Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 742 - Q4 - Chương 038: Văn Võ Khó Dung Hòa.

Q4 - Chương 038: Văn võ khó dung hòa.

Đồng ruộng bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, Trương Nhị Cẩu lén lút thò đầu ra ngoài, nhìn quanh một lượt sau đó rụt đầu lại thật nhanh.

Dương Bình dựa lưng vào hố đất hỏi: “ Có thấy gì không?”

“ Chẳng thấy gì cả.”

“ Chúng ta đã sắp tới Trường Sa rồi, nếu mà vẫn không bắt đủ số lượng tặc khấu, đội trưởng sẽ không tha cho chúng ta đâu.”

Trương Nhị Cẩu hết cách: “ Hay là chúng ta vào thành Trường Sa.”

Dương Bình lườm hắn một cái: “ Nói vớ nói vẩn, nếu vào được thành Trường Sa thì tướng quân đã vào lâu rồi, đi thôi, quay về.”

Trương Nhị Cẩu bóp môi huýt một tiếng sáo nghe như chim kêu, ngoài ruộng có bảy tám quân cốt Lam Điền mặc áo đen vác hỏa thương trên vai, nghênh ngang đi về mặc kệ đám đông kinh hoàng ngoài thành Trường Sa.

“ Đầu lĩnh, huynh nói tướng quân cần nhiều tù binh làm cái gì?”

“ Thì làm ruộng chứ làm gì nữa.”

“ Nói ra thật bực mình, chúng ta đối xử với bách tính tốt hơn Lưu Văn Tú nhiều, vậy mà họ vẫn sợ chúng ta, thế là sao?”

“ Vì thanh danh huyện tôn không tốt nên họ sợ.”

“ Vớ vẩn, huyện tôn là người tốt.”

“ Chúng ta biết huyện tôn là người tốt, nhưng làm sao bách tính biết? Năm xưa huyện tôn sai người giết khuê nữ của Tả Lương Ngọc trong thành Vũ Xương, có ai không biết, cho nên họ sợ huyện tôn lắm.”

Đám người vừa đi vừa tán gẫu, đợi rời khỏi tầm nhìn của quân Lưu Văn Tú, bọn họ về tập trung với đội ngũ, sau đó xếp hàng đi về phía mặt trời mọc.

Về tới quân doanh liền phát hiện hôm nay quân doanh rất khác với thường ngày, các huynh đệ đứng gác lưng thẳng tắp, mắt hướng về phía trước, như chẳng thấy đám người về doanh họ, chào hỏi chẳng ai đáp.

Cảnh lộn xộn bừa bãi trong quân doanh không còn nữa, trên mặt đất chẳng lấy một cọng cỏ.

Đám người mọi khi thích kéo ghế, kéo chiếu ra ngoài trời ngủ khì thì giờ mặc quân phục nghiêm chỉnh, đi lại cứ như khúc gỗ

Trong quân doanh xuất hiện thêm một số gương mặt lạ, bọn họ cũng mặc áo đen, nhưng trên ngực bọn họ chỉ có một tấm thẻ đồng, bên trên chẳng có ký hiệu gì cả.

Một hắc y nhân có tuổi thấy đoàn người mang vũ khí trở về liền dùng ánh mắt như soi gian tế quét qua quét lại trên người đám Dương Bình, ánh mắt khiến người ta hết sức khó chịu. Sau khi xác nhận bọn họ đều là người mình liền ngạo mạn chỉ phía trái, hàm ý là đi về phía đó, không được tiếp tục đi về phía trước.

Đám Dương Bình, Trương Nhị Cẩu bị thái độ vô lễ của người đó chọc giận, nhao nhao lên.

“ Các ngươi là phụ binh nơi nào?”

Vân Đại vác cái mặt già nua đi tới, phát hiện người kia là đội chính, nói:” Vân Đại, phụ binh thành Ngọc Sơn.”

