Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 749 - Q4 - Chương 045: Chết Thì Chết! (1)

Q4 - Chương 045: Chết thì chết! (1)

Hồng Thừa Trù rốt cuộc bắt đầu con đường chinh chiến liên miên đầy thống khổ.

Trước đó ông ta đã biết mình không thể nào giữ được Tùng Sơn, vì thế đã chuẩn bị rất nhiều, cho nên giờ chỉ là rút lui theo kế hoạch, dù thế tâm tình ông ta rất tệ.

Vì cùng với việc Tùng Sơn thất thủ, Hạnh Sơn càng không thích hợp để cố thủ, Bút Giá Sơn cũng như thế.

Còn lui nữa là Ninh Viễn rồi.

Trong kế hoạch của Hồng Thừa Trù thì Ninh Viễn cũng thuộc hàng ngũ bị vứt bỏ, một khi bỏ Ninh Viễn chứng minh rằng ông ta là tổng đốc Liêu Đông thất bại chưa từng có.

Hoàng đế sẽ không nhìn vào ông ta giết được bao nhiêu Kiến Nô, cũng sẽ không thấy ông ta khiến Hoàng Thai Cát thống khổ thế nào, chỉ nhìn thấy ông ta đánh mất Liêu Đông.

Trong hơn hai năm nhậm chức tổng đốc Liêu Đông, chuyện Hồng Thừa Trù làm nhiều nhất là rút bách tính ngoài quan khỏi Liêu Đông, chuyển vào trong Sơn Hải Quan.

Vì thế quan hệ giữa ông ta và Liêu Đông tuần phủ Trương Xuân Phương vô cùng tồi tệ.

Một khi quân đội thất bại, mà bách tính thì rút vào Sơn Hải Quan, điều này tương đương việc hoàng đế phải gánh chịu chửi bới.

Vì thu Liêu thuế, phải rút dịch trạm, ép Lý Hồng Cơ tạo phản.

Vì chi viện Liêu Đông, xem nhẹ biên quan tây bắc, ép Trương Bỉnh Trung tạo phản.

Liêu Đông là con mãnh thú hút máu, khiến vương triều Đại Minh từ suy nhược dần dần thành vô phương cứu chữa.

Ai cũng biết, nhưng nếu như Hồng Thừa Trù dám vứt bỏ Liêu Đông, nghênh đón ông ta sẽ là đồ đao của hoàng đế.

Hồng Thừa Trù không quan tâm, ông ta thấy nếu mình chết, Thanh Long sống, có vẻ cũng không tệ, vì Thanh Long sẽ báo thù cho Hồng Thừa Trù.

Cho nên ông ta rút lui rất quyết đoán.

Đại quân vừa rút khỏi Tùng Sơn bảo, ông ta cứ đánh thẳng mà tiến, số hỏa súng cùng với đạn dược ít ỏi còn sót lại dùng mở đường, Ngô Tam Quế và Dương Quốc Trụ thì hộ vệ hai cánh, nhất là thiết kỵ Quan Ninh của Ngô Tam Quế lúc trái lúc phải, chỉ nửa canh giờ đã phá tuyến phòng ngự do Nạc Mộc Tề và Tang A Nhĩ Trai lập ra.

Tiếp đó hai vạn ba nghìn quân của Hồng Thừa Trù không hề chuyển hướng Hạnh Sơn, mà một mực đánh thẳng tới, vì ông ta từ Trần Đông biết tin, Hoàng Thai Cát cách đó 30 dặm.

Khi đại quân vừa rời Tùng Sơn Bảo, đại quân của Phí Dương Cổ phá tung cổng thành tiến vào Tùng Sơn bảo.

Trong Tùng Sơn bảo không một bóng người.

Tới khi Phí Dương Cổ vào soái trướng của Hồng Thừa Trù, phát hiện Hạ Thành Đức bị khoét sạch nội tạng, hắn tuyệt vọng quát tháo toàn quân rút lui, đây là một cái bẫy.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Những tiếng nổ kinh thiên động địa nối liền không dứt.

