Trong phòng chỉ còn lại một mình Hoàng Thai Cát, hắn lấy tấm vải buộc chặt đầu mới thấy dễ chịu hơn, từ từ nằm xuống mắt nhìn trần nhà.
Thời thế đã thay đổi rồi, thế nhưng sự thay đổi này không tốt cho Đại Thanh, Lý Hồng Cơ đang tiến quân Sơn Đông ... Còn Trương Bỉnh Trung thành con chó dữ bị Vân Chiêu dùng thừng dắt đi, nay Vân Chiêu đang xua con chó đó cắn người y không thích.
Đa Nhĩ Cổn ơi là Đa Nhĩ Cổn, sao ngươi không hiểu chứ? Vẫn còn vì chút thù oán ngày xưa mà tranh đấu với ta, ta bỏ qua cho ngươi hết lần này tới lần khác, nhưng ngươi đến chết cũng không hối cải, ngươi bảo ta phải làm sao đây?
Đa Nhĩ Cổn lúc này đang yên tĩnh ăn cơm trong doanh trướng.
Một cánh tay của hắn đứt rồi, sườn cũng bị đòn nặng làm quá trình ăn cơm của hắn trở nên lâu hơn bình thường. Có điều khôi phục thân thể này thì nhất định phải ăn, còn phải ăn thật nhiều, như thế mới vượt qua được.
Cuộc chiến với Hồng Thừa Trù lần này, người tổn thất lớn nhất chính là Đa Nhĩ Cổn hắn, quyền chỉ huy Chính Bạch Kỳ bị thu hồi, Tương Bạch Kỳ của Đa Đạc cũng bị lấy đi bốn tá lĩnh, Nhạc Thạc và Đỗ Độ xưa nay luôn giao hảo với hắn, lần đầu tiên thể hiện bất mãn rõ ràng.
Đa Nhĩ Cổn từng vô số lần nghĩ cách thoát khỏi khốn cảnh này, nhưng đều bị Hoàng Thai Cát hóa giải một cách vô thanh vô tức.
Ở mặt chính trị, Đa Nhĩ Cổn thống khổ phát hiện mình không phải là đối thủ của Hoàng Thai Cát.
Trước kia hắn cho rằng Vân Chiêu chính là đối thủ đáng sợ nhất của Đại Thanh, nên mỗi việc hắn làm đều lấy Vân Chiêu làm mục tiêu hàng đầu. Nhưng giờ, mỗi việc hắn làm đều khiến Vân Chiêu cao hứng, chẳng tước giảm được chút thực lực nào của y.
Ở Đại Thanh, không một ai hiểu sự cường đại của Lam Điền hơn Đa Nhĩ Cổn.
Mấy năm qua, đám Hán thần như Phạm Văn Trình luôn thu thập tin tức về Lam Điền, bất kể là chính trị, quân sự, kinh tế, dân sinh, thương mại hay lòng dân đều vô cùng chi tiết.
Sau khi đối chiếu con số hai bên, Đa Nhĩ Cổn không sao chợp mắt được.
Hai năm trước hắn đã khẳng định Lam Điền sẽ thay thế Đại Minh, đó là đại thế không thể nghịch chuyển.
Trong mắt hắn, Đại Thanh sau này nếu như muốn kháng cự lại được sự tiến công của Lam Điền, vậy thì từ giờ phải toàn lực phát động tiến công Đại Minh, mục đích không phải để chiếm lĩnh kinh thành Đại Minh, mà là cướp bóc.
Vì chiếm lĩnh đất đai Đại Minh với Đại Thanh mà nói là không có bất kỳ ý nghĩ nào, lúc này thứ có ích nhất với Đại Thanh là vật tư, lương thực, công tượng.
Ngoài ra không còn gì khác.
Ăn hết bữa cơm trong im lặng, hắn ta vứt quải trượng đi, nén đau tới phòng Hồng Thừa Trù.
Hồng Thừa Trù lờ Đa Nhĩ Cổn đi, tiếp tục viết ra những suy nghĩ trong lòng.