“ Ngươi không kính lễ.” Dương Bình quát, phụ binh gặp chính bi phải đứng nghiêm kính lễ, mặc dù thường ngày không phải lúc nào cũng chấp hành quy củ nghiêm ngặt như vậy, nhưng ít nhất yêu cầu này không sai.

Vân Đại lạnh nhạt:” Chớ chuốc lấy phiền phức, đi qua phía trái về doanh đi, nhìn các ngươi có vẻ ra ngoài vất vả rồi, ăn cơm còn nghỉ.”

Giọng điệu trịch thương ấy làm Dương Bình càng tức giận, nhưng Trương Nhị Cẩu khẽ giật ống tay áo hắn, quay đầu lại phát hiện ra đội trưởng đang trừng mắt nhìn mình.

“ Tai ngươi điếc à, đến từ thành Ngọc Sơn đấy.” Trương Nhị Cẩu nhỏ giọng nhắc:

Dương Bình cứng người, lúc bấy giờ mới chợt nhớ ra điều đi, không dám nói thêm nữa, dẫn bộ hạ đi đường vòng về doanh.

“ Về rồi đấy à?” Một giọng nói ôn hòa từ chỗ cửa phòng truyền tới:

Dương Bình quay đầu nhìn, chỉ thấy một thanh niên mặc quân phục đen đang đi về phía họ, mà theo sau thanh niên đó không ngờ là tướng quân Lôi Hằng.

“ Bẩm thượng quan, Dương Bình đội chính tiểu đội bảy đội sáu doanh bảy về doanh.”

Vân Chiêu nhìn quân tốt toàn thân bùn đất, không thấy mang theo cái gì, hỏi:” Sao, không có chiến lợi phẩm?”

Dương Bình lớn tiếng đáp:” Bẩm thượng quan, ngoài thành toàn là bách tính, không có tặc khấu.”

Vân Chiêu gật gù:” Không tệ, ít nhất chưa có thói xấu giết bách tính nhận công.”

“ Trong quân không có chuyện đó đâu ạ.” Lôi Hằng cười nịnh rồi phất tay:” Về doanh đi.”

Đám Dương Bình kính lễ rồi chạy bộ về doanh.

Vân Chiêu chắp tay sau lưng:” Nói đi, bảo ngươi đánh Vũ Xương, sao chạy tới tận Trường Sa, cách nhau tới 700 dặm cơ mà.”

Lôi Hằng rất cao, nói chuyện với Vân Chiêu lúc nào cũng phải hơi khom người xuống một chút:” Huyện tôn có điều chưa biết, sau khi chúng ta vào Vũ Xương, quân địch cũng rút lui khỏi Nhạc Dương, Vương Hạ bằng vào hỏa kế của mình chiếm lấy Nhạc Dương, thế là nạp luôn vào trong vòng bảo vệ của đại quân.”

“ Mà Nhạc Dương tới Trường Sa chỉ còn chưa tới 300 dặm, thám báo của chúng ta tới giám thị Trường Sa trước. Đại quân ở ngoài hao phí cực lớn, nếu chỉ biết ở yên một chỗ, phụ sự ủy thác của huyện tôn.”

Vân Chiêu phất tay:” Thôi được, quân nhân không có lòng tiến thủ thì không phải quân nhân tốt, có điều ngươi cứ chuẩn bị nhận sự chỉ trích của đám Trương Quốc Trụ đi. Đất đai lấy được rồi nếu quản lý không theo kịp sẽ là phiền toái lớn, có khác gì không có.”

Lôi Hằng cũng có lý của riêng mình: “ Nếu chúng ta không gây đủ áp lực phía sau, Trương Bỉnh Trung không liều mạng đánh Giang Tây.”

“ Được rồi, theo ta về Nhạc Dương, cũng đừng gây áp lực quá lớn cho Trương Bỉnh Trung, ngươi cũng phải thông cảm với người ta, lần này quan binh, sĩ thân Giang Tây cắn răng kháng cự, hắn chẳng thể đánh hạ nhanh chóng, ngươi ép vô ích.”