Tùng Sơn bảo nổ rồi.

Tòa bảo lũy chu vi không tới năm dặm bị mười cân thuốc nồ tàn phá, cả mặt đất như muốn bị lật tung.

Những tiếng nổ chưa lắng xuống, mùi khói vẫn chưa tan thì lửa lớn đã bùng lên thiêu đốt đống đổ nát sót lại của Tùng Sơn bảo. Phí Dương Cổ may mắn chạy thoát khỏi Tùng Sơn bảo trước khi tử sĩ quân Minh châm lửa, đối diện với lời chửi mắng của Đa Nhĩ Cổn, hắn chẳng nghe lọt câu nào.

Kế hoạch đã bại lộ, nhìn vô số người lửa từ đám cháy khủng khiếp lao ra, Đa Nhĩ Cổn không khỏi lo cho Hoàng Thai Cát cách đó 30 dặm, có điều hắn vẫn cho rằng trước tiên lấy đại pháo từ Tùng Sơn bảo quan trọng hơn, dù sao vụ nổ không thể hủy hết pháo được.

Nhờ phúc người Lam Điền bán thuốc nổ cho triều đình, trong quân Hồng Thừa Trù thiếu tiền, thiếu lương, thiếu chiến mã, thậm chí là thiếu cả y phục, chỉ có thuốc nổ là không thiếu.

Đã rút lui thì thứ nặng nề không thể mang đi, cho nên ông ta đã cho nung chảy sắt đổ vào nòng pháo, biến chúng thành sắt vụn hết.

Khi Đa Nhĩ Cổn phát hiện toàn bộ đại pháo trong Tùng Sơn bảo đã vứt đi, hắn mới đem binh lực còn lại không nhiều truy đuổi Hồng Thừa Trù. Lúc này Hồng Thừa Tru đã rời Tùng Sơn bảo nửa canh giờ.

“ Xông lên, bắt sống Hoàng Thai Cát, bắt ống Hoàng Thai Cát!”

Đối diện với binh mã Chính Hoàng Kỳ của Hoàng Thai Cát, Hồng Thừa Trù bỏ vị trí chỉ huy, lẫn vào trong đại quân tấn công bản trận của Hoàng Thai Cát.

Mắt nhìn bộ hạ tử thương la liệt, Hồng Thừa Trù hét lớn, ông ta biết rõ, trận chiến này không giết được Hoàng Thai Cát, dù quay về trong quan, vẫn không thoát được cái chết.

Bố trí lâu như vậy, nhẫn nhịn lâu như vậy, ông trời không bạc đãi Hồng Thừa Trù, rốt cuộc cho ông ta một cơ hội giết Hoàng Thai Cát, lập lên chiến công hiển hách chưa từng có.

Trên bầu trời, tên bay rào rào như châu chấu, ở giữa pháo súng dồn dập tựa mưa rào.

“ Xông lên, ai giết Hoàng Thai Cát, thưởng vạn lượng vàng.”

Dương Quốc Trụ trúng đạn rơi xuống ngựa, Hồng Thừa Trù cũng suýt bị đạn pháo nát thây, trên người đã có ba mũi tên ghim vào giáp trụ, ông ta gạt thân vệ ra, rút bảo kiếm, đích thân lên trận.

Ngô Tam Quế đang chém giết ở tiền tuyến, đột nhiên phát hiện Hồng Thừa Trù ở phía trên cùng rồi, thúc ngựa rời bản trận, thiết kỵ Quan Ninh theo bóng lưng hắn né tránh hỏa thương thủ của Kiến Nô, đâm thẳng vào cánh của chúng.

Đối diện với cuộc đột kích điên cuồng của quân Minh là một vạn nhân mã của Chính Hoàng Kỳ, không có cảnh người hét ngựa hí, không có cảnh trống đánh tùng tùng, chỉ có chiến kỳ bay phần phật, vô cùng uy nghi.