“ Các huyện ít người ruộng hoang tiền lương cạn kiệt cần phá cách trọng dụng tránh sinh sự cố? Ồ, Hanh Cửu tiên sinh giờ thân tù tội mà vẫn một lòng với quốc sự, thật là đáng kính phục.” Đa Nhĩ Cổn cầm lấy văn thư của Hồng Thừa Trù xem, cắt ngang công việc của ông ta.
Hồng Thừa Trù đoạt lại văn thư đặt trên bàn:” Đây là tấu chương cho hoàng đế của ta, ngươi xem không thích hợp.”
“ Sùng Trinh nhìn có vẻ chăm chỉ việc nước, kỳ thực bạo ngược thất thường, nhìn có vẻ cần kiệm, nhưng lãng phí không đúng cách. Loại hoàng đế như thế cũng xứng để bậc đại tài như Hanh Cửu tiên sinh trung thành sao?”
“ Hoàng đế là ai không quan trọng, dù có kéo một con chó lên hoàng vị thì cũng không ảnh hưởng tới Hồng Thừa Trù này quỳ bái, tận trung, dù sao đó cũng là hoàng đế của ta.”
Đa Nhĩ Cổn cười lớn:” Cẩu hoàng đế của tiên sinh sắp không giữ nổi giang sơn rồi, ta nghe nói Đại Minh xuất hiện một con lợn rừng tinh, có chí nuốt chửng thiên hạ.”
Hồng Thừa Trù thản nhiên đáp:” Con gà này chết thì con gà kia gáy, chuyện đâu có gì mà lạ, mảnh đất này trải qua nhiều chìm nổi, anh hùng chết đi, kiêu hùng kia trỗi dậy, triều đại này tới triều đại khác, liên miên không dứt.”
“ Không giống như người dị tộc các ngươi, chỉ cần chết rồi là thành lịch sử, người Hồ các ngươi kỳ hưng dã bột yên, kỳ vong cũng hốt yên, nổi lên một cách thình lình, thiên địa biến sắc, rồi cũng tan biến nhanh như một làn khói thôi.”
“ Cho dù là cường đại như Nguyên Mông cũng chẳng qua là hào hùng được một đời, tới thái tổ Đại Minh ta vung tay hô lớn, Nguyên Mông nay ở đâu?”
Đa Nhĩ Cổn nghe ra rồi, người ta không đánh giá cao Đại Thanh, cho rằng đó không phải là chốn yên ổn lâu dài:” Vì sao ông chưa chết?”
Hồng Thừa Trù lắc đầu:” Chính khí ca của Hồng thị chưa xuất thế, lúc này chết thì chẳng phải thiệt quá sao?”
“ Té ra là ông chưa muốn chết.”
“ Con sâu cái kiến còn muốn sống, huống hồ là người? Có thể không cần chết thì đừng chết, khi hết cách rồi hẵng chết mới không uổng phụ mẫu sinh ra ta.”
Đều là người thông minh, thế nên chỉ qua một cuộc tiếp xúc ngắn ngủi, hai người bọn họ cơ bản đã hiểu được thái độ của mỗi phía rồi.
Đa Nhĩ Cổn hiểu vì sao Hoàng Thai Cát kiên trì như thế trong việc chiêu hàng Hồng Thừa Trù, vì hắn cho rằng Hồng Thừa Trù đang đấu tranh tâm lý, một khi khao khát muốn sống lớn hơn niềm tin, vậy thì Hồng Thừa Trù sớm muộn cũng phải đầu hàng.
Hiện giờ chuyện quan trọng nhất của Đại Thanh không phải là chiến đấu với Đại Minh, mà làm sao biến thân phận khả hãn của Hoàng Thái Cát hoàn toàn biến thành hoàng đế.
Chỉ có như thế Đại Thanh mới thực sự tránh được vòng tròn quái ác "người Hồ không có quốc vận trăm năm".
Bởi thế hắn cực kỳ mong đợi với Hồng Thừa Trù.
Khả hãn nhìn thì có vẻ không khác mấy với hoàng đế, nhưng khác biệt thì quá lớn.
Từ xưa tới này, khu vực khả hãn thống trị, trừ bộ lạc trực thuộc ra, ông ta chỉ là lãnh tụ trên danh nghĩa của các bộ lạc khác. Bởi thế quyền lực của khả hãn trong bằng hoàng đế.
