Hồng Thừa Trù là người cuối cùng vào đại doanh Hạnh Sơn, từ xa ông ta đã nhìn thấy Trương Nhược Lân tạo dáng đứng giữ quân doanh như chiến sĩ bất khuất, chẳng thèm để ý kẻ ngu xuẩn đó, vẫn chỉ huy thuộc hạ tới từng doanh trại.
Nhìn con lừa cuối cùng kéo xe vào đại doanh, hạ lệnh đóng cửa.
“ Hồng soái, hạ quan có lời muốn nói.” Trương Nhược Lân đứng nửa ngày trời mà người ta chẳng thèm ngó ngàng gì tới thì bẽ mặt vô cùng, rốt cuộc không nhịn được dồn sức hét lên:
Hồng Thừa Trù nhướng mắt lên: “ Ngậm cái mồm thối của ngươi lại, dám nói thêm một chữ, bản soái phân thây ngươi.”
“ Ông, ông …” Trương Nhược Lân không ngờ trước mặt bao người mà Hồng Thừa Trù lại ngang nhiên ăn nói với mình như thế, mặt mày tím tái, cảm thấy bị sỉ nhục tột độ, mồm mấp máy mấy lần rốt cuộc không dám nói, hắn sợ nếu mình chọc giận Hồng Thừa Trù, khả năng cao bỏ mạng ở đây:
Thế nên chắp tay một cái rồi mặt âm u bỏ đi.
Kiểm tra thương binh doanh xong, Hồng Thừa Trù ngồi ở đại trướng trung quân, uống từng ngụm trà, không nói không rằng.
Cho tới tận bây giờ Tào Biến Giao vẫn không lộ diện đã nói lên vấn đề.
Đại doanh Kiến Nô đi theo bọn họ tới Hạnh Sơn, đóng cách họ hơn mười dặm, tình hình lúc này chẳng khác nào ở Tùng Sơn.
Trần Đông khoanh tay đứng trong góc doanh trướng, chỉ im lìm chờ đợi.
Hồng Thừa Trù uống hết chén trà, không có ai thêm nước, đưa chén cho Trần Đông: “ Rót nước.”
Trần Đông lấy bình nước của mình ra rót đầy chén cho ông ta.
Hồng Thừa Trù quả nhiên chẳng quan tâm nước hay trà, uống cạn luôn: “ Phiền phức của ta tới rồi.”
Trần Đông cũng đoán được phần nào, tò mò: “ Loại người như Trương Nhược Lân hay xuất hiện trong quân Minh à?”
Hồng Thừa Trù gật đầu: “ Trước kia còn phiền hơn, trong quân thường có cả một đám thái giám léo nhéo không ngừng.”
Trần Đông chợt nghe thấy có tiếng điều động binh mã ngoài kia, ngạc nhiên lắm:” Không phải ngài là thống soái tối cao ở Liêu Đông à?”
“ Cao tới mấy cũng không cao hơn được binh bộ.”
“ Binh bộ có thể qua mặt đốc soái để tự ý điều quân à?”
Hồng Thừa Trù thở dài: “ Đó là chuyện thường, Lô Tượng Thăng, Tôn Truyền Đình trước kia có ai là không phải trải qua chuyện này cơ chứ?”
Trần Đông bực mình thay: “ Thế còn đánh trận cái rắm gì nữa chứ, ngài giết quách hắn đi cho rồi.”
“ Đơn giản thế đã tốt, ta mà giết tên Trương Nhược Lân đó thì chỉ còn cách lập tức rời quân, tới Lam Điền.”
“ Thì đi, vừa vặn.”
Hồng Thừa Trù khép mắt lại dưỡng thần: “ Ta không nỡ bỏ rơi tướng sĩ, không có ta ... Ài... thôi không nói nữa, tội cứ để Hồng mỗ này gánh là được rồi.”
Lần này cả Trần Đông cũng không xúi giục Hồng Thừa Trù lập tức rời đi nữa, đổi lại là hắn, hắn cũng không thể vứt bỏ thuộc hạ đi một mình, loại người như thế tới Lam Điền, huyện tôn chẳng thèm nhận.
Hồng Thừa Trù cứ thế dựa lưng vào ghế không ngờ thiếp đi lúc nào không hay, ông ta thực sự đã kiệt sức rồi, thâm tâm lại càng mệt mỏi.
Ngô Tam Quế nhìn một vạn hai nghìn quân của Tào Biến Giao rời khỏi đại doanh Hạnh Sơn, ngăn cản bộ hạ ồn ào, một mình đi vào đại trướng Hồng Thừa Trù, thấy ông ta ngủ say, chỉ có một tên hắc y nhân kỳ quái đang ngồi trong góc ăn đỗ tương.
Tên đó thực sự rất quái, chẳng thèm để ý tới hắn, chẳng giống thân binh, chẳng phải gia đinh.
“ Đốc soái, đốc soái ... “ Ngô Tam Quế nghĩ một lúc, rốt cuộc vẫn đánh thức Hồng Thừa Trù, thấy ông ta mở mắt, nói gấp :” Trương Nhược Lân dùng văn thư binh bộ điều Tào Biến Giao đi rồi.”
Hồng Thừa Trù mở mắt ra, uể oải nói: “ Ngươi đi bảo với Tào Biến Giao, chúng ta đánh nhau suốt dọc đường không thấy bóng dáng quân Đa Đạc.”
Ngô Tam Quế sực tỉnh, quả thực bọn họ chưa chạm trán với Đa Đạc, điều này rất bất thường, tên này vô cùng hiếu chiến nóng nảy, đánh trận chẳng chịu tụt lại phía sau người ta, vậy thì chỉ có một loại khả năng:
“ Chẳng lẽ Đa Đạc tới Bút Giá Sơn mai phục?”