“ Mạt tướng cho rằng, chúng ta phải nhanh chóng lấy Hồ Nam, Giang Tây, tranh thủ đả thông liên hệ với Phúc Kiến, như vậy mới viện trợ được cho Triều Châu. Hiện Thi Lang và Chu Tước ở Triều Châu rất chật vật, hải thương tây nam đã liên kết thành liên minh đối phó với họ.”

Vân Chiêu quát Lôi Hằng: “ Ta còn rõ hoàn cảnh của bọn họ hơn ngươi, ngươi không nghĩ mà xem, một khi chúng ta đả thông con đường này bằng với chia cắt Đại Minh làm đôi, Sùng Trinh sẽ mất quyền khống chế. Chúng ta lại chưa thể đưa quân tới tây nam, nơi đó sẽ thành đất không chủ.”

“ Lúc đó đám thảo đầu vương sẽ nổi dậy khắp nơi, cả vùng phía nam đại loạn, cho nên thứ tự rất quan trọng, không được tùy ý tiến quân.”

Lôi Hằng vâng dạ, nhưng hắn thấy Vân Chiêu chỉ phê bình mình mạo hiểm tiến quân, không nói chuyện y mở rộng chiến tuyến, lòng liền có tính toán, nếu không được tiến lên thì mở rộng sang bên vậy.

Chiến đấu với tặc khấu thời gian dài, Lôi Hằng đã nhìn thấu bản chất ngoài mạnh trong yếu của chúng, chẳng bằng quan binh Đại Minh.

Suốt từ lúc rời Quan Trung tới giờ, cả quân đoàn gần 8 vạn người chưa đánh được trận nào ra hồn, tướng sĩ phía dưới rất nóng lòng, nhìn quân địch diễu võ dương oai phía trước mà không được đánh, có gì uất ức hơn thế, nên hắn cố ý mở rộng phòng tuyến, khiêu khích địch, mong chúng không nhịn nổi đánh một trận.

Quan văn có cân nhắc của quan văn, võ tướng cũng có theo đuổi của võ tướng, muốn hai bên hoàn toàn hòa hợp là chuyện rất khó.

Khi Lôi Hằng đang hận không có địch mà đánh, Hồng Thừa Trù khốn khổ chống đỡ.

Nhìn bộ tốt Kiến Nô tràn tới như thủy triều, lại rút như thủy triều, mỗi lần giao chiến để lại vô số thi thể dưới thành, hai mắt ông ta đỏ ngầu.

Vì tướng sĩ chiến tử hai bên đều là người Hán.

Hỏa pháo vẫn nổ lác đác, mỗi lần như thế lại biến dòng thùy triều địch rút lui trống một mảng bet bét máu thịt.

“ Đốc soái, nhân mã của Khổng Hữu Đức đã lui, kỵ binh của Ngô Tam Quế đang truy sát.” Tổng binh Tuyên Phủ Dương Quốc Trụ vội vàng tới bẩm báo:

“ Binh mã của Ngô Tam Quế không được rời thành quá trăm trượng, điều này đã dặn chưa?” Hồng Thừa Trù ngồi thẳng người lên, phủi bủi đất trên người:

“ Điểm này Ngô tướng quân hẳn là biết.”

Dương Quốc Trụ nghiến răng:” Tên cẩu tặc Khổng Hữu Đức một lòng bán mạng cho Kiến Nô rồi, liên tiếp công thành sáu lần, hắn tử chiến không lui, năm xưa dưới trướng Mao Văn Long đánh nhau với Kiến Nô, đâu thấy hắn dốc sức như thế.”

Hồng Thừa Trù cười nhạt: “ Chẳng qua cũng là nắm xương dưới mồ thôi.”

Bình Luận (0)
Comment