Còn ở mảnh đất Trung Hoa, hoàng đế được hỗ trợ bởi hai câu " khắp thiên hạ không đâu không phải đất đai của vua, dưới gầm trời này không ai không phải thần tử của vua", hoàng đế là chủ vạn dân, cũng là chủ mặt đất.
Hoàng Thai Cát trước kia kiên định mình sẽ thành hoàng đế chân chính, bây giờ hắn không dám khẳng định như thế nữa, chỉ muốn đoạt lấy Sơn Hải Quan, bắt đầu gây dựng Liêu Đông, Triều Tiên tự bảo vệ.
Một khi Vân Chiêu tiến vào Trung Nguyên, thế công thủ giữa Đại Minh và Đại Thanh sẽ lập tức hoán đổi.
Hoàng Thai Cát tin rằng, trong khoảng thời gian dài, Đại Thanh có mối lo diệt quốc, nếu không thể đoàn kết thống nhất Đại Thanh trước khi Vân Chiêu đoạt Đại Minh, Đại Minh sẽ là vết xe đổ của Đại Thanh.
Đa Nhĩ Cổn không nghĩ thế, con mắt hắn không nhìn vào chính sự, mà là quân sự.
Vân Chiêu là kẻ địch độc ác nhất của Đại Thanh, cho nên đối diện với con lợn rừng tàn độc này chỉ có cách dùng gậy đánh chết, giữa Đại Thanh và Đại Minh không có khả năng hòa hoãn nào hết.
Nếu như ở thời điểm nào đó Vân Chiêu ôn hòa với Đại Thanh thì đó chỉ có thể là âm mưu.
Vì thế mà khi ở Tùng Sơn bảo phải lựa chọn cứu viện Hoàng Thai Cát và hỏa pháo quân Minh để lại, Đa Nhĩ Cổn chọn cái thứ hai.
Vì thế hắn phái người từ triều tiên tới nước Oa, thương lượng mua bán quân khí với người Hà Lan, người Tây Ban Nha, đặt kỳ vọng lớn vào đó.
Cũng vì cái nhìn khác nhau, hắn không đánh giá quá cao công dụng của Hồng Thừa Trù, một võ tướng mà thôi, không đứng trả cái giá quá lớn.
(*) Lại nói về Phạm Văn Trình.
Con tác đã quá bất công với nhân vật này, dìm ông ấy quá nhiều, gọi ông ấy là Hán gian là quá đáng.
Tổ tiên Phạm Văn Trình bị đi đầy ở biên ải, về cơ bản thì ông ta sống với người Mãn cũng vài đời rồi. Khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích nổi dậy thì Phạm Văn Trình chỉ là người đọc sách, chẳng phải quan viên Đại Minh, Nỗ Nhĩ Cáp Xích vốn là người rất kỳ thị chủng tộc, nhưng phát hiện tài hoa của Phạm Văn Trình nên trọng dụng.
Sau này Nỗ Nhĩ Cáp Xích chết cũng bảo Hoàng Thai Cát trọng dụng Trình, sự thực là toàn bộ kỳ vọng của Hoàng Thai Cát trong chương này được Phạm Văn Trình thực hiện.
Phạm Văn Trình nhớ ơn tri ngộ đó nên hết lòng vì nhà Thanh, dù bị thằng trẻ trâu Đa Đạc xỉ nhục nhiều lần, ông ta không thay đổi, cuối cùng thành đệ nhất văn thần nhà Thanh cùng là công thần khai quốc.
Vai trò ông ta trong lịch sử rất lớn, nhờ ông ta chính sách “Mãn Hán hòa hợp” mới được thúc đẩy, quan viên người Hán được trọng dụng, nhiều người Hán không phải chết.
Vì thế nói ông ta là phản thần hay Hán gian thực sự là không thích hợp, ông ta đơn giản là người dân tộc Hán sống ở đất Mãn thì làm việc cho người Mãn, giống người Hoa ở Việt Nam khi chiến tranh, họ cầm súng chiến đấu cho Việt Nam vậy.