“ Ngươi đi đi, thông báo xong thì nghỉ ngơi cho khỏe, Kiến Nô không cho chúng ta nhiều thời gian để nghỉ ngơi đâu.”
“ Tào Biến Giao để lại hỏa pháo.”
Hồng Thừa Trù gật đầu:” Ta biết, Lão Tào không cam tâm, nhưng không thể không đi.”
“ Nhưng mà như thế ...”
“ Đánh một trận cũng tốt, Lão Tào là người kinh nghiệm lại cẩn trọng, chưa chắc đã thua đâu, để loại thư sinh như Trương Nhược Lân thấy chiến trường cũng tốt, khiến hắn ngậm mõm chó lại.”
Ngô Tam Quế quay đầu nhìn binh sĩ đang vội vã rời đi bên ngoài, bọn họ vất vả chạy từ Tùng Sơn tới đây, kết quả chẳng có gì thay đổi, vẫn là nhúm tàn binh của họ đối diện với quân địch đông gấp bội, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác lạc lối, thế này còn đánh vì cái gì chứ, lẩm bẩm:” Đốc soái, chúng ta rồi sẽ ra sao?”
Hồng Thừa Trù cười thảm, khép mắt lại:” Có trời mới biết.”
Đương nhiên Hồng Thừa Trù không phải là loại người đem tính mạng của mình giao phó cho người khác, dù đó có là ông trời đi chăng nữa, ông ta đã có tính toán bước tiếp theo mình phải làm gì, thậm chí ông ta còn dự tính cưới thêm một lão bà nữa, dù sao chỉ có một nhi tử là chưa đủ với Hồng thị, còn xa mới đủ.
Tới giờ ông ta còn kiên thủ ở đây là vì tính mạng của quân tốt theo mình, chứ chẳng phải là vì hoàng đế hay Đại Minh.
Khi suy nghĩ một người đã trở nên đơn giản thì đó là lúc làm việc lớn.
Trương Nhược Lân tìm được con dê thế tội gần như hoàn mỹ, hắn đã được giải thoát, vội vã điều quân đi ... Vì chẳng ai muốn ở lại Liêu Đông đối diện với Kiến Nô, đó là tiếng lòng của mỗi một tướng sĩ Đại Minh.
Từ cuộc chiến Tát Nhĩ Hử tới giờ, chiến tranh ở Liêu Đông đã kéo dài hơn 20 năm, gần 50 vạn nam nhi Đại Minh bỏ mạng nơi này, tiêu hao tiền lương vô số kể mà chẳng nhìn thấy chút hi vọng thằng lợi nào ... nói thật là ai cũng mệt rồi, chẳng qua không ai muốn gánh lấy tội danh mất quốc thổ thôi, dù hoàng đế cũng vậy.
Lúc này nên đổi người khác tới Liêu Đông tác chiến với Kiến Nô, ví như Lý Định Quốc đang nóng ruột ở thành Lam Điền.
Hồng Thừa Trù rất hiểu đội quân của Lý Định Quốc, vì đội quân này thành lập để đông chinh, nên Vân Chiêu từng tham khảo ý kiến ông ta.
Đội quân đó cũng trang bị toàn hỏa khí, nhưng mức độ dùng lừa ngựa trong quân rất lớn, ở mức độ nhất định giải quyết được vấn đề tốc dộ hành quân chậm chạp.
Đôi khi Hồng Thừa Trù nghĩ, nếu Lý Định Quốc nằm dưới quyền chỉ huy của ông ta thì chiến sự Liêu Đông đã giải quyết xong rồi.
Ông ta chỉ cần lệnh đội quân này tiến lên, tiến lên, tiến lên, thế là xong.
Mệt mỏi cực độ Hồng Thừa Trù cũng không dám ngủ quá say, một lát sau tự động tỉnh, nghiêng tai nghe ngóng một lúc, bên ngoài không thấy động tĩnh gì cả.
Tốt, vậy là Kiến Nô còn chưa tấn công Hạnh Sơn.
Lão phó Hồng Phúc bê một chậu nước sạch tới hầu hạ Hồng Thừa Trù rửa mặt:” Lão gia, hay là ngủ thêm một lát nữa đi, bây giờ mới là giờ Thìn, bên ngoài đang có mưa.”
Hồng Thừa Trù lau mặt mấy lần tới khi tỉnh táo hẳn hỏi:” Đám Trần Đông đâu rồi?”
“ Trần công tử đang nghỉ ngơi ở doanh trái ngay gần đây thôi ạ, trước khi ngủ còn bảo lão nô, Kiến Nô cũng chạy suốt 80 dặm như quân ta thôi, chúng cũng cần nghỉ ngơi như chúng ta.” Hồng Phúc thấy lão gia vẫn còn mệt mỏi ra mặt mà vẫn ép mình thức dậy thì đau lòng, muốn ông nghỉ ngơi thêm lát nữa:
“ Mặc giáp cho ta.” Hồng Thừa Trù dùng nghị lực chống lại khao khát muốn nghỉ ngơi:” Ài, ta vốn là văn thần, vậy mà thời gian mặc giáp còn nhiều hơn mặc văn bào.”
Hồng Phúc vừa giúp Hồng Thừa Trù mặc giáp vừa nói:” Phía Lam Điền mãnh tướng như mây, lão gia sau này không cần mặc giáp nữa, ngồi ở chính đường cũng có thể quản lý chuyện thiên hạ.”