhưng ở trong tay công tượng, nông phu, nó liền biến thành những củ khoai nóng.

Không ai biết mình phải làm gì, khi gặp các tướng công ở chính sự đường phải nói gì, hay là mình dùng cái chân nào bước vào đại môn chính sự đường.

Đám Hàn Sơn, Trương Quốc Trụ sớm dự liệu được tình huống này xuất hiện, bọn họ mập mờ nhắc nhở Vân Chiêu, Vân Chiêu lại tỏ ra chẳng bận tâm, lúc nào cũng thể hiện ra khí phách mọi chuyện trong dự liệu.

Lúa mạch của huyện Lam Điền đã thu hoạch xong, ruộng vừa trồng kê, đây là lúc rảnh rang giữa nông vụ.

Bành Đại từ ruộng rau trở về, trên cuốc còn buộc một bó rau lang, ông ta định đem về nấu nước uống giải nhiệt.

Đi qua kênh nước ông ta ngồi xuống rửa chân, sau đó đi hài vào thong thả về nhà, nhìn thấy con trâu nhà mình đang gặm cỏ còn tiểu nhi tử đi chăn trâu không biết biến đâu rồi.

Con trâu đã ăn tới bụng no tròn, Bành Đại chửi một câu, nhổ cọc dắt trâu theo.

Hiện giờ người Lam Điền toàn tâm toàn ý chăm sóc đồng ruộng như ông ta chẳng còn mấy nữa, ông ta coi thường những nhà chỉ vì ít tiền công mà bỏ ruộng.

Đợi thiên tai tới, chết đói đầu tiên là quân khốn kiếp chỉ biết tiền không lo trồng cấy ấy.

Vì thế hôm qua hắn còn cãi nhau với đại nhi tử muốn theo thương đội đi khẩu ngoại, thằng bất hiếu đó không ngờ dám nói không muốn kiếm ăn ngoài ruộng nữa, muốn đi làm giàu.

Ông trời ơi, trong nhà hai sáu mẫu ruộng, trồng ra sáu nghìn cân lúa mạch, một nghìn cân đỗ, hơn năm nghìn cân khoai tây, bốn trăm cân rau cải, thu hoạch tốt như thế mà không đủ giữ chân nó sao?

Bành Đại càng nghĩ càng chua xót, lẩm bẩm hát: “ Củ cải đỏ to như cánh tay, củ cải trắng to bằng bắp chân, nơi tốt như thế sao không giữ được ngươi ...”

Không thể ngăn được đại nhi tử nữa rồi, cái tên cữu cữu không ra gì của ông ta mấy năm nay ra khẩu ngoại kiếm được không ít tiền, lần này bà nương trong nhà cũng muốn để nhi tử đi, lời của Bành Đại không còn tác dụng nữa rồi.

Thấy sắp tới nhà, cởi thừng ra, con trâu chẳng cần ai dắt tự mình đi vào chuồng, ngoan ngoãn nằm trên đống cỏ khô, tiếp tục nhai nuốt.

Bành Đại đẩy cửa nhìn thấy một người mặc thanh sam ngồi dưới mái hiên phe phẩy quạt nói chuyện với đại nhi tử của ông ta.

Có thể thoải mái ngồi dưới mái hiên nhà ông ta, để lão bà nhi tử của ông ta hầu hạ, chỉ có một người, tên lý trưởng nhóc con do thư viện phái tới.

Bà nương thấy Bành Đại về vội vàng lên đón, nhận lấy cái cuốc và mớ rau lang, chỉ tay: “ Chu lý trưởng đợi ông lâu lắm rồi đấy.”

Bành Đại cười ha hả đi tới ngồi xuống bậc thềm: “ Lý trưởng sao lại nhớ tới nhà ta thế, thường ngày có mời cũng chẳng tới cơ mà.”

Chu Nguyên đang cùng đại nhi tử bàn luận chuyện thành Lam Điền cười đáp: “ Nhà thúc giàu có, lại không phải người thích gây chuyện, thường ngày sống yên bình, ta tới quấy rầy cuộc sống của thúc sao? Hôm nay không được, có việc.”

“ Không phải có chuyện gì chứ? “ Bành Đại có đôi chút lo lắng, kinh nghiệm cho thấy quan viên tới nhà không phải chuyện tốt:

“ Huyện tôn có lời mời Bành thúc tháng 9 năm sau tới thành Trường An cùng thương lượng quốc sự. “ Chu Nguyên đứng dậy chắp tay rồi lấy từ trong lòng ra một tấm thiếp mời đẹp đẽ, hai tay đưa tới:

Bành Đại khác Trương Xuân, ông ta từng gặp Vân Chiêu rồi, Vân Chiêu từng đi thăm ruộng sau đó uống rượu nếp nhà ông ta, ăn mỳ nhà ông ta, dạy ông ta dùng hoa quế ướp rượu, cho nên không kinh hoàng, hai tay nhận lấy thiếp mời, nghi hoặc hỏi:” Huyện tôn mời ta đi cùng thương lượng quốc sự à? Ta thì biết cái gì? Ta góp ý gì được cho huyện tôn chứ?”

Chu Nguyên hâm mộ nhìn cái thiếp mạ vàng:” Chuyện này ta cũng không biết, nhưng nông gia huyện Lam Điền ta nhận được thiếp này không tới mười người. Lần này tuyển chọn, các điều kiện của Bành thúc đều thỏa mãn, thứ nhất thúc là người làm ruộng chân chính, giỏi tay nghề nổi danh thôn xóm xung quanh. Thứ hai là từng làm đoàn luyện vào Tần Lĩnh tác chiến với thổ phỉ. Ba nữa những năm qua đã cống hiến hơn 10 vạn cân lương thực cho huyện Lam Điền.”

“ Từ ba điểm này mà xét, thúc là nhân tuyển phù hợp nhất.”

Bành Đại xem lại thiếp mời lần nữa, lườm nhi tử:” Huyện tôn muốn mời ta đi Trường An uống rượu sao?”

“ Hội nghị không ngắn, trong thời gian đó thế nào cũng có vài bữa tiệc.”

“ Thế huyện tôn có mời bọn theo thương đội không?”

Chu Nguyên lắc đầu:” Theo ta biết thì không, thương gia mà được huyện tôn mời đều là cự thương, nhà thường sao có khả năng.”

Bành Đại cười lớn: “ Xem đi, ngay cả huyện tôn cũng coi trọng người làm ruộng, đám các ngươi không chịu làm ruộng, gặp năm thiên tai, muốn ăn cứt cũng chẳng ai ỉa cho mà ăn đâu.”

“ Lần này ta đi gặp huyện tôn, thế nào cũng nói chuyện nông nhân không chịu làm ruộng để huyện tôn xử lý bọn khốn kiếp đó, tốt nhất là đầy chúng tới trấn Ninh Hạ làm ruộng, chúng mới biết làm ruộng ở Lam Điền tốt thế nào.”

“ Năm đại tai, lương thực có bao nhiêu cũng không đủ, người cao quý như huyện tôn, ăn một bát mỳ trộn dấm tỏi mà suýt khóc. Cảnh ấy cả đời lão hán không quên.”

“ Nông phu mà không thật thà làm ruộng, thiên hạ còn cái rắm.”

Nhận được thiếp mời, Bành Đại như biến thành người khác, chửi mắng bà nương nhi tử rất xung.

Chu Nguyên thấy bộ dạng Bành Đại như thế, không tiện ở lại nữa, trời mới biết ông ta có hăng lên cũng mắng cho mình một trận không?

Bình Luận (0)
Comment