Dưới ngọn cờ Hắc Long Trục Nhật của Mãn Thanh, Hoàng Thai Cát ngồi trên đồi nâng kính viễn vọng nhìn khắp chiến trường. Xung quanh hắn là hơn 20 viên chiến tướng, mấy chục lính truyền lệnh, bốn phía ngọn đồi là mấy nghìn quân hộ vệ, cầm ngang thương tua đỏ, xếp hàng chỉnh tề hướng về phía bắc.

Hoàng Thai Cát thấy một đội nhân mã xông vào cánh trái của mình, thoáng cái làm quân trận hỗn loạn, gật gù: “ Đây chắc là chút huyết mạch cuối cùng của thiết kỵ Quan Ninh rồi, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Nhạc Thác đi lên đáp: “ Vâng, họ là đối thủ rất đáng tôn kính, có điều hôm nay đã định sẵn là toàn bộ chiến tử nơi này.”

Hoàng Thai Cát trầm ngâm nhìn soái kỳ của Hồng Thừa Trù liên tục đột phá phòng tuyến của mình: “ Hồng Thừa Trù không phải là người cương liệt, nếu như đã nhìn thấu mưu kế của Đa Nhĩ Cổn, cớ gì vẫn muốn đánh liều?”

Nhạc Thác lắc đầu: “ Chuyện này ... Thần không biết.”

Hoàng Thai Cát cười ha hả: “ Ngươi chỉ không dám nói thôi. Được, vậy ta nói thay ngươi, ông ta đánh cược Đa Nhĩ Cổn sẽ không lập tức giáp kích ở phía sau.”

Nhạc Thác càng không dám nói câu nào, mồ hôi ròng ròng.

Hoàng Thai Cát lau máu mũi chảy ra, thở dài: “ Ông ta cược thắng rồi. người này rất giỏi nhìn thấu lòng người.”

Nói tới đó đứng dậy, sai thân vệ chỉnh lại giáp trụ, giọng oai nghiêm vô cùng: “ Hồng Thừa Trù phải chăng cho rằng trẫm làm hoàng đế đã lâu, quên mất tác chiến thế nào sao, hôm nay trẫm cho ông ta thấy, trẫm vẫn là Hoàng Thai Cát dũng mãnh vô song. Ngao Bái! Đi tiên phong cho ta.”

Một cự hán lông lá rậm rạp như gấu đen từ đám đông đi ra, không nói không rằng nhảy lên chiến mã, múa lang nha bổng dẫn một đám kỵ binh xông thẳng về phía soái kỳ của Hồng Thừa Trù.

Không đợi Hoàng Thai Cát ra tay, Nhạc Thác và Đỗ Độ nhìn nhau một cái lên chiến mã xuống đồi.

Nhìn ba người đó đi rồi, Hoàng Thai Cát lại không vội nữa, ngồi xuống ghế, tiếp tục cầm kính viễn vọng ra xem tình hình chiến trường.

Cùng với ba người kia đem thân binh gia nhập chiến trường, chiến tuyến vốn có dấu hiệu đổ vỡ dần dần ổn đỉnh lại.

Mãnh tướng Lưu Tiết dưới trướng Hồng Thừa Trù bị đánh lui, tập trung hơn 20 hỏa thương thủ, bắn hai tên bạch giáp binh cản đường thành tổ ong, sau đó lắp thuẫn bài lên tay, vọt ra khỏi đồi nhỏ, xô vỡ một đoạn phòng tuyến.

Lập tức thuộc hạ của hắn lao theo.

Khi sắp tới chân núi, trong tiếng "ù ù" thê lương của tù và, nỏ sàng to bằng cánh tay trẻ con trút xuống, không cần biết sĩ tốt Đại Minh cầm loại thuẫn bài gì cũng đều bị bắn xuyên người mà chết.

Bình Luận (0)
Comment